MỘT ĐỒNG TIỀN XU

"Bây giờ công việc của cậu đều giao cho Trương Thần," chị Vương nói, "Cô ấy mỗi ngày sẽ thông báo lại cho cậu một lần, có vấn đề gì cứ nói với cô ấy."


"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu.


"Cậu nhanh khỏe lại đi, bình thường không thấy gì, mấy ngày hôm nay tôi đều mệt sắp chết rồi," Trương Thần nói, "Đợi đến ngày nào đó tôi thích ứng rồi không mệt nữa tôi sẽ soán vị."


"Nhanh chóng soán đi," Yến Hàng nói, "Vừa hay tôi xin xuống dưới nhà bếp."


"Chị Vương chị xem cái người này," Trương Thần thở dài, "Dưới bếp đến cùng là có sức hấp dẫn gì vậy nha, trên đây đang làm quản lý, còn muốn xuống bếp làm từ cu li làm lên, hơi bị khinh người."


"Đây là sở thích thôi." Yến Hàng cười cười.


"Sắp tới chắc không được đâu, phòng ăn vừa mới đi vào quỹ đạo," chị Vương nói, "Tổng giám đốc hài lòng vô cùng, chỉ sợ cậu mà đi xin ông ấy không đồng ý... Hôm nay còn định đi theo chúng tôi tới đây thăm cậu nữa đấy."


"Ấy, đừng, tuyệt đối đừng," Yến Hàng sợ hết hồn, "Cấp bậc quá cao rồi."


"Yên tâm đi, quản lý Đường muốn tới tôi cũng cản lại rồi," chị Vương nở nụ cười, "Biết cậu không chịu được này kia, hôm nay chúng tôi cũng không ở lại lâu đâu, đi liền giờ đây."


Yến Hàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có đồng nghiệp tới thăm, thực ra chuyện này rất bình thường, chẳng qua xưa nay hắn không ở nơi nào quá lâu như vậy, không có khái niệm này.


Chị Vương nói đi luôn bây giờ, hắn thở phào nhẹ nhõm.


Bây giờ coi như hắn thích ứng được kha khá, mỗi ngày đều đứng ở phòng ăn, nhìn người trước mắt đi tới đi lui, kéo kéo khóe miệng mỉm cười đối phó với các loại tình huống đột ngột... Mấy chuyện này hồi trước đều là những thứ hắn cố gắng tránh né càng xa càng tốt, một đám người hỗn loạn tạo cho hắn áp lực cực kỳ.


Mà hiện tại hắn đã có thể cưỡng ép chính mình dung nhập công tác "bình thường" này vào cuộc sống, nỗ lực thích ứng với cuộc sống có đồng nghiệp, có lãnh đạo, có khách hàng...


Chỉ là thỉnh thoảng vẫn cảm thấy uể oải như cũ, mặc dù không ai nhận ra được.


Trừ Sơ Nhất ra, hắn rất khó có thể thả lỏng trước mặt những người khác, tình trạng như vậy không biết khi nào mới có thể thay đổi, e rằng cả đời này vẫn vậy.


Chị Vương và đám Trương Thần đi rồi, hắn nằm dài trên giường, thở phào thật dài một hơi.


"Hoa rất, rất đẹp," Sơ Nhất đứng trước tủ đầu giường, lấy từ giữa bó hoa ra một tấm thiệp nhỏ, "Chúc Yến Hàng sớm, sớm bình phục."


"Cái túi to tướng kia là cái gì?" Yến Hàng hỏi.


"Em xem xem," Sơ Nhất mở túi quà to đùng mà chị Vương xách đến ra, "Oa, toàn đồ ăn."


"Có cái gì?" Yến Hàng quay đầu.


"Bánh quy, bánh trứng cuộn," Sơ Nhất lấy từng cái ra, toàn là hộp rất đẹp, "Bánh, bánh nhân dứa..."


"Anh thích ăn bánh nhân dứa," Yến Hàng nói, "Có gì em thích ăn không?"


"Không biết, em chưa, chưa ăn bao giờ," Sơ Nhất nói, "Có điều em không, không thích ăn, đồ ngọt."


"Những thứ còn lại," Yến Hàng nhỏ giọng nói, "Cho chú hộ lý đi."


"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.


Chú hộ lý vừa cười vừa tích cực từ chối, nói không cần, Sơ Nhất dường như không biết nên nói cái gì, dúi cái túi vào tay chú hộ lý, chỉ nói hai chữ: "Cầm lấy."


Yến Hàng ngồi một bên nhìn đến buồn cười, cuối cùng Sơ Nhất vào nhà vệ sinh giặt khăn, chú hộ lý mới cười nói: "Cảm ơn nhé, tiểu ca."


