MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên | 

Buổi trưa, bờ sông đột nhiên trở nên rối loạn.

Hạ Tu Ngôn ngồi bên cửa sổ, là người đầu tiên phát hiện ra sự việc ở đó. Cậu nhìn thấy đám đông ở bờ sông phía xa bỗng nhiên nhốn nháo ầm ĩ, kẻ muốn chen vào, người muốn lao ra. Tiếng người la hét vọng lại càng lúc càng lớn, cuối cùng ngồi trong lầu Túy Xuân cũng dần dần nghe được những âm thanh hỗn loạn đó.

Trong tiệc mừng, một thư sinh đang làm thơ góp vui nhưng mới ngâm được một nửa thì mọi người bị tiếng ồn bên ngoài thu hút, chẳng ai lắng nghe hắn ngâm gì nữa.

Lý Hàm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới quẻ bói lúc trước mà Thu Hân Nhiên đã tính cho Bộ Lễ, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Sau đó không lâu, từ bờ sông truyền đến tiếng la hét rằng có người bị rơi xuống sông.

Đầu tiên là ai đó ngã xuống trước, và vì đám đông chen lấn nên lại có thêm nhiều người nữa cũng ngã xuống theo. Một số là bị xô đẩy té xuống, số khác là bất đắc dĩ tự mình nhảy xuống. Qua một lúc, bỗng nhiên có tiếng la kinh hãi vang lên:

“Có người bị giết!”.

Đám đông lập tức đổ về đình Khúc Giang khiến cây cầu gỗ phát ra những tiếng cọt kẹt. Nếu cầu bị gãy, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc. Trong lúc đó, hàng loạt tiếng mắng chửi của đàn ông, tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em đồng loạt vang lên.

Lý Hàm Phong vội vàng đứng dậy, sai thị vệ bên cạnh đến bờ sông xem tình hình thế nào. Tôn Giác cũng vội phái người hầu ở dưới lầu một đi nghe ngóng tin tức, đồng thời lên tiếng an ủi:

“Không sao, chỉ đề phòng có chuyện gì xảy ra thôi. Hôm nay Kinh Triệu Doãn [1] đã phái rất nhiều binh lính đến tuần tra ở bờ sông. Tôi nghĩ sẽ nhanh ổn định lại ngay.”

[1]

Lời cậu ta nói không sai, mặc dù tiệc Khúc Giang đã được dời lại nhưng đội tuần tra vẫn được tăng thêm người. Vốn chỉ để đề phòng sự cố bất ngờ, không nghĩ lại xảy ra thật, e rằng khi nhận được tin này thì Kinh triệu doãn sẽ phải dâng tấu thỉnh tội trước khi bị hặc tội.

Chẳng bao lâu sau, đội cấm vệ quân tuần tra chạy đến bờ sông. Người biết bơi thì nhảy xuống cứu người, không biết bơi thì sơ tán người dân. Qua một hồi, bờ sông mới dần ổn định trở lại. Tuy vậy, Hạ Tu Ngôn thấy đám binh lính của phủ Kinh Triệu vẫn chưa rút lui mà tiếp tục canh giác ở đình Khúc Giang khiến cậu có dự cảm không tốt.

Sau đó, những người được phái đi tìm hiểu tin tức đã trở lại. Nội dung bọn họ báo lên cũng chẳng khác những gì nhìn từ tầng hai. Mọi người chưa kịp thở phào lại thấy người thị vệ thì thầm với Lý Hàm Phong một tin tức khác. Người trong phòng thấy sắc mặt của Lý Hàm Phong tái đi. Lý Hàm Phong đứng dậy cầm chén kính rượu mọi người, trong giọng nói lộ ra chút tiếc nuối:

“Trong nhà xảy ra chút chuyện, tôi xin cáo từ trước. Hôm nay không ở lâu được mong chư vị thứ lỗi.”

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Lý Hàm Phong nói vậy mọi người đồng loạt đứng dậy đáp lễ không giữ cậu ở lại nữa.

Hạ Tu Ngôn đi theo Lý Hàm Phong ra khỏi lầu Tuý Xuân, người hầu đã đánh xe ngựa chờ sẵn ở bên ngoài.

Lý Hàm Phong định tiễn Hạ Tu Ngôn về đệ trạch của công chúa trước, không ngờ Hạ Tu Ngôn lại đứng bên cạnh xe ngựa, thái độ nghiêm nghị hỏi:

“Ở bờ sông đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Hàm Phong thoáng do dự rồi thì thầm vào tai của cậu:

“Vi đại nhân gặp chuyện không may.”

“Là thống lĩnh quân Vũ Lâm, Vi Dật?”

“Chính là ông ta.”

“Chuyện xảy ra thế nào?”

Lý Hàm Phong lắc đầu:

“Nghe nói hôm nay lúc đám người Vi đại nhân du ngoạn trên hồ thì bị ám sát. Sự tình cụ thể thế nào còn chưa rõ.”

Lý Hàm Phong dừng lại nhích lại sát người của Hạ Tu Ngôn, thấp giọng nói tiếp:

“Mấy ngày trước, bên Quỳnh Châu báo tin rằng con trai nhỏ của Chương Vĩnh là Chương Dung đang đã bỏ trốn ở trên đường đi lưu đày rồi. Quan binh phụ trách áp giải sợ tội nên không dám báo tin về. Tin này mới truyền về Trường An chưa bao lâu, sợ rằng chẳng mấy người biết đến nó.”

Hạ Tu Ngôn vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

“Cậu nghi ngờ kẻ ám sát kia là hắn sao?”

“Thư từ bí mật trao đổi giữa Chương Vĩnh và người Đạt Việt là do Vi Dật tìm thấy. Sau khi Chương Vĩnh chết, Vi Dật lại thuận lợi lên làm thống lĩnh quân Vũ Lâm. Cậu đoán xem Chương Dung muốn trở về sẽ muốn giết ai nhất?”

Hạ Tu Ngôn không lên tiếng, Lý Hàm Phong liếc cậu rồi nói tiếp:

“Chuyện này cậu cũng có liên quan đấy. Nếu không bắt được Chương Dung thì hậu hoạn vô cùng.”

Con trai của tội phạm bỏ trốn, quan viên trong triều đình bị ám sát, dân chúng đi chơi hội bị rơi xuống sông, sâu xa trong đó còn có thể liên quan đến bản án thông đồng với người Đạt Việt… Chuyện nào chuyện nấy đều là vấn đề đủ khiến cho cả triều đình đau đầu.

Hạ Tu Ngôn im lặng một lúc rồi đột nhiên nói:

“Tôi đến bờ sông xem một chút.”

Lý Hàm Phong giật mình kinh hãi nói:

“Bây giờ không phải lúc đi xem trò vui!”

Hạ Tu Ngôn bình tĩnh đáp:

“Tôi tự có tính toán, nếu không đi chuyến này lòng tôi sẽ không yên.”

Lý Hàm Phong liếc thấy thái độ kiên quyết của Hạ Tu Ngôn, im lặng một lúc sau mới lên tiếng:

“Tu Ngôn, cậu đang giận sao?”

Hạ Tu Ngôn hơi khựng lại, không đáp lời. Lý Hàm Phong thở dài, nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi, lúc nãy là tôi không phải.”

“Cậu quá nóng vội!”

Hạ Tu Ngôn ngừng lại, một lúc sau mới từ tốn nói:

“Thánh thượng là người đa nghi, cậu kết giao với đám thư sinh sắp ra làm quan như thế, tôi sợ ngài ấy sẽ nảy sinh nghi ngờ.”

Lý Hàm Phong buồn bã, cười khổ nói:

“Tôi cũng nghĩ đến điều này rồi. Thôi, cậu cũng nên cẩn thận mọi chuyện.”

Hạ Tu Ngôn gật đầu, chờ xe ngựa của Lý Hàm Phong rời đi thì phái Cao dương ra bờ sông tìm hiểu tình hình, còn cậu sẽ đi theo sau.

Hôm nay có các thị vệ ẩn trong tối bảo vệ Hạ Tu Ngôn nên Cao dương yên tâm lĩnh mệnh rời đi.

Chờ Cao Dương đi rồi, Hạ Tu Ngôn cũng tự mình đi đến bờ sông.

Vì vừa có người rơi xuống nước nên bờ sông vốn đông đúc chật chội đã vắng vẻ hơn rất nhiều.

Hạ Tu Ngôn đi dọc bờ đê về phía trước, bên đường lác đác một vài quầy hàng bán trà lạnh, bán bánh nướng. Mấy người chủ quầy hàng đang ủ rũ cúi đầu thu dọn quán. Bọn họ vốn định nhân dịp tết Thượng Tỵ kinh doanh thêm một chút, nào ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đám quan binh canh gác nghiêm ngặt ở khu vực gần đình Khúc Giang, không cho phép người nào tiến đến gần.

Hạ Tu Ngôn đến gần đó thì dừng lại, không đi tiếp nữa. Trên đường đi, cậu nghe không ít dân chúng bàn tán với nhau về sự việc vừa xảy ra. Cậu đứng lại, tựa lưng vào một gốc liễu trên bờ đê, lặng người ở đó nhìn ngắm những con sóng lăn tăn trên mặt sông Khúc Giang một hồi mới quay về.

“Công tử có muốn xem bói không?”

Cậu đi được mấy bước thì nghe tiếng chào khách. Giọng nói nọ nghe khá quen tai, lại xen lẫn ý trêu đùa khiến cậu dừng lại. Hạ Tu Ngôn quay đầu, thấy một quầy xem bói đơn sơ ở gần đó. Thầy bói đang đứng phía sau quầy mặc váy dài màu vàng nhạt, trên tóc cài cây trâm hoa tươi sáng. Người đó còn mang một tấm lụa mỏng che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra cặp mắt đào hoa đang cười, mi mắt cong cong, thoạt nhìn có vẻ là một thiếu nữ duyên dáng.

Hạ Tu Ngôn chậm rãi bước đến chỗ nàng, lên tiếng hỏi:

“Xem bói như thế nào?”

Hạ Tu Ngôn vén vạt áo, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ để trước quầy hàng.

“Tuỳ vào ngài muốn xem cái gì? Hay ngài muốn đoán cát-hung?”

Thu Hân Nhiên liếm môi, tự hỏi bây giờ nàng đang mang mạn che mặt, không biết người kia có nhận ra mình không.

Hạ Tu Ngôn liếc nhìn nàng rồi nói:

“Nhưng tôi không mang theo tiền.”

“Ôi!” Dù có mạn che mặt cũng có thể nhận ra được sự thất vọng giữa hai lông mày của nàng. Thu Hân Nhiên cảm khái:

“Thật là đáng tiếc.”

Hạ Tu Ngôn nhìn nàng như vậy có chút buồn cười, lấy ngọc bội đang đeo bên hông xuống đặt lên bàn:

“Dùng cái này thế chấp có được không?”

Ngọc bội màu xanh ngọc bích trong suốt, khắc hình Phượng Hoàng nho nhỏ trông sống động như thật, dường như nó có giá trị không nhỏ. Thu Hân Nhiên hớn hở nhìn chằm chằm nó, xác nhận lại:

“Ngài muốn dùng miếng ngọc này để thế chấp thật sao?”

Hạ Tu Ngôn không để ý câu hỏi của nàng, gõ tay lên mặt bàn hỏi:

“Nói cho tôi chuyện đã xảy ra ở bờ sông.”

Thu Hân Nhiên sợ cậu đổi ý, vội cất miếng ngọc bội vào tay áo, híp mắt cười nói:

“Ngài hỏi đúng người rồi đấy!”

Nàng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, kể rõ ràng:

“Khi thuyền hoa của phường nhạc chở các hoa nương đánh đàn đi ngang qua, mọi người tranh nhau ùa ra xem, bỗng nhiên có người rơi xuống sông. Tiếp đến có ai đó trong đám đông la lên “có trộm” khiến ai nấy đều cuống cuồng kiểm tra túi tiền của mình và rối rít tránh xa người đứng bên cạnh. Một lúc sau, trong đám đông xảy ra cãi vã, nhưng chỉ là va chạm nhỏ mà thôi. Đúng lúc này thuyền hoa kia cập bến, lại nghe tiếng người rơi xuống nước một lần nữa, rồi tiếng mấy cô gái la hét thất thanh và tiếng binh khí va chạm tựa như đánh nhau từ trên thuyền vọng đến. May sao cấm quân chạy đến kịp thời nên tình hình đã ổn định lại. Sau khi đám đông giải tán được một hồi, tôi thấy có mấy người từ thuyền đi xuống vội vã lên một cỗ xe ngựa có treo biển hiệu, hẳn là đại nhân nào đó trong kinh hoặc là có người bị thương cũng nên.”

Nàng suy đoán lần này đúng tầm tám chín phần, Hạ Tu Ngôn liếc nàng rồi nói:

“Lúc đó cô đang ở đâu?”

Thu Hân Nhiên nhoẻn miệng cười:

“Tôi ngồi yên ở đây, chẳng đi đâu cả.”

Hạ Tu Ngôn nhìn nàng một lát, đứng dậy muốn rời đi thì nghe nàng gọi lại:

“Công tử đã hào phóng cho tôi cho tiền xem quẻ, vậy tôi lại nói thêm một tin nữa cho ngài.”

Thu Hân Nhiên liếm môi một cái, vẻ mặt hơi khẩn trương, nói:

“Mấy người vừa rồi rơi xuống nước đã được cứu lên gần hết, chỉ là mùa này nước sông còn chảy mạnh, một vài người bị trôi xuống hạ du, có lẽ tại miếu thần tài rách nát ở phía trước có trồng ba cây liễu rũ sẽ tìm được người mà quan binh đang truy lùng.”

Hạ Tu Ngôn cảm thấy trong lời nàng có ẩn ý nào khác, hỏi lại:

“Tôi cần phải tìm ai?”

“Mặc dù tôi không biết người mà công tử muốn tìm là ai, nhưng tôi bấm ngón tay tính toán, người kia hẳn sẽ giúp ích cho ngài.”

Hạ Tu Ngôn ngồi một hồi chẳng nói gì, tựa như đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của nàng. Thu Hân Nhiên cũng chẳng thúc giục. Mãi một lúc sau, cậu thiếu niên đứng dậy chẳng nói chẳng rằng cứ thế quay người rời đi mất.

Thiếu nữ mang mạn che mặt đang đứng sau quầy xem bói giương mắt dõi theo bóng lưng của cậu thanh niên đó mất hút trong đám đông mới thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy nàng cứ thấp thỏm lo lắng cậu thiếu niên kia sẽ không tin lời của nàng.

Bỗng nhiên dưới chân nàng có gì đó động đậy, nàng bình tĩnh kéo khăn trải bàn lên, nhỏ giọng nói với người đang nấp phía dưới.

Đang nấp dưới quầy là một thiếu niên mặc đồ đen, mặt mày hốc hác và trên người đang bị thương. Thu Hân Nhiên suýt nữa thì chẳng nhận ra hắn là ai khi gặp hắn bị người ta truy đuổi đến gần quầy xem bói.

Vừa rồi, Chương Dung đang bị thương chạy trốn đến nơi này, hắn gần như đã tuyệt vọng. Hắn nhìn thấy quầy xem bói lại càng bi thương, cảm thấy ông trời cũng không muốn hắn sống. Hắn vừa định buông xuôi thì bị vị thầy bói này ngăn lại.

Lúc ánh mắt của hắn giao với ánh mắt của thầy bói kia, hắn thấy được vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt người đó. Hắn chưa kịp đưa tay ra tóm cổ người kia lại thì đã bị người kia kéo tay, dúi hắn xuống gầm bàn:

“Anh vào đây trốn đi, đừng lên tiếng!”

Chương Dung không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy. Hắn vốn đang bị thương nặng, cả người đứng không vững nên dễ dàng bị nàng đẩy xuống gầm bàn. Hắn vừa trốn xong thì nghe một loạt tiếng bước chân của đám người truy đuổi đến gần.

Dân chúng đều đổ xô ra bờ sông xem hội nên trên đường vào lúc này khá vắng vẻ. Hắn trốn dưới gầm bàn, một tay đè lên trường kiếm đeo bên hông, lắng tai nghe cô gái nhỏ kia lừa gạt đám người đang đuổi theo kia đi nơi khác, nàng không tố giác hắn.

Sau khi những tiếng bước chân kia đi xa, xác định chỗ này chỉ còn mỗi hai người, hắn ngã xuống thở dốc một hơi.

“Chương công tử sao lại đến nơi này?”

Sau khi đám người truy đuổi đi xa, Thu Hân Nhiên lặng lẽ kéo khăn trải bàn lên, nhíu mày nhìn hắn hỏi.

Mặc dù vừa được nàng cứu giúp, thiếu niên kia vẫn chẳng có vẻ gì cảm kích, tay vẫn để trên chuôi kiếm, giọng đề phòng hỏi:

“Cô nhận ra tôi sao? Cô là ai?”

“Tôi biết Chương đại nhân.”

Thu Hân Nhiên không xưng mình là ai, trả lời qua loa, thúc giục hắn:

“Được rồi, anh nhanh chóng rời khỏi đây đi. Nếu như anh bị người ta bắt được thì đó là do số trời rồi.”

“Chờ một chút!”

Thiếu niên mặc áo đen nay đã cùng đường, vội vàng kéo tay nàng lại, chần chừ một hồi mới lên tiếng cầu xin:

“Nếu cô đã nể tình của cha tôi mà giúp tôi một lần, vậy cô có thể giúp tôi thêm một chuyện nữa hay không?

Thu Hân Nhiên thấy hắn được voi đòi tiên, cười đáp:

“Chương công tử hiểu lầm rồi, tôi và lệnh tôn cũng chẳng có giao tình gì. Nếu lúc nãy anh không ra tay cưỡng ép, tôi cũng không giúp anh. Tôi không gọi người đến bắt anh là đã hết lòng rồi, còn những chuyện khác thì anh tự mình nghĩ cách thôi.”

Nghe lời nói của nàng, ánh mắt của Chương Dung tối đi, những tháng ngày lẩn trốn khổ cực và hình ảnh người thân đang chờ đợi lại hiện lên trong đầu. Chương Dung trở mình quỳ gối, dập đầu xuống đất, trán dán lên chân của nàng nói:

“Xin cô hãy giúp tôi, kiếp sau tôi nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình của cô.”

Vừa rồi khi hắn cầm kiếm đâm vào cổ của nàng, Thu Hân Nhiên không hốt hoảng như bây giờ. Nhưng nhìn bộ dáng quỳ rạp xuống dưới chân mình, Thu Hân Nhiên lại giật mình kinh hãi, nhớ đến cậu thiếu niên cao ngạo đụng ngã nàng ở trong cung, khi đó đến một câu xin lỗi hắn cũng không thèm nói.

Ngày đó, sau khi đụng ngã nàng, hắn đã định vươn tay đỡ nàng đứng dậy, nhưng khi thấy trang phục đạo sĩ trên người của nàng thì hắn rút tay về, ánh mắt lộ ra khinh thường và chán ghét, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.

Thu Hân Nhiên tự mình đứng lên, vỗ bụi đất dính trên người. Vì thuật bói toán mà được nhậm chức quan nên nàng dù nổi danh ở bên ngoài nhưng chẳng phải danh tiếng tốt gì, chỉ là không có ai tỏ thái độ ác liệt với nàng ngay từ lần đầu gặp mặt như Lý Hàm Ý.

Vì vậy lúc đó nàng đã thầm nghĩ ‘tính tình của thiếu niên nọ quá thẳng thắn kiêu ngạo, không biết là con em của nhà nào’.

Nhưng lúc này, cậu thiếu niên nọ cả người đầy máu đang quỳ rạo trên mặt đất, sống lưng ngày xưa vốn thẳng tắp bây giờ lại cúi gập người như thế.

Thiếu niên đang dán đầu lên chân nàng hơi run rẩy, Thu Hân Nhiên đứng im lặng chẳng nói gì. Khi Chương Dung đã gần như tuyệt vọng, bỗng nghe nàng lên tiếng:

“Anh muốn tôi giúp như thế nào?”

– Hết chương 26 –

Bình luận

Truyện đang đọc