MỐI TÌNH ĐẦU - NGUYỄN PHƯƠNG LINH

Đôi lời của Nguyên nói có phần hơi quá đáng nhưng suy cho cùng cũng khá đúng.Từ lúc biết Bảo đến bây giờ,đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy bị đánh như vậy,mà không thấy bất cứ người thân nào xuất hiện.

Chứng kiến cảnh cậu ấy bị đánh,nói thật lòng tôi cảm thấy đau đớn không tả xiết.Lúc ấy cũng không vì nghe lời cảnh báo của Bảo thì tôi cũng lao ra tức thì mà đỡ đòn thay cho cậu ấy.

Nhưng mà khổ nỗi dù tôi và Bảo có hợp sức lại cũng chẳng thể chống lại sức trâu bò của mấy tên côn đồ đó.

Hôm nay chứng kiến cảnh cậu ấy bị chịu trận một mình như vậy,tôi cũng cảm thấy có lỗi không ít.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện cùng Nguyên bằng tin nhắn,tôi liền leo lên giường,gạt bỏ mọi muộn phiền phía sau mà ngủ một giấc thật yên bình.

Đến tối,tôi mới tỉnh dậy.Trời lúc này đã tối hẳn,tôi quằn quại một hồi mới tỉnh ngủ rồi chịu bước xuống giường.Dưới nhà,mùi thức ăn thơm lừng lan toả làm tôi không thể kiềm chế nổi liền chạy xuống ngay tức khắc

Vừa thấy tôi,ba tôi vội nói:

—Sam dậy rồi à.Vừa đúng lúc ba nấu cơm xong.Con gái ngủ nhiều thế là không được đâu đấy.

Tôi cười rồi gãi đầu,mặt tỏ vẻ vô tội

—Không có đâu ba,con gái lâu lâu lười một tí cũng được mà.

Đã bao lâu ba con chúng tôi không có bữa cơm ăn chung vui vẻ đến mức như vậy.Vừa ăn cơm,ba hỏi tôi về nhiều chuyện.

—Kì thi đợt cuối kì này ổn chứ?

—Chưa có điểm thi nhưng con nghĩ...

—Nghĩ gì...

—Lại được học sinh giỏi mất rồi.

—Thôi nha,lại chủ quan rồi đấy.

—Không,con chỉ muốn cho ba biết là con gái của ba thông minh đến thế nào mà thôi

—Thế ở trường để ý ai chưa?

—Ai là sao hả ba?

—Thì người con thích lắm.

Tự nhiên nghe ba hỏi đến chuyện này làm tôi hơi bị ngại.Khuôn mặt đỏ ửng hết lên,hai má hồng hồng.Lúc này tự nhiên nhớ đến Bảo.

Tôi vội vàng né tránh.

—Làm gì có đâu ba?

—Không có sao phải đỏ mặt?

—Con nói thật mà,ba cứ trêu con

—Thế có anh nào tán tỉnh không?

—Ba nhìn con có xinh gái không?

—Xinh chứ sao lại không

—Thế mà chẳng có anh nào chịu để ý con cả.Khổ tâm lắm ba ạ.

—Không nói dối ba đấy chứ.

—Con nói thật mà.

—Chết,chết,chẳng lẽ mấy thằng con trai trường con nó mù hết hay sao nhở?

—Con cũng không rõ nữa,chắc giống ý ba đó ạ.

—Mà hè này con có định về quê không?hay ở lại trên đây?

—Tại vì còn vướng lịch học thêm nữa nên con nghĩ con sẽ về quê khoảng tầm 1,2 tuần gì đó xong lại lên thôi ạ.Kì nhập học tới là cuối cấp rồi nên con cũng lo.

—Ừm,thế cũng hay.Lúc nào muốn về bảo với ba.Nhớ phải nói trước với mẹ không bà ấy lại giận với dỗi thì mệt lắm.

—Vâng,con nhớ rồi.

—Mà con định thi trường nào?

—Thi Đại học sao ba?

—Ừm..

—Con cũng đang tham khảo.Con định sẽ thi báo chí.

—Thi báo chí sao?

—Vâng.

—Trời ơi,thế là tôi sắp được làm ba của cô phóng viên bé nhỏ Hải Sam rồi sao

—Con mới chỉ nghĩ thôi mà,ba nói vậy hơi sớm đó.

—Không sớm đâu,ba thấy ngày đó rồi.

—Ba này.

