MỘT ĐỒNG TIỀN XU

Sơ Nhất nằm trên giường, nhìn trần nhà.

Cậu không biết hai cha con vốn thân thiết mấy năm nay không được gặp nhau, giữa chừng bị hai vụ án mạng làm chia cách sẽ mất bao nhiêu thời gian để tâm sự và trải hết nỗi lòng.

Cậu trước tiên đã chuẩn bị sẵn tâm trạng vui vẻ để đi ngủ rồi.

Thế nhưng vừa mới nhắm mắt lại còn chưa kịp buồn ngủ thì cửa phòng đã bị đẩy ra, Yến Hàng bước nào.

"Sao thế?" Cậu ngồi dậy.

"Em có lưu số của Tiểu Lý không?" Yến Hàng xem điện thoại, "Anh nhớ là anh có lưu rồi mà giờ không tìm thấy."

"Em có," Sơ Nhất lấy điện thoại ra, "Để làm, làm gì?"

"Bảo ông ấy mang ít đồ nướng qua đây đi," Yến Hàng nói, "Cả bia nữa, chỗ kia ba người ăn không đủ."

"Em gọi, gọi điện cho," Sơ Nhất mở danh bạ điện thoại ra, "Anh ra nói, nói chuyện với chú, đi."

"Ông ấy đi tắm," Yến Hàng nói, "Anh lấy cho ông ấy bộ quần áo."

"Lấy bộ đồ chúc, chúc mừng ra tù làm, lại cuộc đời, ấy hả?" Sơ Nhất nói.

"Miệng thiếu đánh thật," Yến Hàng bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu, "Mua kim khâu chưa?"

"Chưa, em nghĩ, nghĩ rồi," Sơ Nhất nói, "Bạo lực gia, gia đình là vi phạm, pháp luật, không thể biết sai mà vẫn, vẫn làm được, đâu."

"Cút." Yến Hàng mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ từ bên trong ra.

Bộ này trước đây hắn và Sơ Nhất đi mua cùng với nhau, hôm đó bên ngoài tòa án Sơ Nhất nhìn thấy bố Yến, nói vóc dáng không thay đổi gì so với trước, cho nên hắn vẫn mua theo số cũ, có vẻ sẽ vừa.

Lúc mua quần áo hắn với Sơ Nhất còn mâu thuẫn về màu sắc, Sơ Nhất muốn mua bộ nào màu mè một chút, nói là chúc mừng phải thế, Yến Hàng vẫn quyết mua màu trắng theo phong cách xuề xòa của bố.

May mà không nghe lời Sơ Nhất, bây giờ tóc tai bố hắn như vậy mà mặc một bộ quần áo thật là vàng tươi giống Sơ Nhất chọn... nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

Chú Chó con này cái gì cũng thay đổi, duy nhất khiếu thẩm mỹ không tăng thêm được một li nào.

Mang quần áo tới nhà tắm cho bố liền thấy ông đang cởi trần nghiên cứu sữa tắm.

"Bố định tắm nước lạnh đúng không?" Yến Hàng hỏi.

"Ừ, không có yếu ớt như mấy đứa đâu," bố nói, "Chai sữa tắm này hồi trước khi đi bố vẫn dùng đúng không?"

"Bố nghĩ cái gì thế hả?" Yến Hàng bất đắc dĩ.

Bố bật cười hai tiếng.

Yến Hàng không nói nữa, nhìn thấy vết sẹo ở thắt lưng và bụng của bố.

Vừa nhìn đã biết bị đâm rất sâu, giờ coi như đã liền hoàn toàn nhưng vết dao còn nhìn được rất rõ ràng, mỗi một vết sẹo đều hằn sâu vào da thịt.

Báo cáo thương tích của bố hắn chưa xem nhưng chú Thôi Dật đã nói qua với hắn, bị thương rất nặng, hai nhát dao gây tổn thương đến gan, nhưng bây giờ nhìn như vậy, Yến Hàng cảm thấy nhát nào cũng gây tổn thương đến gan cả.

"Không sao đâu," bố biết hắn đang nhìn cái gì, vừa ném quần áo lên trên giá vừa nói, "Không còn ảnh hưởng gì nữa rồi."