"Chú đừng khách sáo thế, cháu cũng không ăn được nhiều như vậy." Yến Hàng cười cười.


"Em trai cháu," chú hộ lý nói, "Cực kỳ ... thẳng thắn nhỉ."


"Hả?" Yến Hàng nghĩ lại dáng vẻ Sơ Nhất lúc nãy, nhịn không được bật cười.


"Giống như chú chỉ đẩy chút nữa thôi là cậu ấy sẽ tức giận," chú hộ lý nói, "Rõ ràng bình thường trông như một cậu nhóc hiền lành mà."


"Cho nên chú cũng đừng đẩy, đẩy nữa không chừng em ấy còn muốn đánh chú luôn." Yến Hàng nói.


Chú hộ lý cười, rất khoa trương vỗ vỗ ngực, nhìn thấy Sơ Nhất cầm khăn mặt sạch đi ra liền đưa tay đón: "Lau người đúng không, để chú."


"Để cháu," trên mặt Sơ Nhất vẫn không có biểu tình gì, đi tới bên cạnh giường mới hơi cười cười, "Cháu thử xem."


"Vậy cháu thử đi," chú hộ lý nói, "Chú tới phòng làm việc hỏi bác sĩ xem, có phải hôm nay rút ống thông dạ dày được rồi không, rút rồi có thể ăn chút thức ăn lỏng."


"Được." Sơ Nhất gật gật đầu.


Vết thương trên người Yến Hàng đã khá hơn, xung quanh vết thương bị thuốc làm cho nhạt màu hơn, mấy vết trầy da đã kết vảy, nhìn qua không dọa người như trước nữa.


Sơ Nhất không thể làm được lưu loát như chú hộ lý, chỉ có thể cố gắng nỗ lực làm cho động tác của mình trông đỡ ngốc nghếch.


Cầm tay Yến Hàng lên lau lau, Yến Hàng dựa vào giường than thở: "Anh muốn tắm quá đi mất ... Khó chịu sắp chết rồi ..."


"Nhịn hai, hai ngày nữa." Sơ Nhất nói.


"Em mang nước hoa của anh ra đây, xịt xịt vào người anh đi còn có thể che mùi." Yến Hàng nói.


"Người anh không, không có mùi," Sơ Nhất nói, "Cũng không phải mùa, mùa hè."


Yến Hàng thở dài.


Sơ Nhất vén chăn lên, chuẩn bị lau chân cho Yến Hàng, mà cầm lấy quần rồi lại hơi do dự, không biết nên kéo ống quấn lên hay cởi lưng quần xuống.


"Mặc quần lót rồi," Yến Hàng cong một chân lên, nhẹ nhàng ưỡn một chút, "Cởi ra lau đi, rồi thay cho anh cái quần thể thao, quần này không co dãn mặc khó chịu lắm."


... Động tác này.


Sơ Nhất chưa từng đọc truyện người lớn, cũng chưa từng xem hoạt hình người lớn, càng chưa xem mấy video kiểu kiểu đó, trong giây lát này trong đầu cậu thậm chí không thể tưởng tượng ra nổi một cảnh tương tự nào, nhưng lại hiện ra ít nhất 180 cái ảnh phụtmáu.gif.


Phụt các kiểu, phụt máu mồm, phụt máu mũi, thất khiếu phụt máu.


Cậu cực kỳ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ, dập đầu mấy cái với Yến Hàng.


Cảm giác này cũng không dễ chịu gì, bao nhiêu lần ngay tại những tình huống không phù hợp lại liên tưởng lung tung, còn có loại phản ứng sinh lý không thể nào khống chế được.


Khiến cậu lúng túng, xấu hổ, ngại không chịu được, thậm chí có chút phản cảm với chính mình, liệu có phải ăn nhầm thuốc rồi không.


Cậu thả khăn mặt xuống, nắm lấy cơ hội đi lấy quần cho Yến Hàng, mở tủ ra, giấu mình sau cánh cửa tủ, nhắm mắt lại khe khẽ thở dài, cố gắng bình tĩnh lại.


Thực ra mà nói cái này không phải cái gì quá khủng khiếp, phản ứng gì đó gần như không thể khống chế được, có khi lười biếng duỗi người một cái không chừng cũng ngóc đầu đây, huống hồ tình huống trước mắt này, thật không thể chịu đựng được.


Không thể chịu đựng được.


Làm cậu cảm thấy mình chính là thằng biến thái.


"Em ..." Yến Hàng gọi cậu một tiếng, nói chưa dứt lời đã im bặt.


