Ngày thành hôn sắp đến càng làm cho Lam Tịnh thêm nghi hoặc, vì cái gì mà hoàng thượng lại tổ chức nhanh như thế còn hoàng hậu, người hoàng gia không phản đối gì sao. Không thể nào cùng thời điểm mà cô đạt trạng nguyên rồi làm phò mã được, nếu theo mấy tiểu thuyết xuyên không thì trong cung đã náo thành một đoàn rồi nhưng lại yên ắng đến lạ thường, ngay cả công chúa gì đấy cũng không phản đối. Là một thanh niên trải đời rất sớm nên cô biết không có gì là tự nguyện chắc chắn sẽ có một cái gì đó mà cô phải trả cho việc này.
Và mọi thứ trong người cô sẽ bình thường nếu như không có các ma ma từ trong cung ra. Lam Tịnh phải học tất cả các lễ tiết, nghi thức cho việc thành hôn khiến đầu óc cô muốn bùng nổ. Trước ngày đại hôn, có một cung nữ từ trong cung ra nói là hoàng hậu sắp xếp làm nha hoàn riêng cho cô, Lam Tịnh không muốn có người hầu hạ bên mình nhưng lại không từ chối được đây là hoàng hậu sắp xếp không thể không đồng ý được.
Lam Tịnh vẫn đang trong giấc ngủ ngon thì các ma ma đã đập cửa phòng, cô lười nhác mở mắt nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới có bốn giờ sáng đến sớm để làm gì chứ. "Phò mã đã dậy chưa?" ma ma bên ngoài không thấy động tĩnh lại đập cửa tiếp. Lam Tịnh xuống giường mở cửa, mặt còn ngái ngủ nói "đến sớm có chuyện gì sao?". "Ây da đừng nói ngài quên nha, hôm nay là ngày thành thân của ngài với công chúa đấy" ma ma lắc đầu sao hoàng thượng lại gả tiểu công chúa cho tên này cơ chứ. Lam Tịnh sực nhớ ra hôm nay là ngày thành thân mà cách thời gian hôn lễ còn dài sao đến sớm rồi. Lam Tịnh bị các ma ma rồi cung nữ thay nhau chỉnh quần áo, cũng may là ngực cô nhỏ còn có băng quấn ngực màu da nên không ai để ý hay nghi ngờ nếu không thì chết.
Lam Tịnh từ bình phong bước ra, một bộ tân lang đỏ rực khiến dung nhan cô càng thêm yêu nghiệt, đôi mắt đen thẳm cuốn người vào trong không lối thoát, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hào làm da trắng mịn, thân hình cao ráo mảnh khảnh mỗi lần cô cười là làm bao con tim phải nhảy dựng, vừa anh khí vừa mềm mại thật khiến cho người ta nguyện hãm vào vẻ đẹp này.
Giờ lành đã đến, Lam Tịnh cưỡi trên lưng một con bạch mã đi đến hoàng cung phía sau là đoàn tùy tùng, người dân bách tính chen nhau xem phò mã của trưởng công chúa thế nào. Ai ai cũng phải cảm thán, ngưỡng mộ cô, vừa tài giỏi lại vừa tuấn soái thế này chỉ hận không thể bắt cô về làm của riêng. Lam Tịnh đường thẳng tiến vào cung, làm hết mấy nghi lễ rồi tiến vào đại điện, phía trên đã có đế hậu đợi sẵn cả hai nhu hòa nhìn cô, Lam Tịnh đi tới tân nương nắm tay nàng bái "tam đường".
"NHẤT BÁI THIÊM ĐỊA"
"NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG"
"PHU THÊ GIAO BÁI"
Tân nương được vào phòng trước, còn cô thì phải uống rượu chung vui. Mấy quan đại thần thay nhau chuốc rượu cô, Lam Tịnh uống hết chén này đến chén khác. Đã qua mấy bình rượu ai nấy đều cũng say khướt chỉ còn mình cô tỉnh táo, điều này làm hoàng hậu ngạc nhiên nàng không ngờ phò mã nhìn nhu nhược vậy mà tửu lượng lại cao ngay cả hoàng thượng cũng bị Lam Tịnh chuốc đến say mèm. Lam Tịnh được hoàng hậu cho người dìu vào phòng, trong phòng có các cung nữ và ma ma đang đợi sẵn. Thấy Lam Tịnh bước vào các cung nữ đứng gần tân nương như mèo xù lông cảnh giác nhìn cô còn ma ma thì rót rượu giao bôi cho hai người. Lam Tịnh lấy cây gậy được đặt trong khay từ từ vén khăn tân nương, Lam Tịnh ngây người "đẹp quá" là hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô. Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, từng góc cạnh trên mặt nàng đều hoàn mỹ, đôi mắt băng lãnh tinh khiết nàng ấy như một nữ thần. Biết mình thất thố, Lam Tịnh lập tức thu hồi ánh mắt làm xong hết các nghi thức, ma ma đưa hai ly rượu đến, Lam Tịnh biết là rượu giao bôi liền tiếp nhận. Cô là đang không hiểu bốn cung nữ kia cô từng đắc tội với họ sao, sao lại nhìn cô bằng ánh mắt sát khí thế.
Dương Ninh Mẫn cấp cho bốn người này ánh mắt an tâm, dù không muốn nhưng vẫn phải lui ra, còn không quên lịch sự đóng cửa phòng. Lúc này chỉ còn cô và công chúa, cả hai ai nấy đều không lên tiếng, không khí có hơi ngột ngạt. Dương Ninh Mẫn thấy cô không nói gì đành lên tiếng trước "phò mã, bổn cung biết ngươi cũng là bất đắc dĩ mới lấy bồn cung. Thế này, bên ngoài hai ta vẫn là phu thê, bên trong không can hệ với nhau, phò mã muốn làm gì thì làm chi phí bổn cung lo miễn sao đừng tổn hại đến danh dự của bổn cung. Sau hai năm bổn cung sẽ thỉnh phụ hoàng hòa ly. Thế nào?".
Lam Tịnh mỉm cười, người này tưởng cô là tên ăn chơi sao trời "tùy công chúa, công chúa nghỉ ngơi đi" Lam Tịnh đứng dậy định mở cửa ra ngoài thì người đằng sau nói "phò mã định đâu sao? Hôm nay là ngày thành thân nếu để người ngoài thấy thì phò mã hiểu chứ? Phía sau bức tranh to kia là phòng của phò mã, hai phòng này là một nên sau này phò mã cứ ra vào bằng bên cửa kia sẽ không ai bàn tán". Lam Tịnh gật đầu, nhấc bức tranh qua một bên quả nhiên là một gian phòng khác.
Hôm sau Lam Tịnh dậy rất sớm, sang phòng công chúa thấy nàng đã dậy từ lâh mắt chăm chăm nhìn cái khăn trắng thêu uyên ương, cô biết nó là cái gì, đi đến từ trong áo lấy ra một con dao nhỏ cắt đầu ngón tay cho máu chảy ra cô nhỏ vài giọt lên cái khăn rồi nắm chặt ga giường cho đến khi nó nhăn lại mới thả. Dương Ninh Mẫn nhìn cô khó hiểu, nàng chưa nói là làm gì vậy mà phò mã lại hiểu ý nàng, lại nhìn đến y phục trên người Lam Tịnh, nó rất lạ không giống y phục thường thấy, cái áo nó không có nút thắt mà trơn hẳn rồi cái quần nó mịn như nhung dày dặn nói chung là y phục của Lam Tịnh rất khác lạ không giống y phục của Đại Lục.
Lam Tịnh và Dương Ninh Mẫn đến cung hoàng hậu dâng trà cho đế hậu. Hoàng hậu trước khi hôn lễ rất lo lắng vị phò mã này sẽ không biết nhân phẩm ra sao nhưng khi thấy Lam Tịnh lại rất hài lòng, nàng không ngờ phò mã lại là vị thiếu niên trẻ tuổi nàng từng gặp. Sau khi ăn điểm tâm, Dương Ninh Mẫn ở lại bồi hoàng hậu còn Lam Tịnh thì theo hoàng thượng cả hai cần nói chuyện.
Trong ngự thư phòng, Dương Ngạo Hiên cho hết đám cung nữ thái giám ra ngoài, bên trong chỉ còn hắn với phò mã "Lam Tịnh ta gọi ngươi là Tịnh nhi được chứ?". Lam Tịnh mỉm cười nói "Lam Tịnh rất sẵn lòng", Dương Ngạo Hiên cười lớn hắn rất thích tính cách của Lam Tịnh. Trên bàn đã đặt sẵn bàn cờ vua, Dương Ngạo Hiên ra hiệu cho Lam Tịnh đến, chờ Lam Tịnh ngồi Dương Ngạo Hiên bắt đầu cùng cô chơi cờ. Cả hai hợp ý im lặng mà chơi, trong phòng chỉ còn tiếng "cạch cạch" quân cờ đi phát ra, Dương Ngạo Hiên càng chơi càng bất lực, hắn tự hào mình chơi cờ thuộc hàng cao thủ nhưng nay lại gặp đại cao thủ rồi đến cơ hội ăn tốt cũng không có khiến hắn muốn đánh đổ không chơi nữa.
Cả hai chơi đến chiều tà rồi sập tối, Phúc Gia Tử cứ thay trà cũng không biết nhiêu lần, hắn trước đến nay cứ nghĩ hoàng thượng chơi cờ không ai vượt qua được vậy mà đã hơn tám ván rồi hoàng thượng vẫn không ăn được quân nào thua đến thảm thương. Bên ngoài Minh Nguyệt và Dương Ninh Mẫn đi vào, hai nàng tưởng mình nói chuyện lâu sợ hoàng thượng và phò mã không vui nên đến tìm cả hai xin lỗi, nào ngờ hoàng thượng và phò mã lại chơi cờ còn lâu hơn cả mình. Hai người không dám lên tiếng, lẳng lặng đến xem, không ai dám tin vào mắt mình hoàng thượng lại bị Lam Tịnh chiếm thế thượng phong.
Dương Ngạo Hiên đau đầu vì phải phá mỗi trận mà Lam Tịnh bày ra, ngay cả con tốt cũng khó mà ăn được "Tịnh nhi, ngươi không thể cho ta ăn tốt được sao?". Lam Tịnh mắt vẫn nhìn vào ván cờ, chỉ là giọng hơi lười nhác nói "dù là tốt cũng không. Đánh cờ cũng như đánh trận bất kì tốt hay tướng đều quan trọng". Dương Ngạo Hiên vẫn bất lực, mất hết uy nghiêm vén tay áo ngồi thỏa mái tập trung đánh. "Hoàng thượng, nếu đến trận thứ mười mà người vẫn không thắng nổi thì chúng ta nên dừng lại" Lam Tịnh cũng mệt mỏi quá rồi, cô chỉ dùng những thuật cơ bản để đánh vậy mà vẫn không thắng nổi, cô cần về phòng a.
Thế là hai người chơi đến mười trận thì nghỉ, Lam Tịnh ê ẩm đứng dậy, lắc lắc hông nghe mấy tiếng "rắc rắc" trong xương, cô tặc lưỡi "già lẩm cẩm rồi" rồi bước ra ngoài trước khi đi còn cúi người hành lễ. Bốn người nhìn cô rời đi mà nén cười, cái gì mà già lẩm cẩm cơ chứ, thật là. Dương Ninh Mẫn cũng xin phép lui ra, nàng trước khi về phủ đến một nơi mà chỉ có nàng và Phác Thiên Thụy biết gặp nhau, nàng thật nhớ huynh ấy a.
Về đến phủ thì trời cũng đã tối, không thấy phò mã đâu nàng hỏi Tiểu Kì cung nữ hầu bên cạnh Lam Tịnh, biết Lam Tịnh trong phòng từ lúc về đến giờ vẫn chưa ra còn chưa dùng cơm, nàng bước vào phòng nhẹ nhàng nhấc bức tranh ra nhìn xem phò mã đang làm gì.
Chỉ là hình ảnh trước mắt khiến nàng hơi ngây dại và đỏ mặt. Lam Tịnh mặc một cái áo thun đen tay dài, quần short đen lộ ra cặp chân dài trắng nõn thon gọn còn có một hình xăm nhỏ trên chân, tóc cô nửa buộc nửa thả khiến cô soái càng thêm soái, từng góc cạnh đều cực phẩm, lại thêm cặp kính làm cô thêm phần chửng chạc, trưởng thành. Dương Ninh Mẫn nhìn mà thất thần, đây là vẻ đẹp gì nàng chưa từng nhìn thấy, phò mã thật sự quá mất anh tuấn, y phục này phù hợp hơn là y phục của Đại Lục, nó như chỉ làm nền cho vẻ đẹp của cô, từng cái nhướng mắt, le lưỡi hay mỉm cười đều khiến nàng nhìn ngây ngốc. Sau này mỗi khi nhớ lại có lẽ nàng yêu nhầm nụ cười của Lam Tịnh vào lúc đó mất rồi.
Lam Tịnh lúc này đang dọn dẹp lại phòng của mình, mấy cuốn sách của cô cầm ở hiện đại được xếp ngay ngắn trên kệ, lấy những sách khác che lên tránh người khác thấy, lại bộ dụng cụ y tế của cô để ở một nơi dễ thấy nhất, đến từng quần áo của cô ở hiện đại đều được Lam Tịnh xếp một cách gọn gàng mọi thứ đâu ra đó, nói chung là cái gì trong ba lô của cô đều được để ra ngoài cái nào nên thấy thì để bên ngoài còn không muốn thấy thì lấy đồ vật gần giống che lại. Một thư phòng bừa bộn, nhạt nhẽo lại được Lam Tịnh sắp xếp đầy tinh tế, bắt mắt sáng sủa đến Tiểu Kì thấy cũng phải há hốc mồm, các cung nữ như nàng chỉ sợ là không làm được như phò mã thôi.
Xong xuôi, cô tắt nến lên giường ngủ không quản đến người nhìn lén từ nãy giờ, cô biết nàng đứng đấy từ lâu rồi chỉ là không muốn nói thôi muốn nhìn thì tùy nàng ấy cô không quan tâm. Dương Ninh Mẫn thấy cô ngủ rồi mới rời khỏi, nàng tự cho là mình thông minh đi, có thể nhìn thấu người khác nhưng riêng phò mã thì nàng không thể nào nắm bắt con người này được.
-----------------------------
Tác giả:ahiuhiu, tui sắp thi thố đến nơi rồi bận lắm luôn nên tui viết vội sợ là mn đọc khó hiểu hoặc là không hay như mấy chương trước (thật ra là không có chương nào tui viết hay cả -(( ). Cho nên là tui xin nhỗi, mn bỏ qua cho tui ?