"Không còn ảnh hưởng gì nữa với không có ảnh hưởng không giống nhau." Yến Hàng nói.

"Không có ảnh hưởng nữa rồi." Bố nói lại một lần.

Yến Hàng bật cười.

Quán nướng Tiểu Lý đưa đồ đến rất nhanh, có lẽ do vừa gần vừa là người quen, hai túi to đồ nướng và bia đã được mang tới nơi.

Yến Hàng và Sơ Nhất lấy bếp và nồi trên giá xuống, sắp xếp các thứ xong xuôi rồi Yến Hàng liền đi vào bếp lấy thêm một miếng bơ.

"Hình như lâu lắm rồi bố không được ăn thịt nướng," bố từ nhà tắm đi ra, "Sắp quên mùi vị đến nơi rồi."

"Quán nướng Tiểu Lý ngay ngoài cổng," Yến Hàng liếc mắt nhìn ông, quần áo mới thay nhìn rất vừa vặn, kiểu tóc này dù có phối với quần áo nào đi chăng nữa thì khí chất vừa ra tù cũng tỏa ào ạt thôi, "Mùi vị cũng không tệ lắm."

"Sơ Nhất bây giờ có thể uống được chưa?" Bố ngồi xuống, nhìn Sơ Nhất một chút, "Hồi xưa chỉ dám liếm một cái."

"Bây giờ có thể liếm, liếm hai cái." Sơ Nhất nói.

"Vậy liếm đi." Bố Yến cười cười, cầm ly rượu trước mặt lên.

Ba người cùng nhau cụng ly, mỗi người đều uống một ngụm lớn.

"Hôm nay bố ra mà lại không ăn với chú Thôi bữa cơm à?" Yến Hàng thả một miếng bơ nhỏ vào trong chảo, sau đó cho xiên thịt bò vào từ từ chế biến, "Quá không có suy nghĩ rồi."

"Ăn cơm với ông ta còn nhiều cơ hội mà," bố nói, "Lần này gặp hắn không có cảm giác cửu biệt trùng phùng, thôi cứ về nói chuyện với con trước."

Sơ Nhất không nói nhiều, chỉ ngồi một bên lắng nghe Yến Hàng và chú Yến tán gẫu với nhau.

Cảm giác này thật giống với trước đây, cậu không muốn về nhà ăn cơm, liền chạy đến nhà Yến Hàng ăn trực.

"Hai tên kia," Yến Hàng lấy xiên thịt đã nướng kỹ để ra đĩa, "Bố tìm thế nào?"

"Hỏi thăm chứ sao," chú Yến nói, "Chỉ cần là người còn sống, không thể không có vết tích, chắc chắn sẽ tìm được."

"Hỏi thăm như thế nào?" Yến Hàng hỏi.

"Rắn có đường của rắn, chuột có lối của chuột," chú Yến nhấp một ngụm bia, "Người trên lưng mang án tích, nói là khó tìm chính là thực sự khó tìm, còn rất biết cách ẩn giấu, nói cần phải tìm cẩn thận chính là tìm thật cẩn thận, càng muốn trốn lại càng nhiều nơi để tìm.

Chú Yến nói rất thoải mái, vừa nói vừa cười, nhưng nội dung cụ thể lại không tiết lộ một chữ nào.

Nhiều năm như vậy, vẫn luôn có chút nỗi niềm không muốn con trai bảo bối của mình sẽ biết chuyện, tuy rằng việc không biết chuyện gì làm Yến Hàng luôn luôn bất an cũng thật sự rất bất công.

Yến Hàng nhận ra bố không muốn nói nhiều lời, thực ra hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, chính hắn cũng chưa chắc đã muốn biết những việc này, càng biết tỉ mỉ e rằng hắn càng khó thoát ra khỏi quá khứ suốt những năm qua.

"Hồi trước con có về một lần," Yến Hàng nói, "Lão Thôi cho con địa chỉ, đến nghĩa trang một chuyến."

"Bảo sao lại biết bị bố chụp trộm." Bố nở nụ cười.

