MỘT ĐỜI YÊU NÀNG

Miệt mài hơn nửa tháng cứu người cuối cùng Ngôn phu nhân cũng đã tỉnh. Lam Tịnh thở phào nhẹ nhõm, ở đây không có thiết bị tiên tiến nên cô cũng khó được khi nào tỉnh hay chất độc lan tới đâu rồi, may mắn mọi thứ đều ổn.

"Lam công tử, nương của ta...?" Ngôn Nhĩ Cố đứng một bên hỏi.

"Ngôn phu nhân sức khỏe đã ổn định, nhưng vẫn cần uống thuốc mà ta đã kê và chế ra để chất độc hoàn toàn tiêu tan"

"Đa tạ ân nhân đã cứu mạng" Ngôn phu nhân yếu ớt gượng dậy cảm tạ Lam Tịnh.

"Đừng nói vậy, đây là việc mà ta nên làm. Khi sức khỏe đã ổn hơn hãy ra ngoài hít thở không khí, có như vậy mới tốt"

"Đa tạ ân nhân đã cứu nương/ sư phụ ta" hai huynh đệ Ngôn cùng đệ tử của Ngôn phu nhân đồng loạt quỳ xuống chân thành cảm tạ Lam Tịnh.

"Các ngươi đứng lên đi. Ta tổn thọ mất"


"Người đâu, mau chuẩn bị tiệc thiết đãi ân nhân" Ngôn Nhĩ Cố ra lệnh cho đám đệ tử.

"Tuân lệnh! Đại sư huynh"

Lam Tịnh cười khổ, cô muốn về gặp công chúa cơ không muốn tiệc tùng gì đâu.

               ---------------------------

"Công chúa, người đang bệnh cần nghỉ ngơi không nên ra ngoài" Húc Phong đến thăm công chúa đúng lúc nàng ấy muốn ra ngoài.

"Bổn cung không sao, ngươi không cần lo lắng" Dương Ninh Mẫn lướt qua Húc Phong đến ngự hoa viên đi dạo.

Húc Phong không dám nhiều lời, hắn lặng lẽ đi theo sau công chúa. Hai người ngồi xuống bàn đá, nơi Lam Tịnh thường xuyên ngồi đánh cờ.

"Công..." Húc Phong nhìn Dương Ninh Mẫn muốn hỏi nhưng lại thôi.

"Húc tướng quân có gì muốn nói sao?" Dương Ninh Mẫn ngắm nhìn hồ nước không nhìn đến Húc Phong.

"Thần to gan muốn hỏi ngài. Phò mã đang bị mất tích chính là phu...phu quân của người sao?"


"Đúng vậy, hắn là phò mã của bổn cung. Là phu quân của Dương Ninh Mẫn ta" Dương Ninh Mẫn cố ý nhấn mạnh câu nói, nàng biết Húc Phong có cảm tình với nàng, mặc dù hắn rất tốt, hắn yêu nàng thật lòng nhưng tim nàng chỉ có Lam Tịnh mà thôi.

Đó là sự thật, công chúa đã có phu quân rồi, hắn đến muộn rồi. Hắn thương thầm công chúa từ khi nàng ấy còn là một tiểu công chúa khả ái, hắn ra chiến trường muốn lập chiến công hiển hách để hắn trở nên cường đại hơn và có thể bảo vệ tốt công chúa. Không ngờ khi hắn trở về thì công chúa đã là nương tử của người khác, hắn không cam tâm.

Lúc này Dương Ngạo Hiên và Minh Nguyệt đi đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai

"Tham kiếm phụ hoàng, mẫu hậu" Dương Ninh Mẫn khụy gối hành lễ.

"Thần tham kiếm hoàng thượng, hoàng hậu" Húc Phong cung kính hành lễ.


"Miễn lễ!" Dương Ngạo Hiên đi đến đỡ Dương Ninh Mẫn.

Minh Nguyệt nhìn nữ nhi mình mà xót, nàng tiến đến nắm lấy tay Dương Ninh Mẫn vỗ về "Mẫn nhi, con đang bệnh không nên ra ngoài kẻo nhiễm hàn khí".

"Đa tạ mẫu hậu quan tâm"

Bốn người lại trầm mặc, thấy tiết trời se lạnh, hoàng thượng cùng hoàng hậu đưa nữ nhi của mình về tẩm điện. 

Mấy người bước vừa đến cửa liền dừng lại, có phải dạo gần đây áp lực nên hoa mắt rồi không sao nhìn ai cũng giống phò mã vậy. Dương Ninh Mẫn nhìn nam nhân trước mặt không cầm được nước mắt "ngươi....là...phò mã?".

Lam Tịnh đau lòng công chúa, chỉ mới vài ngày mà nàng ấy gầy quá, còn rất xanh xao. Cô đi đến ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng "ta trở về rồi đây" vốn là hai ngày nữa cô mới về nhưng nỗi nhớ công chúa đã xâm chiếm đầu óc, cô đã phải vất vả năn nỉ Lý Sở Sở đưa mình trở về.
Dương Ninh Mẫn biết không phải là hoa mắt, nàng ôm lấy phò mã òa khóc. Từ trong sâu thẳm, hình bóng của Lam Tịnh đã khắc họa trong tâm trí nàng rồi, không ai có thể thay thế được.

"Mẫn nhi ngoan không khóc. Ta trở về rồi đây" Lam Tịnh liên tục vỗ về ôn nhu hống công chúa.

"Thật tốt quá, Tịnh nhi con trở về rồi. Rốt cuộc là ai đã bắt cóc con?" Dương Ngạo Hiên không chịu nổi cảnh thân mật trước mặt nhưng đây là dấu hiệu tốt đẹp.

"Đa tạ phụ hoàng  và mẫu hậu quan tâm. Thật sự con không sao, những người đó chỉ muốn con cứu người nên mới càn rỡ như vậy. Mong phụ hoàng đừng truy cứu họ"

"Nhưng....haiz được rồi không truy cứu thì không truy cứu. Con bình an trở về là tốt rồi" Dương Ngạo Hiên bất mãn nói.

"Tịnh nhi về là tốt rồi, mẫu hậu an tâm rồi. Ta giao Mẫn nhi lại cho con, nàng từ lúc con mất tích không chịu ăn uống gì lại sinh bệnh. Thật biết cách làm cho mọi người lo lắng" Minh Nguyệt trách cứ nhưng ẩn trong đó đều là yêu thương cưng chiều.
"Tịnh nhi biết rồi, con sẽ chăm sóc nàng ấy chu đáo" Lam Tịnh mỉm cười nói.

Húc Phong từ nãy giờ im lặng nhìn một tràng cảnh thân mật của hai người. Thì ra phò mã chính là thần y được mọi người tôn kính, được hoàng thượng sủng ái nhất trong số phò mã trong cung. Húc Phong có thể cảm nhận được khí chất của phò mã tỏa ra đặc biệt hơn hoàng thượng, là một người luyện võ từ nhỏ, chinh chiến lâu năm nên hắn hoàn toàn nhận ra một cỗ sát tử khí ẩn nấp đằng sau thân hình tiểu bạch kiểm đó.

"Trẫm và hoàng hậu không phiền hai con nữa, mau đi vào nghỉ ngơi đi. Di giá đến phủ hoàng hậu" Dương Ngạo Hiên ra lệnh cho Trác Gia Tử.

"Cung tiễn phụ hoàng, mẫu hậu"

"Húc Phong cũng không phiền công chúa và phò mã nghỉ ngơi. Thần, xin cáo lui" Húc Phong chắp tay phía trước nói.

Lam Tịnh cười cười gật đầu, chờ Húc Phong rời khỏi cô bế Dương Ninh Mẫn đi vào. Dương Ninh Mẫn bất ngờ bị bế hoảng hốt hét lên, hai tay ôm lấy cổ Lam Tịnh, xấu hổ trừng mắt ai kia. Lam Tịnh bỏ qua ánh mắt ai oán của công chúa, một đường bồng nàng vào phòng.
Mấy người Tiểu Kì, Tiểu Họa, Tiểu Thi, Nhiên Nhiên và A Lạc đi phía sau che miệng cười trộm, không ngờ công chúa của bọn họ băng lãnh lại khả ái như vậy, mà người làm công chúa như vậy cũng chỉ có mỗi phò mã.

Lam Tịnh đặt Dương Ninh Mẫn lên giường, rồi nhìn Tiểu Kì phân phó "Tiểu Kì, các ngươi chuẩn bị thức ăn đem vào đây. Nhiên Nhiên chuẩn bị nước ấm cho công chúa thanh tẩy"

"Dạ phò mã" năm người nhận lệnh rồi ra khỏi phòng.

Chờ mấy nha đầu ra ngoài, Lam Tịnh ngồi xuống giường mắt nhìn công chúa.

"Phò mã, mặt ta có gì sao?"

Lam Tịnh ôm nàng vào lòng, cằm đặt lên vai nàng thủ thỉ "đừng gọi ta là phò mã. Nàng gọi ta là Tịnh đi"

"Tịnh..." Dương Ninh Mẫn hơi ngại ngùng khi gọi thân mật như vậy.

"Nàng bệnh như vậy, ta rất đau lòng. Nàng có phải hài đâu, cứ để người khác phải lo lắng. Lúc ta nghe bên ngoài nói nàng bị bệnh, ta thực lo lắng" Lam Tịnh làm nũng cọ cọ vào cổ công chúa nói.
"Ta..." Dương Ninh Mẫn vẫn chưa kịp nói gì thì cửa phòng lại mở ra. Nhiên Nhiên đã nấu nước đem vào.

"Ngươi lui ra đi" Lam Tịnh vẫy vẫy tay đuổi Nhiên Nhiên ra ngoài.

Cô bế Dương Ninh Mẫn đến mộc dũng, thành thạo cởi nút áo trên người công chúa. Đến khi còn trung y, Dương Ninh Mẫn mới hoảng hốt, nàng vội lấy tay che người, tức giận nhìn Lam Tịnh "ngươi, lưu manh. Mau ra ngoài cho bổn cung"

Lam Tịnh mặt vô tội nhìn công chúa "ta chỉ muốn giúp nương tử thanh tẩy thôi mà"

"Ngươi. Mau ra ngoài" Dương Ninh Mẫn xấu hổ đỏ mặt quát Lam Tịnh.

"Ấy ấy, ta đùa thôi. Ta ra ngay" Lam Tịnh trước khi đi còn cố tình ăn đậu hủ nàng.

Dương Ninh Mẫn tuy là xấu hổ nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào, đợi đến khi Lam Tịnh khuất dạng, nàng mới từ từ cởi bỏ y phục cuối cùng, thân hình mỹ miều hiện ra trước mắt. Làn da mềm mịn bạch ngọc, phía trước là hai ngọn đồi no đủ, vòng eo nhỏ nhắn, vùng bụng bằng phẳng nhưng vì nàng là người luyện võ nên rất có tính đàn hồi, căng tròn bờ mông trắng ngần, mềm mại, đôi chân dài thon thả ở giữa  hai chân là nơi huyền bí ẩn ẩn hiện hiện. Dương Ninh Mẫn thả lỏng thân mình ngâm trong nước, khung cảnh quá mức đẹp đẽ, Lam Tịnh bên ngoài hận không ngắm được cảnh xuân.
Nhiên Nhiên thấy phò mã ra ngoài liền đi vào với công chúa, còn Tiểu Kì thì đứng một bên trêu ghẹo "phò mã lại bị công chúa đuổi ra ngoài sao"

"Nha đầu ngươi còn nhỏ không hiểu được đâu" Lam Tịnh búng cái trán Tiểu Kì nói.

"Đau, Lam Tịnh thối tha" Tiểu Kì ôm trán lỡ mồm nói ra tên phò mã, mồ hôi âm thầm chảy.

"Nha đầu ngươi to gan nhỉ. Dám gọi thẳng tên ta" Lam Tịnh tỏ vẻ tức giận nhìn Tiểu Kì.

"Nô tì không dám, phò mã tha tội" Tiểu Kì vội quỳ xuống.

"Không tha thứ được. Ta phải nói với Tống thị vệ dạy dỗ lại nha đầu nhà ngươi. Phải gả đi rồi, phải gả, phải gả, không nuôi nổi nha đầu ngươi nữa" Lam Tịnh mỉm cười trêu Tiểu Kì, cô biết Tống thị vệ và Tiểu Kì có thích nhau, thân là chủ tử cô phải lo lắng tương lai cho nha đầu này.

"Phò mã!" Tiểu Kì đỏ mặt sẵng giọng oán trách nhìn Lam Tịnh.
"Haha, ta nói đúng chứ, haha"

Một chủ một tớ đùa giỡn vui vẻ mà quên mất còn có người trong phòng chờ. Đến khi Nhiên Nhiên đằng đằng sát khí đi tới, Lam Tịnh mới nhớ "Tiểu Kì đem đồ ăn vào phòng đi" nói rồi cô nhanh cước bộ vào trong.

          ----------------------------

 

Rinn: đừng thấy chương này hai người ngọt ngào mà tưởng hết ngược ::)) người ta có câu "bình yên trước giông bão" ::))  cho ngọt ngào vài chương rồi ngược tiếp hihi ::))

Bình luận

Truyện đang đọc