MỘT ĐỜI YÊU NÀNG

"Ngươi là ai? Buông bổn cung ra" Dương Ninh Mẫn vặn vẹo ngày càng nhiều, người nàng ngày càng khó chịu.

"Là ta. Lam Tịnh đây. Yên tâm ta sẽ giúp nàng giải dược" Lam Tịnh đặt nàng vào giường, tay thoăn thoắt giải khai bớt y phục trên người nàng.

"Ngươi cút cho bổn cung, ngươi...ngươi nếu làm bậy bổn cung gϊếŧ ngươi"

"Dương Ninh Mẫn, dược này nếu không giải thì nàng thoát âm mà chết đấy" Lam Tịnh chỉ để lại trung y trên người nàng. Nâng Dương Ninh Mẫn ngồi dậy cô ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.

Dương Ninh Mẫn tìm được hơi ấm tiến sát lại gần hơn, nàng muốn được vỗ về thế này thật dễ chịu. Cả người nàng run rẩy đến lợi hại, nàng khó chịu quá nàng muốn hơn như thế nữa.

Lam Tịnh biết Dương Ninh Mẫn khó chịu, vẫn ôn nhu vỗ về nàng, lấy trong túi áo một lọ thuốc màu xanh đút vào miệng Dương Ninh Mẫn. Mùi vị bạc hà thanh mát, ngọt ngọt chảy xuống bụng, cơ thể vặn vẹo khó chịu dần bình ổn lại, không còn nóng nữa, lý trí cũng dần trở về. Dương Ninh Mẫn mở mắt thấy Lam Tịnh nhìn mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại cắn mạnh vào tay Lam Tịnh. 


Lam Tịnh bị cắn đau nhìn Dương Ninh Mẫn đầy khó hiểu, lại cắn ngay vết thương của cô, cô đây là giúp nàng mà nàng ấy lại trả ơn bằng cách tặng cô cái tát sao, sống gần ba mươi năm trên đời đây là lần đầu tiên cô hành hạ đến vậy lại là người mình yêu nữa chứ. Thấy công chúa mệt mỏi thiếp đi, Lam Tịnh cẩn thận đắp chăn gọn cho nàng, đặt lên trán Dương Ninh Mẫn một nụ hôn "ngủ ngon tiểu công chúa của ta, có ta ở đây sẽ không ai được phép tổn hại đến nàng" cô thủ thỉ vào tai nàng rồi sang thư phòng thay băng vết thương.

Thuốc giải của Lam Tịnh là thuốc mạnh, Dương Ninh Mẫn uống vào đương nhiên khó thích ứng, dưới tác dụng phụ của thuốc Dương Ninh Mẫn ngủ mê man hai ngày liền. Chuyện này chỉ có mấy người biết nên Dương Ngạo Hiên hoàn toàn không hay biết nữ nhi của mình bị hại, chỉ thấy lạ là hai ngày đều không thấy đâu, hỏi cung nữ thì chỉ nói là công chúa mệt mỏi ở phủ nghỉ ngơi. Hơn nữa có phò mã trở về nên hắn cũng yên tâm.


Đến ngày thứ ba, Dương Ninh Mẫn nặng nề tỉnh dậy, nhớ lại đêm đó nàng hoảng hốt ngồi dậy. Nhiên Nhiên bên ngoài canh giữ nghe có tiếng động liền mở cửa bước vào, thấy công chúa lo sợ, nha đầu đến bên an ủi "công chúa, người tỉnh lại rồi. Làm nô tì sợ muốn chết"

"Bổn...bổn cung, đã..." Dương Ninh Mẫn ấp úng hỏi.

Nhiên Nhiên lắc đầu giải thích "là có phò mã đến kịp, hắn đã giải dược giúp công chúa".

Dương Ninh Mẫn nghe vậy cũng dần bình ổn, nhớ lại đêm đó đúng là phò mã đã đến, còn lời thủ thỉ bên tai. Chính là phò mã, mỗi khi nàng gặp nguy hiểm hắn đều cứu nàng, hắn luôn ôn nhu bên nàng dù nàng có làm sai với hắn đi nữa, hắn vẫn ở bên.

"Cái này là gì?" Dương Ninh Mẫn chỉ tay cái bát Nhiên Nhiên đang bưng.

"Là cháo bạc hà, đích thân phò mã nấu cho ngài" Nhiên Nhiên đặt cháo lên bàn nói, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian nàng đi đã được Tiểu Họa và Tiểu Kì kể lại hết rồi, nàng dần có thiện cảm hơn với phò mã.


"Chính hắn nấu?" Dương Ninh Mẫn cầm bát cháo khuấy khuấy, mùi thơm bay vào mũi kíƈɦ ŧɦíƈɦ dạ dày đang đói của nàng.

"Là phò mã nấu, phò mã còn đích thân đến chăm sóc cho người"

Dương Ninh Mẫn không nói gì, đưa một muỗng cháo vào miệng, mùi thơm của gạo hòa quyện với mùi bạc hà tạo ra một mùi hương đặc trưng. Một muỗng, hai muỗng, ba muỗng, Dương Ninh Mẫn ăn không ngừng được chắc vì nó quá ngon hay nói chính là công sức, chân thành được bày tỏ qua bát cháo này.

Ăn xong cháo, nàng ra ngoài hít thở không khí trong lành nhưng ra đến hậu viên thì thấy Phác Thiên Thụy cùng Lam Tịnh nói chuyện. Nàng không biết Phác Thiên Thụy đã nói gì với phò mã nhưng nhìn phò mã rất tức giận và đã liên tục đấm Phác Thiên Thụy. Dương Ninh Mẫn đi đến kéo Lam Tịnh ra khỏi người Phác Thiên Thụy.
'Chát'

"Không phải bổn cung từng nói không ai được phép đánh hắn sao?" Dương Ninh Mẫn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt trắng bệch của cô.

"Ha, nàng cấm ta đánh hắn còn nàng thì có quyền đánh ta sao? Dương Ninh Mẫn nàng quá đáng lắm"

"Phác tướng quân về đi, bổn cung sẽ tìm ngươi sau" Dương Ninh Mẫn nhìn Phác Thiên Thụy nói.

"Vậy thần cáo lui" Phác Thiên Thụy cười hiểm lui xuống.

"Ngươi mau đi ra khỏi đây đi, bổn cung không muốn thấy mặt ngươi" Dương Ninh Mẫn lạnh lùng nói.

"Hảo, ta đi. Công chúa nên cảnh giác hơn về xung quanh tránh sự việc đêm trước lập lại" Lam Tịnh cười như không cười nói, dù đau nhưng vẫn nhắc nhở nàng, không có cô nàng nên cẩn thận hơn.

Nói không thành lời, khóc không thành tiếng. Vốn sáng nay cô định về phủ nghỉ ngơi vì cô vết thương bị công chúa cắn trúng đã bị nhiễm trùng làm cô sốt cao. Ai ngờ lại gặp tên âm binh này, thốt những lời nào không thể nào  nghe được, cô kìm không được nên đã đánh hắn. Lại bị công chúa cho một cái tát rõ đau bênh hắn, hắn rõ ràng là tên đứng sau cái đêm đấy, rõ ràng là dẫn sói về nhà nhưng tại sao nàng ấy một mực cố chấp bảo vệ hắn.
Lam Tịnh đi rồi, Nhiên Nhiên và A Lạc đằng sau mới dám lên tiếng "công chúa, như vậy có quá đáng không? Nô tì thấy phò mã không ổn lắm, hơn nữa sao ngài lại bảo vệ tên họ Phác đó".

"Trở vào đi, bổn cung nói cho ngươi nghe, sự việc này không được cho ai biết" Dương Ninh Mẫn xoay người vào trong phòng, ám vệ đã chờ sẵn.

Lam Tịnh về Lam phủ, trong nhà không một bóng người. Ngô Thương và Nhất Bảo đang ở Ngũ Nhân lâu không thể về được, Ngô Thông và Thúc Đình thì ở trong cung tiếp đón sứ thần cũng không về nhà. Trong nhà chỉ có mỗi cô, Lam Tịnh xuống bếp nấu một ít gì đấy ăn rồi uống thuốc, thay băng gạc, rửa vết thương rồi đi ngủ. Cô nặng nề ngủ, đại khái cô ngủ liên tiếp bốn ngày không dậy.

"Phò mã, ngài ở đâu rồi?" Tiểu Kì hớt hải chạy vào.

Lam Tịnh nghe có tiếng người gọi, khó khăn mở mắt, lếch thân thể nặng trĩu này xuống giường "Tiểu Kì, ta ở đây".
Tiểu Kì nghe thấy phò mã trong phòng, đạp cửa đi vào, vẻ mặt không giấu nổi được sự lo lắng "phò mã rốt cuộc ngài đã ở đâu. Tiểu Kì đến đây kiếm ngài nhưng lại không thấy"

Lam Tịnh giờ mới để ý cô ngủ lộn phòng, cười trừ ôn nhu hỏi "ta xin lỗi, nhưng sao nhìn ngươi lo lắng thế?"

"Đúng rồi, quên mất. Hoàng thượng cho gọi người vào cung" Tiểu Kì lo sợ hoàng thượng sẽ trách phạt cô.

"Ta biết rồi, chờ ta một chút" Lam Tịnh cười cười ra bức bình phong thay đồ.

Rất nhanh cô đã vào cung, thì ra là hôm nay ngày thứ hai tổ chức giao lưu tài nghệ của mình, cô là phò mã không thể vắng mặt mãi được. Cô ngồi xuống gần công chúa, nàng ấy vẫn vậy không muốn nhìn cô.

"Tiếp theo đến là tỉ thí võ nghệ tại gần hồ Thu Vọng" Bố công công thay hoàng thượng nói.

Mọi người đều đến hồ Thu Vọng ngồi xem cuộc tranh tài này. Cuộc tỉ thí này ai cũng hăng say, đến Ngụy Quốc và Đại Lục, không biết thế nào hai bên lại có những chiêu thức lạ kỳ, sứ thần Ngụy Quốc vì vấp phải chân nên lao cả người lẫn kiếm hướng về phía Dương Ninh Mẫn, sự việc diễn ra quá nhanh khiến không ai kịp làm gì. Lam Tịnh đẩy Dương Ninh Mẫn ra và mình thay nàng đỡ một nhát kiếm vào bụng, phía sau cô là hồ Thu Vọng, bệnh chưa dứt lại bị say nắng khiến cô lảo đảo bước chân ngã xuống nước.
Lam Tịnh từ dưới nước thấy được ánh mắt Dương Ninh Mẫn lo lắng cho cô, Lam Tịnh mỉm cười rồi mất đi ý thức. Nước trong hồ vốn trong veo nhưng bây giờ lại bị nhiễm một màu đỏ chói của máu Lam Tịnh nhìn vô cùng kinh khủng.

Ngô Thông không chần chừ nhảy xuống tìm Lam Tịnh, sau một khắc cậu cũng kéo Lam Tịnh lên được bờ. Toàn người Lam Tịnh đều là máu, sắc mặt trắng bệch, và không còn hơi thở. Ngô Thông vội vàng hô hấp nhân tạo cho cô nhưng không có kết quả, Thúc Đình vội về nhà lấy dụng cụ của Lam Tịnh. Chỉ khi tiêm một mũi thuốc thần tiên trong phẫu thuật thì tim Lam Tịnh mới bắt đầu đập.

Dương Ninh Mẫn sợ hãi nắm chặt tay Lam Tịnh theo về phủ phò mã, hắn sao lại ngốc đến thế, nàng rõ ràng luôn làm tổn thương đến hắn nhưng tại sao năm lần bảy lượt hắn đều cứu nàng bất chấp nguy hiểm như vậy. Cuộc tranh tài tạm hoãn lại, sứ thần Ngụy Quốc cũng bị đưa về nước xử tội chết, tất cả mọi người đều hướng phủ phò mã. Chỉ có đại diện cho Đại Lục tham gia trận vừa rồi Phác Thiên Thụy thì cười hả hê, chính hắn đã làm nên mượn tay Ngụy Quốc gϊếŧ trưởng công chúa nhưng không ngờ Lam Tịnh lại cứu. Không sao, Lam Tịnh chết đi cũng tốt sẽ giảm bớt tên thông minh này phá hủy kế hoạch của hắn, còn công chúa khi nào hắn có Đại Lục thì gϊếŧ nàng cũng không muộn.
           --------------------------------

Rinn: Hic Ó╭╮Ò, Tịnh ca chỉ yêu công chúa thôi mà sao bị thương hoài vậy:-((

Bình luận

Truyện đang đọc