"Có phải bố cũng nên về đó một chuyến không?" Yến Hàng nói, "Báo cáo với mẹ con, nhiệm vụ hoàn thành."

"Nói sau đi," bố thở dài, "Bố cũng chưa muốn đi, mỗi lần tới đó đều cảm thấy hẳn bà ấy sẽ không cảm ơn bố, chưa biết chừng còn nghĩ rằng bố là đồ thần kinh."

"Có thể về thăm thôi," Yến Hàng suy nghĩ một chút, "Hai đứa con còn gặp ông chủ tiệm cơm, vẫn còn nhớ hai người đó."

"Bây giờ ông ấy già lắm rồi nhỉ?" Bố nói, "Tiệm cơm còn mở không?"

"Không, bảo mệt không muốn làm, chuyển thành tiệm tạp hóa rồi." Yến Hàng nói.

"Loáng một cái đã nhiều năm như vậy," bố thở dài, "Đời người, nói nhanh cũng thật là nhanh, có những người cả đời cái gì cũng không làm, có người cả đời lại chỉ làm đúng một chuyện."

Yến Hàng không lên tiếng, cầm cốc lên uống cạn nửa cốc bia còn lại.

"Bố cháu thế nào rồi?" Chú Yến quay lại hỏi một câu.

Sơ Nhất vừa mới gắp miếng thịt bỏ vào mồm liền nhanh chóng nuốt chửng: "Rất tốt ạ, hiện tại... cũng đang, đang ở đây."

"Đổi chỗ làm à?" Chú Yến hỏi.

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Chú cứ tưởng lúc sau ông ta sẽ báo cảnh sát cơ," chú Yến cười cười, "Không ngờ là bỏ trốn luôn."

"Gan ông ấy nhỏ." Sơ Nhất thở dài.

"Cháu không giống bố," chú Yến vươn tay vỗ vỗ vai cậu, "Tốt hơn rất nhiều, gan cực kỳ lớn, còn dám nắm tay nhau thể hiện cho chú xem, đứng thêm một lúc nữa chú tưởng hai đứa sẽ nắm tay khiêu vũ vòng quanh nữa cơ đấy."

Trong thời gian ngắn Sơ Nhất chưa phản ứng kịp, lúc tỉnh táo lại nhận ra chú Yến nói cái gì liền đột nhiên cảm thấy mình như đang bị treo trong lò nướng, từ đầu đến gan bàn chân đều bị thiêu cháy rừng rực rừng rực."

"... Ai thể hiện cho bố xem chứ!" Yến Hàng đang ngồi bên cạnh uống bia, nghe nói thế cũng bị sặc một cái.

"Nhìn giống y như đang biểu diễn." Chú Yến nói.

Sơ Nhất hoàn toàn không biết lúc này nên nói gì, chú Yến là tay sành sỏi, nói chuyện vẫn mang theo ý cười, không ai nhận ra được điệu cười này của ông ấy là thật hay là giả, giọng điệu vẫn cực kỳ ôn hòa.

Mà những lúc như thế này cậu lại không thể để một mình Yến Hàng gánh vác mọi chuyện, cậu cũng phải tìm cái gì đó để nói mới được, vừa được khen là không có gan nhỏ giống như bố đây này.

"Xin lỗi ạ." Cậu nói một câu.

Chú Yến ngẩn người, nhìn cậu không lên tiếng.

"Xin lỗi cái méo," Yến Hàng nhéo tay cậu một cái, "Em xin lỗi ai vậy."

"Không, biết," Sơ Nhất dừng lại một chút, nghĩ cũng không biết đang xin lỗi ai, "Giống như trên, TV đều là hai người quỳ, quỳ rồi nói xin, lỗi."

Chú Yến không nhịn được cười ra tiếng: "Khả năng nói chuyện của Sơ Nhất không thay đổi một chút nào luôn nhỉ."

Sơ Nhất xấu hổ cũng cười theo.

"Nhưng mà việc này," phỏng chừng Yến Hàng cũng có chút xấu hổ, hắng giọng một cái, "Chính là như vậy, dù bố có ý kiến hay không cũng không thay đổi được gì."

