MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Thu Hân Nhiên và Hạ Tu Ngôn một trước một sau đi ra ngoài. Ở trước cửa cung, Hạ Trung đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa, từ xa trông thấy Hầu gia nhà mình, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lấy lòng, nhưng rất nhanh sau đó, khi thấy người đi phía sau lưng Hầu gia, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, có vẻ rất khó chịu. Hiện nay hắn đã biết Thu Hân Nhiên là ai, hiển nhiên sẽ không thể nào cho nàng sắc mặt hoà nhã như trước, hắn khịt mũi, hừ một tiếng.

Thu Hân Nhiên thấy vẻ mặt biến hoá nhanh chóng của vị Hạ phó tướng này, cảm thấy hắn chắc là người thẳng thắn, ít nhất cũng tốt hơn cái tên Hạ Tu Ngôn kia, thù dai tới tận mười năm, đã vậy khi gặp lại “kẻ thù” còn có thể hoà nhã cười hỏi một câu “kể từ lúc chia tay, cô vẫn ổn chứ?”. So sánh xong nàng thấy tính tình thẳng thắn của vị Hạ phó tướng này thật đáng quý, không những không bực tức trước hành động vừa rồi, ngược lại còn nở một nụ cười tươi như hoa với hắn.

Nụ cười này của nàng làm Hạ Trung bối rối, sắc mặt cứng đờ, vừa có chút xem thường, nghi ngờ, tức giận cùng mấy phần ngượng ngùng… Hạ Tu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Trung như vậy cũng sửng sờ một thoáng, chàng ngoảnh mặt nhìn vị đạo cô sau lưng một cái, thấy nàng sắc mặt bình thản tự nhiên, thần thái cung kính nhìn chàng lên xe. Chàng trầm ngâm một chút rồi nói: “Cô muốn đi nhờ xe sao?” 

Nghe lời này, Hạ Trung thì thất kinh, còn nụ cười trên môi Thu Hân Nhiên bỗng nhiên cứng lại. Nàng vội vàng lùi về sau mấy bước, cúi đầu che giấu tâm tình, cung kính nói: “Cảm tạ ý tốt của Hầu gia, bần đạo có thể tự mình đi về.”

Hạ Tu Ngôn có vẻ không thật lòng muốn tiễn nàng, chàng qua loa gật đầu lấy lệ rồi leo lên xe ngựa. Thu Hân Nhiên chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu gọi: “Hầu gia, áo choàng của ngài… vẫn còn để chỗ của bần đạo…”

“Ném đi.” Chàng bình thản hạ màn xe, thuận miệng đáp. Hạ Trung ra lệnh xa phu khởi hành. Xe ngựa chầm chậm chạy ra khỏi cửa cung. Thu Hân Nhiên đứng tại chỗ đưa mắt nhìn xe ngựa đang đi vài bước bỗng dừng lại, một bàn tay trắng nõn từ cửa sổ thò ra đang gõ cộc cộc vào thành xe. Nàng hơi giật mình, tiến lên trước vài bước thấy người trong xe đang vén rèm lên chờ nàng đến.

Hạ Tu Ngôn đang ngồi trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng, mở miệng cảnh cáo: “Cắt nhỏ nó rồi vứt đi. Chớ để ngày nào đó, tôi nhìn thấy nó xuất hiện trong tiệm cầm đồ hay tiệm trang phục trong kinh thành thì—” Ngữ điệu câu cuối cùng của chàng hơi kéo dài, Thu Hân Nhiên trừng to mắt, không tin được thốt lên: “Hầu gia! Ngài không biết hiện nay tôi xem bói một quẻ đáng giá bao nhiêu lượng bạc sao!”

Hạ Tu Ngôn khẽ phát ra một tiếng cười giễu cợt, hạ rèm xe xuống. Lần này cỗ xe ngựa thực sự đi thẳng một đường ra khỏi cung không dừng lại nữa. Hạ Tu Ngôn biết, Thu Hân Nhiên nói nàng ấy hiện nay không thiếu bạc là sự thật. Có một số người bẩm sinh đã có thể khiến người khác yêu thích.