Đột nhiên cậu hồi phục lại tinh thần, thò tay lấy quần cho Yến Hàng, lúc đóng cửa tủ lại mới phát hiện ra tủ này hai tầng, cậu mở cửa tủ tầng trên.


Chỉ có thể che được nửa thân trên của cậu thôi.


Toàn bộ nửa người dưới đáng xấu hổ của cậu, hoàn toàn không gì che chắn bại lộ trước mặt Yến Hàng, lại còn là phía bên hông.


Tuy rằng cũng không phải phản ứng quá kịch liệt, nhưng cậu đang mặc quần thể thao mỏng, nghiên người đúng tiêu chuẩn như vậy ... Chắc chắn Yến Hàng nhìn thấy rồi.


Cả người cậu cứng ngắc, cứ đứng trước tủ quần áo như vậy, nhìn chằm chằm cánh cửa tủ đã đóng, đầu cũng không dám nhìn sang phía Yến Hàng.


"Sơ Nhất," Yến Hàng cảm thấy không thể tiếp tục giằng co như thế nữa, tuy rằng hắn cũng không biết nên làm gì, nhưng vẫn gọi tên Sơ Nhất, "Lại đây."


Sơ Nhất cầm quần của hắn đi tới, khớp ngón tay bởi vì dùng sức nên trắng bệch, bước đi cũng có chút lảo đảo, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, chỉ là vẫn không dám nhìn thẳng mặt hắn.


Đi tới bên giường, Sơ Nhất không nói gì, động tác cứng đờ đem quần lồng qua chân hắn, Yến Hàng cố gắng làm động tác của mình ít di chuyển nhất, hai người phối hợp vô cùng không ăn ý mặc xong cái quần, Sơ Nhất đắp chăn lại cho hắn, ống quần vẫn đang xoắn vặn, nhưng trước hết hắn chỉ có thể nhịn.


Phản ứng xấu hổ của Sơ Nhất chắc chắn là do hắn, nhưng cụ thể động tác nào hay vị trí nào làm nảy sinh hiệu ứng thần kỳ này hắn chưa xác định được, dù sao trước đây hắn cũng chưa từng bởi vì nhìn thấy bất kỳ động tác nào của người con trai khác trong phim mà xuất hiện phản ứng sinh lý.


... À đương nhiên, hắn cũng chưa từng xem qua.


"Chó con, em lại đây." Yến Hàng vẫy vẫy tay gọi Sơ Nhất.


Sơ Nhất khó khăn bước đến bên cạnh hắn, hắn chưa kịp mở miệng, chú hộ lý và hai y tá khác bê khay bước vào.


"Có thể rút ống thông rồi," một y tá nhìn bảng trên đầu giường hắn, "Có thấy chướng bụng không?"


"Không có." Yến Hàng trả lời.


Sơ Nhất không biết từ lúc nào đã đứng sang một bên.


"Tốt," y tá gật gật đầu, "Lát nữa tôi bảo nín thở cậu nín thở một chút nhé, đề phòng có chất lỏng tích tụ trong khí quản."


"Ừm." Yến Hàng đáp lời.


"Có đau không?" Sơ Nhất ở bên cạnh hỏi một câu.


"Chưa kịp cảm thấy gì đã rút xong rồi, nhanh lắm," y tá cười, "Không đau đâu."


"Ồ." Sơ Nhất dựa vào tủ bên cạnh, gật gật đầu.


Rút ống thông xong Yến Hàng cảm thấy cả người thư thái, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, chầm chậm thở ra: "Thoải mái quá."


"Mấy ngày tới ăn thức ăn lỏng, sau đó ăn đồ ăn dạng sệt." Y tá nói.


"Vâng, để tôi đi đặt cơm bệnh nhân cho cậu ấy." Chú hộ lý nói.


Y tá đi rồi, Yến Hàng muốn gọi Sơ Nhất tới an ủi một chút, nhưng chú hộ lý vẫn loanh quanh ở đây, hắn không mở miệng được.


Sơ Nhất cứ đứng dựa tủ như vậy, không biết đang nghĩ gì.


Trầm mặc như vậy mấy phút đồng hồ, trên hành làng đột nhiên có chút ồn ào, chú hộ lý nghiêng đầu lắng nghe: "Sao ầm ĩ thế nhỉ? Chú đi xem xem."


Chú hộ lý đi ra ngoài, Yến Hàng liếc mắt nhìn Sơ Nhất một cái, Sơ Nhất cúi đầu đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.


"Làm sao thế?" Yến Hàng giơ tay lên, muốn xoa xoa đầu cậu, lại hơi do dự.


"Không." Sơ Nhất cấp tốc dụi đầu vào tay hắn.