"Bố không có ý kiến," chú Yến cười cười, châm điếu thuốc ngậm vào mồm, nhìn Yến Hàng, "Trước đây bố đã nói rồi, con muốn thế nào cũng được, bố đã không cho con được cái gì cũng không có tư cách đòi hỏi con điều gì cả, chỉ muốn con có thể thoải mái tự tại nhất có thể."

Yến Hàng không lên tiếng.

"Áy náy," chú Yến nói, "Tuy rằng áy náy cũng không có tác dụng gì, nhưng cũng không thể không cảm thấy có lỗi."

Yến Hàng rót đầy ba cốc bia: "Bây giờ con rất tốt, bố đừng áy náy, dù sao mỗi ngày con vẫn nhớ bố."

"Nhớ đến khóc luôn." Sơ Nhất nói.

"Băng urgo của anh đâu nhỉ," Yến Hàng sờ sờ túi, "Không có kim khâu dùng tạm băng urgo vậy."

Sơ Nhất cười, chạm cốc với Yến Hàng và chú Yến một cái, uống một ngụm lớn.

Hôm nay Yến Hàng ăn được nhiều hơn bình thường nhiều, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện tán gẫu, có lẽ lúc này hết thảy áp lực đều tiêu tan, hắn ăn đồ ăn so với lúc thường vui vẻ hơn hẳn.

Sơ Nhất cũng ăn rất nhiều, đống que xiên trước mặt nhiều đến xấu hổ không dám nhìn, liền cầm lấy bỏ vào túi nilong bên cạnh.

"Sau này bố tính thế nào?" Yến Hàng hỏi chú Yến, "Có định thuê phòng không?"

"Trước tiên cứ ở tạm nhà chú Thôi con mấy ngày," chú Yến nói, "Bố còn có mấy chỗ muốn đi thăm... Trời lạnh lại không muốn ra ngoài."

"Vâng," Yến Hàng gật gật đầu, "Con cũng đoán chắc bố cũng không chịu ở yên."

"Không ở yên được cũng phải ở thôi," chú Yến nói, "Bây giờ bố đâu còn lý do gì để chạy khắp nơi nữa, bố cũng nghĩ sắp xếp mọi chuyện xong xuôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt mấy năm, sau đó tìm việc làm."

"... Mấy năm á?" Sơ Nhất không nhịn được hỏi một câu.

"Trước hết cứ lười biếng tám năm mười năm gì đó đi," chú Yến nâng khóe miệng, "Ăn bám hai đứa."

Nụ cười này cuối cùng Sơ Nhất cũng có thể nhìn ra là ông ấy đang đùa, thở dài: "Yến Hàng thất, thất nghiệp rồi đây, là hai người ăn, bám cháu."

"Con thất nghiệp à?" Chú Yến nhìn Yến Hàng.

"Con thất nghiệp thì có gì lạ," Yến Hàng xì một tiếng, "Đâu phải con chưa từng thất nghiệp."

"Đâu có giống nhau, công việc kia có vẻ con làm rất cố gắng mà," chú Yến nói, "Bố còn tưởng mục tiêu của con là làm tới giám đốc khách sạn."

Yến Hàng bật cười: "Giám đốc khách sạn con còn chưa gặp bao giờ."

"Thất nghiệp thì thất nghiệp vậy," chú Yến chậm rãi xoay người, "Từ từ tìm, trước tiên cứ bắt nạt Sơ Nhất đã."

"Được." Yến Hàng gật gật đầu.

Đồ nướng ăn gần hết, bia cơ bản uống không còn giọt nào, đột nhiên trong phòng có tiếng chuông điện thoại xa lạ vang lên.

"Của ta." Chú Yến lấy điện thoại từ đâu đó ra.

"Vừa được thả sáng nay giờ đã có điện thoại để dùng?" Yến Hàng nhìn ông, "Lại còn mẫu mới nhất?"

"Thôi Dật gào khóc mua cho ta," chú Yến nói, "Không nhận thì hắn quỳ dưới đất nhất định không đứng lên, số vẫn là số cũ... Alo?"

Sơ Nhất nhìn trên mặt bàn rất bừa bộn nhưng lại không cảm thấy một chút không thoải mái nào, ngược lại lại có cảm giác an tâm không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.