[1] Năm đó Thu Hân Nhiên vào cung cũng là năm thứ ba Hạ Tu Ngôn ở Trường An, mỗi ngày cuộc sống của cậu đều trôi qua bình thản.

Ngày hôm đó, khi cậu vào Học cung [2] đi học như thường lệ, tiên sinh vẫn chưa đến, đám học trò tụ tập tốp ba tốp năm trong phòng nói chuyện phiếm. Lục hoàng tử Lý Hàm Phong ngồi phía trước quay người lại, lo âu nhìn cậu: “Cậu tới rồi, tôi nghe tiên sinh nói mấy ngày trước bệnh cũ của cậu lại tái phát, đúng không?”

Hạ Tu Ngôn ho khan vài tiếng, ánh mắt rũ xuống đáp: “Mùa hè nên khó ngủ, liên tiếp mấy ngày không thể nghỉ ngơi được.”

Nhìn vẻ mặt Lý Hàm Phong vẫn còn lo lắng, coi bộ muốn hỏi thêm gì nữa, Hạ Tu Ngôn nhanh chóng đổi chủ đề câu chuyện: “Bọn họ đang nói gì mà sôi nổi thế?”

Nhắc tới chuyện này, người ngồi đối diện bỗng chốc hào hứng hẳn lên, cười nói: “Mấy ngày nay cậu không đến nên chắc chưa biết tin. Trong cung mới đến một vị tiểu thần tiên đó.”

Hạ Tu Ngôn nhướng mày, nghe Lý Hàm Phong nói với giọng điệu hứng khởi: “Nghe nói là đệ tử phái Cửu Tông trên núi Tĩnh Hư, chẳng qua vị đó mới mười ba mười bốn tuổi thôi. Bạch Cảnh Minh hôm trước đã mang tiểu đạo sĩ đó đến diện kiến Thánh thượng, giới thiệu rằng Bão Ngọc đạo nhân của Bói toán tông gửi gắm đồ đệ nhỏ của mình cho ông ta dạy bảo. Ông ta dự định cho vị đó ở Tư Thiên Giám dự thính. Cậu đoán xem Phụ hoàng vốn sùng bái việc xem bói đoán ý trời sẽ nói gì? Phụ hoàng nghe nói đó là đồ đệ yêu quý của Bão Ngọc đạo nhân thì rất hứng khởi, hỏi mấy câu. Kết quả vị đó bấm tay tính toán mấy cái, dễ dàng trả lời câu hỏi của người, thế là Phụ hoàng không những vui vẻ đồng ý cho phép vị đó ở lại Tư Thiên Giám, mà còn đặc biệt bổ nhậm chức Tư Thần quan khiến không biết bao nhiêu người ghen ghét kia kìa.”

Hạ Tu Ngôn từ chối cho ý kiến, Lý Hàm Phong thấy vẻ mặt lãnh đạm của cậu thì biết tỏng cậu đối với chuyện này chẳng quan tâm ý nào: “Có phải cậu thấy việc này quá hoang đường hay không?”

“Tôi chỉ thấy không hứng thú với mấy thuật bói toán đoán mệnh mà thôi.”

Lý Hàm Phong cười: “Tóm lại bây giờ cả kinh thành đều chộn rộn vì vị đó, từ trong cung đến ngoài cung, ai ai cũng muốn cầu vị đó giải một quẻ đấy. Chỉ là vị đó suốt ngày trốn trong Tư Thiên Giám không chịu ló mặt ra, nếu không tôi cũng muốn thử xem có thật sự thần thông như trong lời đồn hay không.”

Nghe hai người nói chuyện, Nhị hoàng tử Lý Hàm Ý đột nhiên lên tiếng chế nhạo: “Ta nghĩ tên đó chẳng qua là mấy kẻ có chút mánh khoé lừa đảo trên giang hồ chạy vào cung đầu cơ trục lợi mà thôi, thế mà các ngươi cũng bị tên đó lừa gạt hả?”

Mẫu phi của Nhị hoàng tử là Trần Quý phi, từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính cách có chút ương ngạnh, không coi ai ra gì.

Lý Hàm Phong nghe thấy Lý Hàm Ý ở trong học cung lại dám lớn tiếng như vậy, lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhị hoàng huynh…” [3] nhưng còn chưa dứt lời thì từ góc phía tây đã truyền đến tiếng giễu cợt của Tứ hoàng tử Lý Hàm Tinh. Lý Hàm Tinh nhướng mày nói: “Chúng ta dù bị vị đó lừa gạt thì sao? Phụ hoàng đích thân phong vị đó làm Tư thần quan đấy. Nhị hoàng huynh, huynh muốn nói phụ hoàng cũng bị lừa sao?”

Lời này vừa ra, cả học cung im lặng như tờ, không một ai dám tiếp lời. Sắc mặt Lý Hàm Ý tái mét, bật thốt lên: “Thế nào? Tứ hoàng đệ muốn đến cáo trạng ta với phụ hoàng hả? Ta cho đệ biết, dù có đến trước mặt phụ hoàng thì ta vẫn nói như vậy, có gan thì đi theo ta!”

Lý Hàm Tinh chỉ liếc mắt khinh thường, rõ ràng là không thèm đáp trả, Lý Hàm Ý đang muốn nói tiếp thì bị Tam hoàng tử Lý Hàm Linh giữ chặt tay, khuyên nhủ: “Được rồi, Tứ đệ cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở huynh thôi. Ở Học cung này nhiều người phức tạp, không chừng có kẻ xấu bụng nào thêm mắm dặm muối lời của huynh rồi truyền ra ngoài, đến lúc đó phụ hoàng sẽ trách phạt huynh đấy.”

Lý Hàm Ý tuy ương ngạnh nhưng không phải tên ngốc, cậu biết lời mình nói không hay lắm, đành tức giận phất tay áo ngồi xuống. Vừa lúc đó tiên sinh cũng vừa đến, việc này đến đây thì kết thúc.

Lý Hàm Phong thấy thế nhẹ nhàng thở phào, nhanh chóng quay người lại ngồi ngay ngắn, không dám cùng Hạ Tu Ngôn đàm luận nữa. Hạ Tu Ngôn lật từng trang sách, trong đầu suy nghĩ những lời vừa rồi của Lý Hàm Ý.

Lý Hàm Ý tuy ương ngạnh nóng nảy, nói chuyện thường không suy nghĩ nhưng đối với chuyện này Lý Hàm Ý lại có ý nghĩ như cậu. Nếu có ai đó thực sự truyền những lời nói này đến tai vua Tuyên Đức, cậu mong chờ xem Thánh thượng sẽ biện luận như thế nào, hẳn là một chuyện rất thú vị đây.

Vài ngày sau, khi Hạ Tu Ngôn dùng bữa với Thái hậu ở cung Phúc Khang xong thì trở về chỗ ở của mình, lúc đó mặt trời giữa trưa quá gay gắt nên cậu đã sai tiểu nội thị quay về mang dù đến, còn mình thì đi vào đình nghỉ mát trong ngự hoa viên chờ. Vào ngày hè nóng nực như hôm nay, trừ các thị vệ tuần tra, các cung nhân khác đều trốn trong phòng chẳng có ai ló mặt ra ngoài cả.

Đang trên đường đến đình hóng mát, cậu nghe được tiếng thảo luận của hai đứa trẻ truyền ra từ hòn núi giả gần đó. Vốn tưởng rằng là mấy cung nhân lười biếng trốn ở đó tán gẫu, đang định tránh đi thì loáng thoáng nghe được một người trong đó nhắc đến “Hạ tướng quân”. Hạ Tu Ngôn dừng chân, khom người đi đến đình nghỉ mát phía trên núi giả.

Có hai người mặc trang phục xanh lam của cung nhân đang ngồi bên bờ hồ dưới núi giả, hẳn cả hai đều là người hầu ở trong cung. Tuổi tác nhìn có vẻ còn nhỏ, khoảng mười bốn, mười lăm. Trời nóng như thế này chắc là đang trốn sau núi giả hóng mát, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, ở giữa đặt một bàn cờ nhỏ, trên tay mỗi người cầm một nhánh cỏ khua lên khua xuống. Người ngồi bên trái ăn mặc đoan chính, người còn lại thì xắn ống tay áo đến tận khuỷu tay để lộ cánh tay thon gầy, trắng trẻo nuột nà, nhìn không đứng đắn chút nào.

Hạ Tu Ngôn ngồi trong đình nghỉ mát xây trên đồi cao, xung quanh khá yên tĩnh nên âm thanh trò chuyện của hai người kia hoàn toàn lọt vào tai cậu không thiếu một chữ.

Hai người tuổi tác còn nhỏ nên không phân biệt rõ ai với ai, chỉ nghe một giọng có vẻ hoạt bát, giọng còn lại thì trầm tĩnh hơn.

Hạ Tu Ngôn nghe giọng hoạt bát kia khẽ thở dài: “Hoàng cung này khác với những gì tôi tưởng tưởng. Biết thế tôi thà theo sư bá đi Tây Bắc. Đọc thư của Trác Yến, nơi đó bây giờ phong cảnh xinh đẹp, bốn mùa thay đổi. Nàng ấy mấy ngày trước còn cưỡi ngựa theo Hạ tướng quân ra ngoài biên thành đi dạo đấy.”

Giọng nói trầm tĩnh an ủi: “Trác sư tỷ theo sư bá tới biên quan Tây Bắc cũng không phải đi chơi. Hai năm này ở biên quan không yên ổn, toàn bộ trông nhờ vào một mình Hạ tướng quân trấn giữ Hoán Châu.”

“Nghe nói con trai của Hạ tướng quân, Hạ thế tử cũng đang ở trong cung. Sao y không đi Hoán Châu?”

“Hạ thế tử thân thể không tốt, khí hậu ở biên quan khắc nghiệt nên Thái hậu đón thế tử vào trong cung dưỡng bệnh.”

“Vậy y chẳng thừa hưởng được sự mạnh mẽ của cha mình tí nào sao?” Người đó có vẻ tiếc nuối lắc đầu nói: “Thế này thì tương lai ai sẽ tiếp quản đội quân Xương Vũ đây?”

Hạ Tu Ngôn ngồi trong đình nghỉ mát chỉ khẽ mỉm cười, những lời này dù công khai hay bí mật thì cậu đã nghe rất nhiều lần, nên trong lòng cũng chẳng có cảm xúc gì.

Giọng nói trầm tĩnh vội vàng nói: “Nhà ngươi quan tâm còn nhiều hơn mấy quan viên trong triều. Hạ tướng quân đang trong độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, nghĩ cái gì mà ai tiếp quản quân Xương Vũ chứ? Hơn nữa nghe nói Hạ thế tử mặc dù thân thể không tốt nhưng từ nhỏ đã ở trong quân đội, cũng từng học võ nghệ. Người ta nói “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh” [4], không chừng ngày nào đó thế tử khỏi bệnh, cũng có thể lăn lộn trong quân thì sao.”

“Chuyện đó phải đợi đến bao giờ chứ?” Giọng hoạt bát thở dài: “Cậu cũng học bói toán, cũng biết thế sự vô thường, nên nhìn xa hơn người khác mới phải.”

Giọng trầm tĩnh một lúc sau mới ngập ngừng lắp bắp hỏi: “Sao đột nhiên lại nói những lời này? Hay là…”

Một lúc sau, giọng một người khác đáp lại: “Hai ngày trước…” Lúc này người đó nhỏ giọng thầm thì, nửa câu sau nói cái gì thì không thể nghe được. Sau đó, một người trong đó giật mình hoảng sợ nói: “Cái gì… cái này tuyệt đối đừng nói chuyện này trước mặt thầy Bạch đó.”

“Tôi biết.” Người kia uể oải nhỏ giọng đáp lời: “Có rất nhiều điều là lời cấm kị trong hoàng cung này.”

“Ở bên ngoài cũng không được nói!” Người kia nhắc nhở, một lúc sau không nhịn được thấp giọng hỏi cái gì đó. Giọng nói hoạt bát kia do dự đáp: “Tôi thấy đây không phải điềm lành gì, cứ luôn có cảm giác tương lai Hạ tướng quân sẽ hi sinh để bảo vệ thành…” Nửa câu sau chưa kịp nói xong đã bị người kia bịt miệng.

Hạ Tu Ngôn đang lơ đãng lắng nghe, nhưng khi người kia nói đến những lời này, khoé môi cậu mím chặt, trong ánh mắt u ám hơn. Phía dưới im lặng một hồi lâu, tựa như xung quanh đây vốn chẳng có ai vậy, nhất thời cả ngự hoa viên chỉ còn mỗi tiếng ve kêu râm ran. 

Rất lâu sau đó, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Những lời này tuyệt đối không được nói với ai!”

“Ừ” Người bên kia uể oải đồng ý. Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của tiểu nội thị đi về lấy ô lúc nãy quay lại, Hạ Tu Ngôn cũng không né tránh nữa, nhấc chân đi về phía trước mấy bước, vừa vặn trông thấy hai người ngồi dưới núi giả, bọn họ vẻ mặt sợ hãi như chim sợ cành cong, nhanh chóng đứng lên.

Thu Hân Nhiên sau khi đứng lên, việc đầu tiên là cúi thấp đầu, vội vàng rũ ống tay áo đang xắn đến khuỷu tay xuống. Không phải suy nghĩ cái gì nam nữ tiếp xúc các kiểu, chủ yếu vì lần trước nàng đã bị ma ma quản sự báo lên Tư Thiên Giám phạt tiền bổng lộc một tháng vì hành vi ăn mặc không chỉnh tề.

Còn chưa sửa soạn tốt, nàng nghe người bên cạnh khom người, âm thanh khẽ run rẩy vái chào: “Bái kiến Hạ thế tử.”

Động tác rũ tay áo cũng nàng chợt khựng lại, lập tức cúi thấp đầu âm thầm thở dài, cũng khom lưng đưa tay làm lễ vái chào. Qua nửa ngày chưa thấy vị Hạ thế tử kia có động tĩnh gì. Tay nàng rất mỏi vì phải giữ nguyên động tác hành lễ một lúc lâu, trong lòng nghi ngờ phải chăng vị thế tử kia đã rời đi, định liếc trộm một cái thì nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu tên là gì?”

Lời này không biết đang hỏi ai, thiếu niên bên cạnh nàng do dự một lúc mới nói: “Thần là Tư thần quan của Tư Thiên Giám, tên gọi Nguyên Chu.”

Hạ Tu Ngôn hơi híp mắt, cẩn thận đánh giá người trước mặt, qua một lúc sau chậm rãi xác nhận: “Cậu là vị tiểu đạo sĩ kia của Tư Thiên Giám?”

Nguyên Chu cảm thấy câu hỏi của Hạ Tu Ngôn thật kì quái, nhưng không nghĩ ra kì quái ở đâu đành cắn răng đáp: “Đúng vậy.”

“Được.” Hạ Tu Ngôn gật đầu. Âm thanh đáp lời này rơi vào tai người nghe khiến lông tơ cả người dựng đứng. Hạ Tu Ngôn liếc Thu Hân Nhiên một cái, không nói một lời lập tức rời đi.

Chờ sau khi Hạ Tu Ngôn đi xa, Thu Hân Nhiên hạ tay, nghiêng đầu nhìn sư đệ đang đứng một bên, cảm thán: “Nguyên Chu, thì ra cậu ở trong cung nổi danh thế sao?”

Sắc mặt Nguyên Chu vẫn còn chút tái nhợt, ngơ ngác đáp: “Có lẽ lúc tôi cùng thầy Bạch đi học cung, Hạ thế tử đã có ấn tượng chăng?”

– Hết chương 5-

Bình luận

Truyện đang đọc