MỐI TÌNH ĐẦU - NGUYỄN PHƯƠNG LINH

Một lúc sau thấy Nguyên lò mò từ trong nhà vệ sinh ra.Cơm lúc này cũng đã dọn sẵn,chỉ chờ cậu ta đi ra là có thể dùng bữa.

Tôi lén nhìn Nguyên cười,có vẻ cậu ta cũng khá ngại ngùng thì phải.Nhìn nét mặt mà tôi không thể nhịn nổi,trông buồn cười chết mất.

Bác Huyên liếc Nguyên rồi hùng hổ nói:

—Ông thánh,đi vệ sinh mà cũng căn giờ cơm chuẩn quá nhở.

Nguyên cãi lại,giọng phụng phịu,nũng nịu không khác gì con gái.Trông đáng yêu chết đi được

— Mẹ này,nhà mình có khách ấy ạ.Bạn con mà mẹ cứ....không giữ hình tượng cho con trai mẹ gì cả.

—Làm gì có hình tượng đâu mà giữ

—Con chẳng thèm nói chuyện với mẹ nữa.

Bực dọc ngồi xuống ghế,vơ hẳn lấy một bát cơm rồi tự động ăn.Nguyên bị mẹ cậu ta trêu đến đỏ cả mặt,không dám ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi liếc mắt nhìn biểu hiện của Nguyên,sau đó nhìn bác Huyên rồi cầm bát cơm trên tay và bắt đầu dùng bữa.

—Cháu mời bác ăn cơm

—Sam ăn nhiều vào nhé,không phải ngại đâu đấy.

—Vâng cháu sẽ ăn thật nhiều ạ.

—Ăn nhiều vào không có con lợn nó lại ăn hết.

—Vâng ạ.

Nguyên bỏ bát cơm xuống,không thèm ăn nữa.

—Mẹ này,quá đáng quá thể.Con không ăn nữa,no rồi.

—May quá,càng còn.

Nguyên rời đi,tôi và bác Huyên tiếp tục ăn,không quan tâm đến cậu ta.Bữa cơm sau đó cũng kết thúc nhanh chóng,bác Huyên đuổi tôi lên phòng chơi với Nguyên,nhất quyết không cho tôi rửa bát,năn nỉ thế nào bác cũng không chịu nên tôi đành bất lực mà chấp nhận.

Tôi không đi lên phòng Nguyên mà cố ngồi lại bàn ăn một lúc để nói chuyện với bác.

—Nguyên tính cách như vậy chắc có nhiều bạn lắm bác nhở,ở trường cháu thấy cậu ta ai cũng quen cả.

Bác gái vừa rửa bát vừa nói:

—Thằng Nguyên thì nhiều bạn,bạn từ mỗ giáo đến bây giờ nó vẫn còn chơi cơ mà.

—Vâng

—Nó chơi với nhiều đứa,nhưng thân nhất vẫn chỉ có thằng Bảo thôi.

—Thế Bảo đúng không bác?

—Ừm,cháu biết Bảo à,nó mới chuyển trường để học cùng thằng Nguyên ấy.

—Cháu biết qua qua thôi ạ.

—Thằng bé đấy tính ra cũng khổ lắm chứ tưởng.

Tôi không trả lời,ánh mắt dõi theo giọng điệu của bác Huyên để được nghe trọn câu chuyện.Dường như những chuyện liên quan đến Bảo càng ngày làm tôi có hứng thú.

—Thực ra mẹ thằng Bảo là bạn học với bác,trước cũng thân nhau.Từ cấp 2 đến cấp 3 mẹ nó chuyển không biết bao nhiêu trường cho thằng Bảo.Bác nói thật,mẹ gì mà vô tâm thế không biết,bác ở ngoài thấy không chịu nổi,nghĩa là thằng Bảo.Bác thấy có khi nó về sống với bố nó còn hơn ấy.

Tôi chợt nhớ đến cuộc cãi vã lần trước của Bảo và mẹ cậu ấy.Liền nhanh chóng hỏi bác Huyên

—Cháu tưởng bố Bảo ở bên Nhật ạ

—Sao cháu biết hay thế?

—À,tại cháu cũng được nghe qua ạ.

—Ừm,thì bố nó đi theo dạng kĩ sư sang đấy làm,giờ định cư luôn bên đấy rồi.Mẹ ở việt nam,bố thì ở Nhật,giờ khổ nhất vẫn là đứa con.

—Bác Huyên,có phải bố mẹ Bảo li hôn rồi đúng không?

—Cũng đã li hôn được vài năm nay rồi.Mẹ thằng Bảo thì làm kinh doanh,suốt ngày thấy đi công tác,toàn để thằng bé ở nhà một mình,thỉnh thoảng bác phải bắt thằng Nguyên sang nhà thằng Bảo lôi nó sang nhà bác ăn cơm để cho nó đỡ tủi ấy.