Cậu nghe chú Yến gọi điện thoại, bắt đầu thu dọn đồ trên bàn.

Điện thoại hẳn là chú Thôi Dật gọi tới, gọi chú Yến về cọ sàn nhà, đừng làm lỡ giấc ngủ của chú ấy.

"Từ bao giờ mà lão Thôi lại hình thành được thói quen ngủ sớm dậy sớm tốt đẹp như vậy chứ," bố nghe điện thoại xong đứng lên, "Bố không có chìa khóa nhà ông ta, về đây, sợ muộn chút nữa không mở cửa cho bố vào."

"Bây giờ cũng không tính là ngủ sớm," Yến Hàng chỉ chỉ đồng hồ trên tường, "Một rưỡi rồi."

"So với con thì trước ba giờ đều được tính là ngủ sớm," bố cười cười, "Bây giờ còn mất ngủ không?"

"Thỉnh thoảng," Yến Hàng nói, "Tốt hơn trước nhiều rồi."

"Ừ," bố gật gật đầu, vươn tay ôm ôm hắn, "Mai con không có việc gì thì dẫn bố đi vòng vòng xem đi."

"Bao giờ bố dậy thì gọi con," Yến Hàng nói, "Bình thường Sơ Nhất dậy đi làm con đều bị đánh thức."

Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn.

"Ngủ sớm thì không biết nhưng chắc chắn là dậy sớm." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất thở dài.

Yến Hàng dẫn bố đến tận cửa thang máy bên tòa nhà chú Thôi Dật, nhìn bố bước vào thang máy mới quay người trở về nhà.

Sơ Nhất đã thu dọn đồ trên bàn sạch sẽ, đang đứng trong bếp rửa bát.

"Em không buồn ngủ à," Yến Hàng dựa vào lưng cậu, "Anh đây người mất ngủ chuyên nghiệp còn buồn ngủ đây này."

"Nói xấu em nói, nói đến mệt luôn chứ gì." Sơ Nhất nói.

(困 nghĩa là buồn ngủ, cũng có nghĩ là mệt)

Yến Hàng nở nụ cười: "Thù dai thế."

"Sáng sớm em đi nhẹ, nhẹ chút thì anh nói, em càng cố nhẹ anh càng, càng nghe thấy," Sơ Nhất nói, "Đi bình thường thì, lại bảo em đánh, đánh thức anh."

Yến Hàng vẫn không nói gì, chỉ cười.

"Cuộc sống của em cũng quá, quá gian nan." Sơ Nhất úp nồi đã rửa sạch lên trên giá, quay người sang.

"Lát nữa còn gian nan hơn." Yến Hàng hôn lên miệng cậu một cái.

"Hả?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Anh muốn "làm" Cẩu." Yến Hàng lại hôn lên chóp mũi cậu một cái.

"Không, không, không phải anh buồn, buồn ngủ sao?" Sơ Nhất nói lắp cuống cuồng, có lẽ do thông báo này đến quá đột ngột.

"Vốn có buồn ngủ," Yến Hàng xì một tiếng, kề sát tới ngửi cổ cậu một cái, "Thế nhưng vừa ngửi mùi của em anh không buồn ngủ nữa rồi."

"Người em toàn, toàn mùi mồ hôi," Sơ Nhất nói, "Cả mùi bia nữa."

"Đợi em tắm xong." Yến Hàng nói.

"Anh không tắm à?" Sơ Nhất nói, "Anh tưởng, tưởng anh ăn đồ nướng cả, cả buổi tối người, vẫn thơm lắm à?"

Yến Hàng cười không dừng được: "Anh tắm chứ, nếu em thấy làm ở phòng tắm cũng được thì chúng ta tắm chung, còn em thấy làm trên giường ổn hơn thì em tắm trước đi."

"... Em tắm trước," Sơ Nhất nói, "Em sợ, sợ bị ngã."

"Ngốc nghếch." Yến Hàng hôn cậu một chút, "Đáng yêu quá."

Vừa bị người ta mắng là ngốc nghếch, sau đó lại ngoan ngoãn cầm quần áo đi tắm, sau đó lại về nằm sẵn trên giường đợi phối hợp "làm" Cẩu, có lẽ chỉ có cậu mới làm được thôi.

Sơ Nhất đóng cửa phòng tắm lại, vừa vặn vòi hoa sen vừa xì một tiếng.

Thực ra việc này hắn nghĩ đến không phải mới ngày một ngày hai, dù sao lần trước cậu nhờ đồng tiền xu mới chiếm được lợi thế, song sau đó vẫn chưa nói chuyện với Yến Hàng về phương diện này, bận bịu nhiều chuyện, chuyện của chú Yến vẫn chưa ra tòa, trong lòng vẫn chưa yên tâm.

Phiên tòa mở rồi sau đó đợi kết quả, tuy rằng cậu cũng từng cân nhắc nhưng sợ Yến Hàng không hứng thú, nhỡ đâu bởi vì không hứng thú là giữa đường bỏ ngang thì thật không tốt, bất lợi cho cả thể chất và tinh thần Yến Hàng.

Ui da da.

Sơ Nhất xoa xoa mặt.

Không biết tại sao, rõ ràng cậu cảm thấy chính mình suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, chuẩn bị tâm lý cũng đều làm đến nơi đến chốn, mà bây giờ vẫn có chút căng thẳng không hiểu tại sao.

Còn hơi xấu hổ.

Không biết là do căng thẳng hay sợ hãi hay là căng thẳng hay là sợ hãi, Sơ Nhất cảm giác mình đã tắm đến mười ngàn năm, đi từ phòng tắm ra thấy Yến Hàng đang đứng trong phòng khách ngậm điếu thuốc.

"Em cũng thật yêu anh quá đi," Yến Hàng nói, "Có phải thuận tiện khử trùng chính mình luôn rồi không?"

"... Anh đi tắm đi." Sơ Nhất xoay người đi vào phòng ngủ.

Nhìn thấy mấy thứ đồ đang đặt trên giường cậu đột nhiên quay đầu nhìn Yến Hàng chằm chằm: "Ra oai à!"

"Ừa," Yến Hàng gật đầu, cầm quần áo đi về nhà tắm, "Em làm quen với mấy đồng chí nhỏ của anh đi."

Thực ra mấy đồng chí nhỏ này kia chính là bao cao su, một tuýp bôi trơn không biết Yến Hàng mua lúc nào cùng với... một cái máy mát, mát, mát xa.

"Yến Hàng." Sơ Nhất đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa một cái.

"Hả." Yến Hàng đáp một tiếng.

"Anh thật quá vô liêm sỉ." Sơ Nhất sửng sốt nói.

"Làm sao?" Yến Hàng hỏi.

"Cái kia là cái, cái gì hả!" Sơ Nhất nói.

"Chỉ rung rung thôi mà," Yến Hàng bên trong nói vọng ra, "Đừng lo, không cho vào trong đâu."

Sơ Nhất há miệng, không thốt nên lời, xoay người bỏ về phòng, nằm úp sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn bộ ba vô liêm sỉ được Yến Hàng sắp xếp chỉnh tề trên giường.

Nhìn một lúc lại thấy hơi tò mò.

Cậu vươn tay cầm lấy máy mát xa, tên to xác nhất trong đám bộ ba vô liêm sỉ, nghiên cứu một chút rồi bật công tắc.

Tiếng ong ong trầm thấp cùng cảm giác rung rung trong tay làm cậu đỏ hết cả mặt, xì một tiếng sau đó tắt công tắc, vứt trở về đội ngũ, suy nghĩ xem có nên cẩn thận xếp lại đúng vị trí cũ, để tránh bị Yến Hàng phát hiện là mình động vào.

Không biết Yến Hàng mua món đồ này ở đâu, gần đây cũng không thấy có đơn chuyển phát nhanh, 80% là mua ở cửa hàng đối diện rồi, thực sự không thể tưởng tượng ra nổi cảnh Yến Hàng đi vào trong cửa hàng mua mấy món đồ chơi này, thực sự quá "người lớn" rồi.

Yến Hàng tắm nhanh hơn cậu nhiều, lúc đẩy cửa phòng ngủ tiến vào còn mang theo gió, nhìn thôi cũng thấy đã tỉnh ngủ, hơn nữa còn tràn đầy hứng thú.

"Tiểu Chó đất," Yến Hàng đi tới bên giường, vươn tay cởi phăng áo, nhảy lên nhào vào người cậu, "Nào, để ca ca hôn một cái."

Sơ Nhất quay đầu lại, để Yến Hàng hôn lên mặt cậu một cái.

"Có, có phải anh luyện tập động, động tác vào trận này rồi, không?" Sơ Nhất hỏi.

"Cút." Yến Hàng nói.

"Vừa vào đã, đã cởi áo, thì mặc vào làm, gì?" Sơ Nhất nói.

"Đợi chút." Yến Hàng xuống khỏi người cậu, đi đến tủ quần áo lật qua lật lại.

"Tìm cái gì?" Sơ Nhất quay đầu lại hỏi.

"Tìm cái hàm thiếc," Yến Hàng nói, "Anh sợ làm được nửa chừng đột nhiên em muốn chỉ đạo anh, anh thực sự không muốn đánh em ngay lúc đấy đâu."

Sơ Nhất nở nụ cười: "Định chơi tình thú à?"

"Cái gì?" Yến Hàng hỏi.

"Vừa làm vừa, đánh em." Sơ Nhất nói.

"Đúng," Yến Hàng phẫn uất lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc thắt lưng, rồi lấy thêm một cái khẩu trang, "Mấy thứ này cũng coi như một dạng tình thú."

"Ấy!" Sơ Nhất sửng sốt, trở mình ngồi dậy, hoảng sợ chỉ vào chiếc thắt lưng trong tay hắn, "Đánh bằng tay là, là đủ rồi! Còn định dùng! Thắt lưng da!"

"Bịt miệng em lại," Yến Hàng suy nghĩ một chút, lại tìm tìm trong tủ quần áo lần nữa, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ mỏng, sau đó nhào lên trên giường đẩy ngã cậu, đè lên trên người cậu, trước khi buộc chiếc khăn lên trên mặt cậu thì dừng lại, "Gọi một tiếng ca đi?"

"Hả?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Gọi, Tiểu Thiên ca ca." Yến Hàng nói.

"... Tiểu Thiên ca ca." Sơ Nhất thật thà gọi một tiếng.

"Gọi Hàng ca." Yến Hàng nói.

"Hàng ca." Sơ Nhất gọi hắn.

"Ngoan quá," Yến Hàng vuốt vuốt chiếc khăn quàng cổ, che lên mặt cậu, sau đó kéo để lộ mũi, rồi buộc một nút đằng sau gáy, "Nói anh nghe một câu xem nào."

"... Àm." Sơ Nhất mơ hồ nói một chữ.

"Làm ai nào?" Yến Hàng dựa vào sự hiểu ngầm của mình với Sơ Nhất nhiều năm nay kịp phản ứng sau một giây.

Sơ Nhất nở nụ cười.

Yến Hàng không lên tiếng, cúi đầu khẽ hôn lên cổ cậu một cái.

Sơ Nhất cảm thấy hô hấp có chút gấp gáp, nhắm hai mắt lại.

Lần trước tuy rằng chiếm được cơ hội, nhưng hiện tại cậu đột nhiên phát hiện ra trong chuyện này, rõ ràng là người đi sau mới là người phát huy được trình độ.

Có trận đầu của người trước làm kinh nghiệm, từng chi tiết nhỏ sẽ được thay đổi sao cho hoàn hảo hơn, thậm chí cả vấn đề kỹ thuật làm thế nào để dễ chịu hơn cũng đều được cải thiện.

Thiệt rồi.

Cứ so sánh như thế, Yến Hàng tự nhiên đúng là tài xế lâu năm danh xứng với thực, còn cậu vẫn là Chó con ngốc nghếch.

Quá thiệt.

Cực kỳ không phục, nhưng lúc này chỉ có thể thở dốc, sự không cam tâm vừa mấy giây trước đã bị hưng phấn bừng bừng quét đi đâu không biết rồi.

Trong đầu chỉ còn lại một chữ.

A.

Bình luận

Truyện đang đọc