Tôi ước gì từng ngày trôi qua chúng tôi đều có thể vui vẻ như vậy.Tuyệt nhiên trong cuộc trò chuyện của ba con tôi đều không có sự xuất hiện của cô Tú.Cũng đúng thôi,tôi đã nói chuyện với ba một cách rõ ràng,hiện giờ tôi chưa sẵn sàng để nghe bất cứ một chuyện gì đó từ hai người cả.Có khi im lặng là cách tốt nhất thì sao.

2 tuần trôi qua.Từ sau hôm ở nhà Bảo về tôi cũng không nhắn tin hỏi thăm cậu ấy,gọi điện thậm chí cũng không.Thực ra lòng tự trọng của tôi cũng vô cùng lớn,đã nhiều lần một mình tôi chủ động,mọi thứ đều xuất phát từ tôi,Lâu dần tôi cảm thấy việc mình làm vô cùng thừa thãi.Nhưng không biết vì sao,bằng một cách nào đó tôi vẫn luôn lo lắng cho cậu ấy.Hàng ngày tôi vẫn nhắn tin hỏi Nguyên về tình hình của Bảo nên cũng yên tâm phần nào.

Hôm nay chúng tôi gặp lại nhau trong buổi tổng kết,cũng là sau lần ấy.Bảo thay đổi nhiều,vết thương trên mặt và tay cậu ấy cũng nhanh khỏi thật,khiến tôi cũng ngạc nhiên đôi chút.

Hôm nay Bảo mặc áo sơ mi trắng,vẫn gương mặt và kiểu tóc như cũ nhưng sao lại có cảm giác lạ hơn ngày thường.Chắc có lẽ cảm xúc lạ ấy chỉ xuất phát từ một mình tôi mà thôi.Nốt kì nghỉ hè này,sang kì nghỉ năm sau là tôi sẽ chẳng còn thời gian mà đứng nhìn cậu ấy một cách “chân thành và thật lòng” như vậy nữa.

—Vết thương cậu sao rồi?

Bảo nhìn tôi,trả lời.

—Cậu cũng nhìn thấy rồi đó.

—Tôi nghĩ là nó ổn.Cũng khá nhanh đấy chứ

—Ừm.Khá nhanh

—Năm sau là chúng ta ra trường rồi,nhanh thật ấy.

—Thời gian là thứ không thể quay ngược trở lại được.Quả thực rất nhanh.

—Không biết sau này tôi còn có thể nhìn Bảo được như vậy nữa không?

—Nếu Sam muốn,không gì mà không thể.Nếu Sam không muốn,mọi cố gắng đều trở nên vô ích.

—Nhưng đôi khi có nhiều điều càng cố gắng càng trở nên vô ích.

—Nhưng mà đằng sau mỗi một sự cố gắng luôn có một kết quả.Với tôi thì tôi luôn luôn mong chờ một kết quả đẹp.

—Thế Bảo...

—Tôi nghe..

—Thực ra từ trước đến nay tôi luôn muốn nói với cậu một điều vô cùng quan trọng

—Bây giờ cậu có thể nói rồi đó.

—Tôi...

—Trông chuyện này có vẻ quan trọng.

—Tôi thực sự rất thích....

Chưa kịp nói xong thì Nguyên từ đâu phi ra như một vị thần làm tôi nín chặt môi không thể nói tiếp.

Nguyên cười như một thằng điên,mạnh mẽ khoác vai Bảo,rồi quay sang nói.

—Sam cũng ở đây à.2 tuần không gặp,thấy Xinh ra nhiều rồi đấy.

—Đồ điên

Tôi ôm cục tức trong lòng.Bảo quay ra nhìn tôi như muốn nghe nốt câu trả lời đang còn dở dang.

—Vừa nãy Sam nói đến đâu rồi nhỉ..?

—Không,không có gì.Tôi đi ra tập trung với lớp tôi đây.

Cứ thể tôi lườm nhẹ Nguyên một cái rồi quay mặt bước đi.Xuýt nữa ngày hôm nay là tôi có thể nói ra tâm sự trong lòng của mình rồi.Nếu khi bạn thực sự thích một người thì sẽ thấy trong lòng gợn sóng như thế nào.Cũng vì thích một người mà luôn đơn phương một cách ngu ngốc đến như vậy.

Quay lưng đi,nắng vàng bắt đầu chiếu từng tia nắng qua khẽ lá xanh làm chao đảo một vùng trời bình yên.Thời gian là thứ không thể quay lại được,nếu hôm nay,không thể nói thì tôi cũng không thể biết sau này có thời gian để nói với Bảo nữa hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc