MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Lúc Hạ Trung nhận ra Đạo trưởng và Hầu gia nhà mình “có-cái-gì” với nhau cũng là lúc đoàn người lên đường đến Quyên Phục.

Kể từ sau khi tạm biệt trước quán rượu Chốn Bồng Lai, Hạ Tu Ngôn chẳng xuất hiện trước mặt nàng nữa. Mãi đến tận ngày xuất phát Cao Dương tới đón nàng ra khỏi thành, nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn được bóng dáng của thanh niên cưỡi ngựa thấp thoáng phía trước đoàn người. Cao Dương đưa nàng đến trước mặt của Hạ Tu Ngôn. Chàng chưa kịp lên tiếng, Hạ Trung đứng bên cạnh đã nhanh nhảu la lên:

“Sao Thu đạo trưởng cũng đến vậy?”

“Nàng sẽ đi cùng với chúng ta.”

Hạ Tu Ngôn giải thích.

“Mạch Ni muốn gặp mặt người đã giết Tô Nha.”

“Quả vậy.”

Hạ Trung tán thành nói:

“Đổi lại thì tôi cũng muốn gặp cô gái đã giết Tô Nha chỉ bằng một mũi tên đó.”

Thu Hân Nhiên thấy dáng vẻ làm quá này của hắn thật buồn cười, ngoảnh đầu lại bắt gặp ánh mắt của chàng đang nhìn mình thì bỗng dưng thấy thẹn thùng.

Quyên Phục cách Hoán Châu không xa lắm, tính cả đi lẫn về mất khoảng năm sáu ngày. Nàng không giỏi cưỡi ngựa lắm nên rớt lại phía sau, đi cách Hạ Trung mấy bước.

Nàng đã khá lâu không gặp Hạ Trung, lúc này thấy hắn có vẻ không vui thì đoán chừng có lẽ do Chương Huỷ đã theo Chương Dung đi Thanh Châu, hỏi thăm xem thử vậy mà quả đúng như thế.

“Tôi cũng không phải vì mỗi chuyện này.”

Hiếm lắm mới gặp được người thấu hiểu nghe mình kể khổ, Hạ Trung lập tức mở máy hát:

“Thanh Châu cũng không xa Hoán Châu, đi lại cũng chẳng khó khăn gì. Tôi và anh Nhung lại là chiến hữu nhiều năm rong ruổi trên sa trường, có tình đồng chí, có nghĩa anh em, tôi chẳng sợ sẽ mất liên lạc, không gặp lại nhau nữa.”

“Nếu đã như vậy thì phó tướng còn lo lắng điều chi?”

“Gần đây tôi thấy Hầu gia cứ vùi đầu trong quân doanh xử lý công vụ, ngay cả phủ Hầu cũng không về. Thường ngày đúng là ngài ấy cần mẫn thật đấy, nhưng mấy ngày gần đây tôi thấy hơi khác thường. Suy đi ngẫm lại thì nghĩ hẳn do chuyện Chương cô nương rời đi rồi.”

Hạ Trung thở dài một hơi. Thu Hân Nhiên sửng sốt, hỏi:

“Ý của ngài là Hầu gia phải lòng Chương cô nương hả?”

“Chương cô nương xinh đẹp lại tốt tính như vậy ai mà không yêu cho được. Hầu gia có ý với nàng cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Ngài hỏi Hầu gia nhà ngài chuyện này rồi ư?”

“Chuyện kiểu này sao Hầu gia lại nói với tôi làm gì.”

Hạ Trung buồn bực đáp lại.

“Tôi nghĩ phó tướng cũng chớ suy nghĩ quá nhiều.”

Thu Hân Nhiên uyển chuyển khuyên lơn:

“Có lẽ sự thật không phải như ngài nghĩ đâu.”

Thấy nàng không tin, Hạ Trung còn đưa cả dẫn chứng, nói:

“Đấy là cô không thấy được vẻ mặt của Hầu gia hôm biết tin anh Nhung sẽ đi Thanh Châu đâu! Đã vậy còn chưa qua mấy ngày thì tôi nghe nói ngài ấy đi đến quán rượu Chốn Bồng Lai một chuyến, lúc trở về cả người toàn mùi rượu, tâm tình lại phơi phới hẳn lên.”

Nói đến đây, hắn bỗng dưng hỏi:

“Cô biết sự tích rượu Hoa Đào chứ nhỉ?”

Thấy nàng gật đầu, Hạ Trung vỗ đùi một cái, nói tiếp:

“Tôi nghi ngờ hôm đó Hầu gia đến gặp Chương cô nương lắm!”

Hắn vừa nói, vừa tỏ vẻ đau lòng, thở dài thườn thượt:

“Sau khi Chương cô nương đi rồi, có hôm tôi đến thư phòng của Hầu gia thấy ngài ấy đang ngồi thất thần trước bàn làm việc rồi tự dưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười một cái. Cô xem… Có phải hai người bọn họ đã đến với nhau rồi hay không?”

Nghe hắn nói vậy, Thu Hân Nhiên dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, giọng điệu cũng nhẹ đi:

“Biết đâu người trong lòng của Hầu gia không phải là Chương cô nương thì sao?”

“Bên cạnh Hầu gia thì còn cô nương nào nữa đây? Cũng không phải là Cao Nguyệt đấy chứ?”

Nói đoạn, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt hoài nghi, đột nhiên sực nhớ ra nàng cũng có ý với Hầu gia nhà mình, trong lòng cảm giác như tìm được người chung nỗi khổ, lên tiếng an ủi:

“Đúng là tình yêu trai gái khó mà cưỡng cầu. Tôi khuyên cô suy nghĩ thoáng một chút, chớ có chấp nhất lưu luyến quá mà chi.”

Thu Hân Nhiên bỗng nghẹn lời, trong nháy mắt cảm thấy quả thật cái anh chàng Hạ Trung này khó lòng mà theo đuổi thành công Chương Huỷ.

Chiều hôm đó, đoàn người dừng lại ở một thị trấn gần Quyên Phục thì mặt trời đã ngả về Tây. Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi biên giới nên cảm thấy cái gì cũng mới mẻ. Sau khi thu xếp xong hành lý, Hạ Tu Ngôn đang ở trong phòng thương lượng chuyện ngày mai đến Vương đình với đám Cao Dương. Nàng ra khỏi dịch trạm đi tới một chợ phiên gần đó.

Ban đầu nàng hơi băn khoăn không biết dáng vẻ người Đại Lịch của mình có nổi bật quá hay không, nhưng sau khi đến chợ phiên thấy nơi đó có rất nhiều lái buôn người Đại Lịch. Đúng là như lời của Khoa Nhã đã nói, sau khi hai bên ngừng chiến, biên cảnh trở nên rất thái bình, giao thương mậu dịch cũng càng ngày càng phát đạt. Tuy nàng mặc trang phục của người Đại Lịch làm không ít người nhìn sang nhưng họ lại chẳng thấy gì kỳ quái.

Chợ phiên tấp nập người qua kẻ lại. Một thằng bé cầm xâu kẹo hồ lô chạy ngang trước mặt của nàng bỗng ngã sấp xuống, ngồi bệt trên đất oà khóc. Thu Hân Nhiên ngồi xuống, phủi bụi đất dính trên người nó. Thằng bé nhìn xâu kẹo dính đầy đất trên tay, thút tha thút thít nói cảm ơn. Vừa vặn nàng cũng cảm thấy thèm ăn kẹo hồ lô, quay đầu nhìn quanh một vòng. Thế là nàng dắt thằng bé đến chỗ bán kẹo rồi mua hai xâu kẹo hồ. Thằng bé cầm xâu kẹo trong tay mới nín khóc, nhoẻn miệng cười với nàng.

Xâu kẹo hồ lô này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua nàng muốn nếm thử mấy món mới mẻ mà thôi. Thằng bé vừa liếm kẹo, vừa kéo tay nàng đến trước một quầy bán hoa tươi. Đứng ở sau quầy là một thanh niên người Đạt Việt, có lẽ là anh trai của bé. Thu Hân Nhiên thấy thằng bé nói gì đó với anh của mình, lại còn lắc lư xâu kẹo hồ lô trên tay, đôi mắt của bé sáng lấp lánh. Thanh niên hơi kinh ngạc, nhìn nàng mỉm cười cảm tạ. Thu Hân Nhiên khoát tay, đang định quay người đi bỗng thanh niên kia từ từ bước ra trước quầy, lấy một nhành hoa đưa cho nàng, có vẻ hắn muốn đáp lễ lại.

Thu Hân Nhiên sửng sốt, lắc đầu từ chối nhưng hắn vẫn cứ kiên trì tặng hoa cho nàng. Trong lúc đang do dự, một cánh tay từ phía sau đón lấy nhành hoa này. Nàng kinh ngạc ngoảnh lại thì chẳng biết Hạ Tu Ngôn đã đứng đó tự bao giờ.

Chàng lấy tiền từ trong túi ra trả cho hắn. Thanh niên nọ lắc đầu, vẻ mặt hơi đề phòng nói với chàng câu gì đó.

Hạ Tu Ngôn bật cười, cúi người rồi trả lời lại bằng tiếng Đạt Việt. Lần đầu tiên Thu Hân Nhiên biết chàng còn nói được cả tiếng Đạt Việt, không khỏi kinh ngạc nhìn chàng. Thằng bé có vẻ không vui, hỏi chàng một câu. Hạ Tu Ngôn nhướng mày, đôi mắt kiêu ngạo nhìn nó một cái rồi nắm lấy tay của nàng. Thu Hân Nhiên kỳ quái quay sang nhìn chàng nhưng không hề phản kháng. Thằng bé nhìn hai người một lượt, cuối cùng không cam lòng đưa hoa cho chàng, nhận lại tiền rồi chạy về sau quầy ôm lấy chân của anh trai.

Cậu thanh niên đứng sau quầy bán hoa gật đầu xin lỗi rồi nói một câu, Hạ Tu Ngôn cũng mỉm cười gật đầu đáp lại, nói cám ơn rồi nắm tay nàng rời đi.

“Vừa rồi Hầu gia đã nói gì với cậu trai kia thế?”

Sau khi đi xa, Thu Hân Nhiên tò mò hỏi.

Hạ Tu Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng, khoé môi mỉm cười, ánh mắt lại nhìn phía trước thản nhiên đáp:

“Tôi nói rằng ở Đại Lịch, chàng trai chỉ tặng hoa cho cô gái mình yêu mà thôi.”

Thu Hân Nhiên kinh ngạc, nóng bừng mặt, hỏi:

“Vậy cậu ta hỏi lại chàng cái gì?”

“Cậu ta hỏi tôi có phải là tình lang của em hay không?”

Chàng thấy Thu Hân Nhiên không hỏi nữa thì cố ý nghiêng đầu sang nói:

“Sao em không hỏi tiếp cậu chủ quán kia cuối cùng đã nói gì?”

Trực giác mách bảo nàng không nên hỏi nhưng nhìn đôi mắt biết cười của người bên cạnh, nàng bỗng thốt lên:

“Cậu ta đã nói gì?”

“Cậu ta khen em xinh đẹp. Tôi trả lời đúng là như vậy, cũng đã thay em cám ơn cậu ta rồi.”

Đây là lần đầu tiên có người khen nàng xinh đẹp, Thu Hân Nhiên trố mắt nhìn chàng, hỏi:

“Sao chàng có thể nói lời xấu hổ vậy chứ?”

Hạ Tu Ngôn cười ha hả, nắm tay nàng kéo vào lòng, thì thầm:

“Tôi thấy cậu ta khen như vậy vẫn chưa đủ. Cậu ta nên khen nhiều hơn mới đúng.”

Lúc này vành tai của nàng đỏ ửng. Trước đây lúc Hạ Tu Ngôn cáu kỉnh khó chịu buông lời xỉa xói độc địa thì chẳng ai đỡ được; Bây giờ lúc chàng thật lòng thật dạ nói lời chân tình tha thiết thì cũng chẳng ai chịu nổi.

Nhưng trong chớp mắt, chàng lại nghiêm mặt hỏi nàng:

“Nàng mới đến nơi này chưa quen vậy mà dám chạy ra ngoài một mình thế à?”

Thu Hân Nhiên giải thích:

“Cái trấn này cũng không lớn, hẳn sẽ không lạc đường đâu mà.”

“Em nghĩ người Đạt Việt ai cũng nhiệt tình hiếu khách hết sao? Mặc dù bây giờ Vương đình Đạt Việt hoà hảo với chúng ta nhưng chiến tranh vừa mới qua đi, vẫn còn rất nhiều thù oán chưa thể hoá giải.”

Hạ Tu Ngôn liếc nhìn nhành hoa trên tay của nàng:

“Mà em thật tốt, mới đến chợ một lần đã mọc ra một ‘đoá hoa đào’.”

Thu Hân Nhiên dở khóc dở cười cảm giác chàng trai này ngây thơ quá, thế là nàng cũng nghiêm mặt nói:

“Ngược lại em nghe nói trong quân doanh đồn rằng Hầu gia thương nhớ Chương cô nương đấy. Người ta đi rồi thì mất ăn mất ngủ.”

Hạ Tu Ngôn hiếm khi nghe được lời này từ miệng nàng, chau mày hỏi:

“Em nghe mấy tin đồn nhảm nhí vô căn cứ này ở đâu?”

Thu Hân Nhiên thấy chàng tưởng thật thì nén cười, không quay đầu lại bỏ đi trước:

“Trong quân đồn ầm lên kia kìa, còn cần em phải đi đâu nghe ngóng chi cho mệt?”

Hạ Tu Ngôn sửng sốt đứng nguyên tại chỗ, một lát sau mới phát hiện hoá ra nàng đang trêu mình thì vừa giận vừa buồn cười.

Hôm sau, Hạ Trung nghĩ cả nửa ngày vẫn không hiểu tại sao tự dưng mình lại bị điều lui sau đoàn áp giải tù binh. Cũng may nơi này cách Quyên Phục cũng không xa lắm, đi tầm hơn nửa ngày đường thì đã gặp được đội ngũ tiếp đón Định Bắc Hầu đang đứng chờ ở ngoài thành. Người đang cầm quyền của Đạt Việt là cháu trai của Hô Lan Vương đời trước. Tuy tuổi đời còn nhỏ nhưng là người sống sót cuối cùng trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị thì hẳn không phải kẻ tầm thường. Hô Lan Vương trẻ tuổi hiển nhiên rất coi trọng lần gặp mặt này, chẳng những phái người ra ngoài thành đứng chờ từ sớm, sau khi đoàn người Hạ Tu Ngôn đến nơi thì tự mình đến nghênh tiếp. Hô Lan Vương thết đãi trọng hậu các sứ giả đến từ Đại Lịch ngay trong Vương đình. Hôm nay Thu Hân Nhiên mặc trang phục đạo sĩ màu tím nhạt, đầu đội mũ hoa sen, trên tay cầm phất trần. Lúc dùng bữa, Hạ Trung ngồi bên cạnh thấy nàng có vẻ lạ lẫm thì hỏi:

“Sao hôm nay Đạo trưởng lại ăn vận thế này vậy?”

Thu Hân Nhiên đáp:

“Bên trong đoàn đi sứ có một cô gái không quan không chức, tôi sợ người ta chỉ trích nên mới đổi trang phục của Đạo môn, lúc đó cũng tránh được chút thị phi.”

Hạ Trung không ngờ nàng lại suy nghĩ chu toàn như thế, cảm động nói:

“Cô nhọc lòng lo trước tính sau đủ bề cho Hầu gia như thế mà ngài ấy lại chẳng hề hay biết, quả thật đây là tổn thất của ngài ấy.”

Thu Hân Nhiên mím môi cười:

“Hạ phó tướng nói phải lắm.”

Hai người đang tán gẫu bỗng xung quanh yên tĩnh vô cùng. Thu Hân Nhiên ngẩng đầu thấy Hô Lan Vương và Định Bắc Hầu đang nhìn về phía mình. Cao Dương ngồi một bên cố tình lên tiếng ngầm nhắc nhở cho nàng:

“Thu cô nương chính là người đã bắn chết Tô Nha.”

Thu Hân Nhiên vội vàng đứng dậy. Mọi người xung quanh thấy người giết Tô Nha là một cô gái yếu đuối thì không khỏi bàn tán xôn xao.

“Cô gái nhỏ này đã giết Tô Nha thật sao?”

Một vị đại thần ở bên phía Đạt Việt lên tiếng hỏi. Hắn vuốt râu, ngạo mạn nói:

“Phải chăng Định Bắc Hầu cố ý đẩy một cô gái nhỏ ra để làm nhục Đạt Việt chúng tôi?”

Đạt Việt và Đại Lịch vốn đã có ân oán nhiều năm. Bây giờ quan hệ hai nước hoà hảo thì bá tánh bình dân cảm thấy may mắn, vui mừng chứ mấy quan chức quyền quý trong Vương đình thì không phải ai cũng nghĩ như thế.

Hô Lan Vương trẻ tuổi nhướng mày, mấy người trong đoàn người đi sứ của Đại Lịch cũng không vui, bầu không khí trong điện bỗng dưng hơi căng thẳng. Lúc này, Thu Hân Nhiên lại bình tĩnh, chắp tay chào kiểu Đạo gia rồi mỉm cười nói với vị quan kiêu căng vừa lên tiếng mỉa mai kia:

“Tôi dùng tên bắn chết Tô Nha chứng tỏ má hồng mày liễu nước Đại Lịch chúng tôi cũng chẳng kém gì bậc mày râu. Lại nói Tô Nha đã phản bội Vương đình, là loạn thần tặc tử của Đạt Việt. Sao ngài lại nói tôi giết hắn chính là Định Bắc Hầu cố ý nhục nhã Đạt Việt các ngài được chứ?”

Vị đại thần kia không ngờ cô gái này lại ăn nói sắc bén như thế, chẳng những không hề kinh hoảng còn dám đứng trước mặt mọi người phản bác lại như thế thì nhất thời cứng họng. Thu Hân Nhiên quay đầu, cúi chào Hô Lan Vương, nói:

“Tôi từng gặp tướng sĩ Đạt Việt ở tại Hoán Châu. Anh ta chất phác, thiện lương, sống hoà đồng với người dân bản xứ chúng tôi, anh ta lại vì chiến loạn mà lưu lạc tha hương. Đại Lịch chúng tôi kính nể những dũng sĩ cũng như đồng cảm với sự hi sinh của bá tánh trong chiến tranh. Vậy nên Định Bắc Hầu chém chết Tề Khắc Đan đưa những người chiến sĩ đã từng bị lão ta lừa gạt đi hỏi quê hương trở về. Đây chính là vì mong cho vùng biên giới hoà bình, bá tánh hai nước an cư lạc nghiệp, hy vọng ngài có thể thấu hiểu được thành ý này của Đại Lịch chúng tôi.”

“Đương nhiên rồi.”

Hô Lan Vương trẻ tuổi nhìn cô gái đúng chừng đúng mực đứng trên điện bằng ánh mắt thưởng thức, nói tiếp:

“Đây cũng chính là hy vọng của ta.”

Tân Hô Lan Vương để ý thấy trang phục của nàng lạ thường thì tò mò hỏi:

“Trang phục của cô nương đang mặc khác với những người ta đã từng gặp. Chẳng biết nó đại diện cho điều chi?”

Thu Hân Nhiên do dự một thoáng mới trả lời:

“Đây là trang phục của tông môn tôi. Ở Đại Lịch, tôi chính là đạo sĩ bói toán giải quẻ cho người ta.”

Thấy người đang ngồi phía trên dường như vẫn chưa hiểu, nàng đổi cách nói khác:

“Ngài coi tôi là một thầy bói là được.”

Vị đại thần lúc nãy không phản bác được gì thừa cơ này cao giọng nói:

“Đại Lịch ấy vậy mà phái một tên thầy bói đến Vương đình chúng tôi sao?”

“Đồ Tạp Đạc”

Tân Hô Lan Vương bất mãn thấp giọng trách cứ:

“Ông chớ có thất lễ với khách như thế.”

Nói đoạn hắn quay sang với thanh niên ngồi bên cạnh, áy náy nói:

“Hy vọng Định Bắc Hầu bỏ quá cho sự lỗ mãng của ông ấy.”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:

“Người không biết thì không có tội.”

Chàng nhìn Đồ Tạp Đạc đang nén giận ngồi ở dưới, từ tốn nói:

“Đồ Tạp Đặc Đại nhân có lẽ chưa nghe đến tiếng tăm của Thu cô nương. Nàng từng ở trong cung xem bói cho Thánh thượng. Cả thành Trường An không ai không biết tên nàng. Có rất nhiều người bằng lòng tiêu tốn ngàn vàng để mời nàng tính một quẻ giúp mình. Mà năm đó tôi đến Hoán Châu cũng chính là vì nàng bói được rằng tôi sẽ mang thắng lợi về cho Đại Lịch.”

Chàng cứ bình thản như kể một câu chuyện bình thường nhưng cho dù ai cũng nghe ra được tâm tình của chàng không vui, bằng không chàng sẽ không nhắc lại sự kiện nhạy cảm như thất bại của Đạt Việt vào bảy năm trước. Ánh mắt của tất cả mọi người trong điện nhìn Thu Hân Nhiên đồng loạt biến đổi, mà Thu Hân Nhiên lại ra sức giả vờ bình thản, thờ ơ như thể đã nghe những lời khen tặng này không biết bao nhiêu lần rồi vậy.

Thấy vậy Hô Lan Vương hơi kinh ngạc, nói đùa một câu:

“Nếu đã như vậy ta muốn mời nàng ấy ở lại Vương đình để xem nàng ấy và Quốc sư chúng ta, rốt cuộc người nào giỏi hơn.”

“Tôi sợ chuyện này không được.”

Hạ Tu Ngôn nâng chén rượu, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng rồi nói câu gì đó với Hô Lan Vương trẻ tuổi bằng tiếng Đạt Việt.

Thu Hân Nhiên không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn chàng. Ban đầu nàng đoán chàng hẳn là nói đùa một câu mà thôi nhưng sau đó nàng lại thấy ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của những người xung quanh nhìn mình. Ngay cả Cao Dương đang đứng bên cạnh chàng cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Hô Lan Vương trẻ tuổi kinh ngạc rồi quay đầu nhìn nàng, nâng chén rượu tỏ vẻ áy náy nói:

“Thành thật xin lỗi, ta không biết chuyện này.”

Thu Hân Nhiên ngoài mặt vờ điềm nhiên gật đầu cười lại nhưng trong đầu lại mờ mịt chẳng hiểu trời trăng gì, trở về chỗ ngồi của mình.

“Vừa rồi Hầu gia đã nói gì vậy? Ngài nghe có hiểu không?”

Thu Hân Nhiên lén hỏi nhỏ Hạ Trung đang ngồi bên cạnh, vừa quay sang nhìn mới thấy anh ta cứ nhìn mình lom lom tựa như gặp quỷ vậy.

“Ngài ấy nói…”

Cả gương mặt đen nhẻm của Hạ Trung đỏ bừng, rặn mãi mới nói được một câu không thể tin nổi:

“Ngài ấy nói… cô là vợ của mình.”

– Hết chương 87 –

Bình luận

Truyện đang đọc