— Một mình chắc cô đơn lắm

—Bác thì tính bộc trực thế thôi,có thi thoảng chửi thằng Nguyên,nhưng nói thì nói thế thôi,chứ nó là con mình,không thương nó thì thương ai..À mà...

Bác Huyên còn chưa nói hết câu chuyện thì Nguyên thì trên nhà,chạy một mạch xuống cầu thang rồi hạ cánh ngay chỗ tôi ngồi.

Cậu ta giọng vô cùng khó chịu,đôi lông mày nheo lại tỏ vẻ không hài lòng.

— Mẹ,Chuyện nhà Bảo mẹ nói cho Sam nghe làm gì thế không biết?

—Ô thằng này,tự nhiên lại gắt với mẹ?Ăn nói kiểu gì thế.

—Chán mẹ thế không biết.

Nói xong?l..Nguyên đá mắt sang nhìn tôi.Đôi mắt sét đánh nhìn tôi.Đùng đùng kéo tôi đi.

—Còn cậu nữa,ăn xong rồi còn ở trong đây làm gì,chuyện nhà không lo toàn đi lo chuyện người

Ô,tôi nào đâu có làm gì đâu mà hắn ta tức giận với tôi,buồn cười thật ấy.Dứt lời,Nguyên kéo tay tôi lôi xềnh xệch lên phòng của cậu ta.Mặt tôi đơ ra,cái tên đầu đất này,thật là muốn đánh cho một trận để thoả cơn tức.

Lên đến phòng,Nguyên mới chịu bỏ tay tôi ra.

—Làm gì mà hành động ghê chết ra đâu?

—Sam,cậu học cái thói “ hóng hớt” ở đâu đấy?

—Sao tự nhiên lại nổi giận với tôi,khó hiểu.

—Mẹ tôi đã lắm lời rồi mà cậu còn nhiệt tình quá cơ.

—Thì mẹ cậu kể cho tôi nghe mà,đâu phải tôi hỏi.Mà có chuyện gì to tác đâu.

—Nghe chuyện gia đình người ta mà không to tác à.

—Chẳng phải Bảo là bạn của cậu sao?

—Thế Sam là gì của Bảo?

—Ý gì đây?

—Mối quan hệ?

—Tất nhiên là Bạn rồi,cậu đừng có hỏi linh tinh.

—Sam,tôi nói rồi ấy,cậu không được thích Thế Bảo đâu đấy.

—Ý nghĩ điên rồ.

—Tôi là tôi chấm cậu trước rồi.

—Tôi là đồ ăn của cậu à.

—Không,nhưng mà cậu là Tiểu Hải Sâm đặc biệt.

—Trời,đồ lẻo mép.

Nói xong,tôi cười rồi đi dạo quanh một phòng của Nguyên.Thực ra phòng cũng không rộng là mấy,nhưng có thể đủ chỗ cho hai người ở.

Căn phòng vô cùng sạch sẽ,mọi thứ được sắp xếp gọn gàng,không giống với những gì mà bác Huyên đã miêu tả.

—Đã kịp dọn dẹp lại phòng rồi à.

—Vốn dĩ đã sạch sẽ như vậy rồi cô nương.

—Không giống những gì mẹ cậu miêu tả

—Ui trời ơi,cậu mà nghe lời mẹ tớ thì chỉ có nước ăn cám thôi.

Điều tôi ấn tượng nhất chính là tấm ảnh chụp Nguyên Và Bảo trong bộ đồng phục bóng đá.Tôi đoán bức ảnh này được chụp vào khoảng lúc hai người vẫn còn học tiểu học.Dù biết người bên cạnh là Bảo,nhưng tôi vẫn cố gặng hỏi Nguyên

—Ai đây?

—Tất nhiên là ảnh tôi rồi.Ảnh ở phòng tôi chẳng lẽ của thằng hàng xóm

—Lúc nào cũng thấy cắm ca cắm cảu thế nhở

—Cậu hỏi linh tinh.

—Ai bên cạnh Nguyên đây.

—Ờ.,,,ờ....thì...thì là Bảo đấy.

—Nhìn đẹp trai thật đấy.

—Anh đây đã biết đẹp trai từ bé,khỏi khen.

—Tôi đang khen Bảo mà,không phải cậu,đừng có tưởng bở.

—Lại Bảo,cái gì cũng Thế Bảo.Ngay cái lần cậu nằm bệnh viện cũng thế.Nếu Bảo mà không nói thì tôi cũng chẳng biết cậu nằm ở đâu mà đi tìm.

—Có mỗi vậy mà nói Lắm thế không biết?tôi đã nói với cậu là chúng tôi vô tình gặp nhau ở bệnh viện nên cậu ta mới biết thôi.

—Trên đời này,Vô tình gặp nhau thì chỉ có Định mệnh mà thôi.

—Thế cố tình chắc cậu nói là bỉ ổi chắc.

—Không biết

—Mệt mỏi với cậu thật ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc