MỘT ĐỜI YÊU NÀNG

------Tây Cảnh chiến sự--------

Trong trướng bồng lớn, Dương Ngạo Vũ ngồi trên ghế lớn, vẻ mặt hết sức âm trầm vài vết nhăn cũng hiện rõ phảng phất làm hắn già thêm mấy tuổi.

Mà trước mặt,Dương Ninh Mẫn cũng không khá hơn là bao. Vài ngày trước thái tử tự mình đem quân chinh chiến kết quả bị thương nghiêm trọng hôn mê chưa tỉnh, quân sĩ bây giờ lại hao hụt, lương thảo thì cạn kiệt, tình cảnh bây giờ gian nan hết sức.

Dương Ngạo Vũ không còn cách nào khác đành treo lên miễn chiến bài, bình ổn lòng quân, dâng tấu lên triều cấp lương thảo. Mà Dương Ninh Mẫn đồng dạng tán thành với hoàng thúc.

Ngô Thương bên ngoài bước vào, nhìn công chúa không đành lòng nói: "Công chúa, vương gia, ta có chuyện muốn nói".

"Mời Ngô cô nương thuyết" Dương Ninh Mẫn lời nói nhẹ nhàng như mây bay.


Ngô Thương thở dài nói: "Cái này là thái tử... Vết thương thực sự rất nặng, ta và Thúc Đình đã rất cố gắng nhưng bọn ta năng lực có hạn. Chỉ đem thái tử lưu lại cái mạng, sống hay không chính nhờ vào ý chí của thái tử".

Trướng bồng một mảnh yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe được nhịp tim đang đập. Dương Ninh Mẫn là người đầu tiên phá vỡ không khí, nàng hướng đến Ngô Thương khẩn cầu: "Ngô Thương cô nương khẩn ngài cứu thái tử ca ca, thái tử huynh ấy nhất định không sao".

"Ấy ấy công chúa người làm vậy A Tịnh mà thấy là cậu ấy chém ta mất. Lương y như từ mẫu, bọn ta nhất định cứu chữa thái tử".

Dương Ngạo Vũ cũng đến đỡ Dương Ninh Mẫn, hắn nhìn cháu gái mình đến đau lòng. Hoàng thượng nhiều năm lên ngôi vị, nhi tử ít đến đáng thương ngoài thái tử ra thì vài vị hoàng tử khác lớn nhất cũng chỉ mười hai tuổi.


Bên ngoài truyền đến âm thanh của binh lính: "Đại soái, có tin tức trong cung truyền đến".

"Mau vào"

Binh lính vẻ mặt không giấu được vui mừng dâng mật báo đến. Dương Ngạo Vũ đem mật báo đọc, trên mặt cũng hiện lên kinh hỉ.

"Hoàng thúc là có chuyện gì?" Dương Ninh Mẫn không nhịn được hỏi.

"Ngươi lui xuống" Dương Ngạo Vũ chỉ binh lính nói.

"Mẫn nhi là Lam Tịnh đến, hoàng thượng phong nàng làm Phiêu Kị đại tướng quân thống lĩnh vạn quân. Trên đường đến, Lam Tịnh chiêu quân, binh sĩ trên hai trăm vạn, bá tánh đồng lòng góp sức lương thảo trên đến mười vạn. Không bao lâu nữa liền đến đây" Dương Ngạo Vũ đôi mắt thả lỏng, đối với Lam Tịnh thêm phần nể phục.

Dương Ninh Mẫn nghe đến 'Lam Tịnh' tâm không ngừng kích động, gần một năm không gặp nỗi nhớ nhưng càng ngày càng lớn.


Mà Ngô Thương đồng dạng vui lây, nàng hí hửng rời trướng bồng đi tìm Thúc Đình và Ngô Thông thông báo.

-------------------------

Đại quân nghỉ ngơi, Lam Tịnh tập hợp Tô Cảnh và Đạo Ngư đến bàn bạc.

"Tham kiếm tướng quân"

"Ừm, mau ngồi" Lam Tịnh hướng hai người nhàn nhạt cười.

Lam Tịnh nhìn vào khoảng không một lúc mới đưa mắt về Tô Cảnh và Đại Ngư nói: "Ngụy Quốc hiếu chiến khó chơi, nếu ta như vậy thủ biên cương thì khó lòng đẩy lùi giặc. Ta có biện pháp này không biết hai vị muốn nghe?".

Tô Cảnh nhìn Đại Ngư, thấy hắn trầm mặc, hướng Lam Tịnh nói: "Mạt tướng tầm nhìn hạn hẹp, mong đại soái chỉ giáo".

Lam Tịnh cười cười: "Ta thấy đợi giặc sang không bằng chủ động đến tìm giặc"

Nghe Lam Tịnh nói, Tô Cảnh và Đại Nghe kinh hãi nhìn nhau, làm thế chẳng phải đi vào miệng hổ sao. Đại Ngư vội vàng quỳ xuống lo sợ nói: "Đại soái không thể. Như vậy rất nguy hiểm, chẳng khác nào đi vào miệng hổ. Hơn nữa thân phận ngài còn là phò mã, nếu ngài vạn nhất xảy ra chuyện thì công chúa phải làm sao đây".
Lam Tịnh đương nhiên biết nguy hiểm nhưng nếu không thử sao biết không thành công. Cô đỡ Đại Ngư đứng dậy, hướng mắt nhìn khoảng không trời đêm nói: "Ta biết nhưng đợi giặc đến không phải là cách, nếu ta chủ động đến chắc chắn sẽ làm địch kinh ngạc không kịp đề phòng. Hơn nữa có thể cắt đứt lương thảo vận chuyển đến biên giới cũng ngăn chặn ứng viện".

"Nhưng...tướng quân!"

"Được rồi truyền lệnh xuống, Đại Ngư ngươi dẫm dắt một trăm hai mươi vạn binh sĩ và lương thảo đến Tây Cảnh viện trợ. Tô Cảnh cùng tám mươi vạn quân theo ta đánh ba thành chủ lực của Ngụy Quốc".

"Lĩnh mệnh" Hai người đồng thanh hô to.

Ngay trong đêm, đội quân chia thành hai nhánh đi, một nhánh hướng Tây Cảnh như trong kế hoạch, một nhánh theo Lam Tịnh đi đường vòng sang lãnh thổ Ngụy Quốc đánh nhau.
Lam Tịnh hành quân cấp tốc hai ngày cũng đến gần Hồ Châu thành, cô không nhanh chóng đến mà hạ trại gần đó không xa, cho người phát lộ bổ văn tin tức Đại Lục tiến công chiếm thành.

Ngay vừa phát hai canh giờ, Lam Tịnh dàn trận chiếm Hồ Châu thành, thời gian cô nghỉ ngơi dưỡng thương có đọc qua sách về Ngụy Quốc, có ba thành lớn nhất biên giới, quân sĩ đông đúc lại là nơi cung cấp dồi dào lương thảo. Chỉ cần chiếm lấy ba thành này thì bên kia Tây Cảnh nhất định sẽ chiến thắng.

Bên kia Hồ Châu thành đâu ngờ Đại Lục đem quân qua bên này, vội vội vàng vành thủ thành nhưng đại soái bọn họ còn đang say giấc nồng cũng mỹ nhân gọi thế nào cũng không đến. Như vậy, hai vị phó soái cực lực thủ thành, trong lòng đem đại soái oán hận băm thành trăm mảnh.

Lam Tịnh nhận thấy lỗ hổng, ra lệnh đem thang leo đến, cung thủ phía dưới yểm trợ bộ binh leo thành. Lam Tịnh dưới cơn mưa cung tên thuận lợi leo lên thành.
"Toàn quân nghe lệnh, chỉ gϊếŧ giặc không gϊếŧ dân"

"Rõ" Quân sĩ trăm miệng một lời rõ to. Trong lòng càng thêm kính nể vị đại soái rộng lượng vị tha.

Hồ Châu thành không có đại soái chỉ huy như rắn mất đầu, nhanh chóng hai vị phó soái nằm xuống dưới kiếm của Lam Tịnh. Thời điểm vị đại soái kia đến thì thành đã tan, số binh sĩ thì chết số còn lại thì đầu hàng, chính hắn cũng là tên tội nghiệp nằm dưới kiếm của cô.

Lam Tịnh thành công chiếm thành, đưa số lương thảo của Hồ Châu thành về Đại Lục, tiếp tục tiến đến Hồ Bảo thành chiếm đóng.

Tướng quân Hồ Bảo thành nghe chuyện Hồ Châu thành sớm đã chuẩn bị quân lực chiến đấu. Đáng tiếc gặp Đại Lục vừa chiến thắng hừng hực, có kháng cự đến mấy thì không thể nào đẩy lùi được tinh thần của quân sĩ. Trải qua hai canh giờ trấn thủ thì Hồ Bảo thành cũng nhanh chóng bại trận, đại soái nhục nhã liền rút kiếm tự vẫn, binh sĩ thì xin hàng. Lam Tịnh lại lần nữa thắng trận.
Theo lệnh Lam Tịnh chỉ gϊếŧ giặc không gϊếŧ dân, binh sĩ chỉ đem bá tánh hai thành áp chế một chỗ dọa dẫm gϊếŧ người. Như vậy bá tánh hai thành không dám hành động chỉ sợ máu chảy thành sông.

Bình luận

Truyện đang đọc