Hắn cười cười, xoa xoa đầu Sơ Nhất, Sơ Nhất thuận thế nằm úp sấp xuống mép giường, chôn mặt vào cánh tay, một lát sau mới buồn buồn nói một câu: "Anh nhìn, nhìn thấy rồi, à."


"Ừa," Yến Hàng nhìn cậu, phát hiện tai cậu đỏ au cả rồi, hơi buồn cười, nhưng nghĩ lại lại không cười nổi, "Không sao mà, đàn ông con trai đây không phải rất bình thường sao."


Sơ Nhất không lên tiếng, vẫn nằm úp sấp như vậy.


Yến Hàng không biết cách an ủi, càng chớ nói tới việc thông não cho người ta, lúc này nhìn dáng vẻ Sơ Nhất như vậy, thực sự hắn không biết nên nói cái gì tiếp theo đây.


"Anh sẽ, sẽ không cảm thấy, em là, là đứa biến, thái chứ." Giọng Sơ Nhất vẫn buồn buồn, nghe ra được cậu phiền muộn vô cùng.


"Suy nghĩ này ở đâu mà có vậy hả," Yến Hàng khe khẽ thở dài, "Đây không phải là phản ứng sinh lý bình thường sao, quần cọ cọ hai cái cũng ngạnh được đây..."


"Trước đây em không, không như vậy." Sơ Nhất vẫn rất phiền muộn.


"Trước đây em là Chó con mà, bây giờ em là ..." Yến Hàng cực kỳ khó khăn sắp xếp từ ngữ, "Chó, chó nhớn rồi."


"Anh nói lắp cái gì." Sơ Nhất nói.


Yến Hàng nở nụ cười: "Đệt, thế mà anh lại bị một đứa nói lắp cười nhạo vì nói lắp cơ đấy."


Cười cười hai cái dường như động đến vết thương, hắn đang muốn che lại một chút, Sơ Nhất đã vươn tay bưng kín lấy vết thương của hắn, nhưng đầu vẫn không nhấc, cứ như vậy nằm úp sấp bên giường, duỗi tay ấn lên vết thương của hắn.


Yến Hàng rất khó hình dung tâm trạng của Sơ Nhất bây giờ, biểu hiện của Sơ Nhất xác thực đã không còn là chó con thân thiết cọ cọ chân hắn, hắn cũng không muốn suy đoán nữa, đã có thể cảm giác được.


Cho nên bây giờ hắn đang luống cuống vô cùng.


Thực ra là đau lòng.


Hắn không có bất kỳ phản cảm gì, nhưng không thể nào bất cẩn như vậy cho Sơ Nhất đáp án mà cậu muốn.


Hơn nữa hình như Sơ Nhất nhiều nhất chỉ muốn cho hắn biết, nhịn không được mới nói ra, cũng không biểu hiện mong muốn được hắn đáp lại.


Có lẽ là không dám mong đợi.


"Sơ Nhất à," hắn đặt tay lên tay Sơ Nhất, "Anh không biết nên nói như thế nào."


"Không cần nói," Sơ Nhất nói, "Em không, không có ... Anh coi như em cái, cái gì cũng chưa, chưa nói."


Yến Hàng không lên tiếng.


"Em không, không thích anh đâu." Sơ Nhất nói.


Yến Hàng nở nụ cười.


"Hoang phí, còn hay, hay mất ngủ," Sơ Nhất nói, "Còn, còn, còn hay, hay ..."


"Hay cái gì?" Yến Hàng cười hỏi.


"Hết rồi," Sơ Nhất trầm mặc một hồi, lúc mở miệng nói trong giọng nói đột nhiên mang theo âm mũi, "Anh quá, tốt, em không, không tìm được gì xấu nữa."


Yến Hàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cậu, Chó con lại khóc rồi.


Nếu là người khác, ngày này qua ngày nọ chẳng có chuyện gì cũng khóc lóc sướt mướt, hắn sớm đã đạp cho một phát.


Nhưng không biết tại sao, mỗi lần Sơ Nhất khóc hắn đều không cảm thấy phiền, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, nhiều nhất chỉ là không biết phải an ủi thế nào.


Nhưng hôm nay Sơ Nhất khóc rất nhanh, chắc vì đang ở bệnh viện, chú hộ lý và y tá có thể đẩy cửa vào bất cứ lúc nào.


"Thực sự lúc, lúc bé khóc, chưa đủ." Sơ Nhất tóm lấy khăn giấy trên nóc tủ đầu giường, "Đáng ghét."


"Sơ Nhất này," Yến Hàng cầm một ngón tay cậu lên, nhẹ nhàng nắm lấy, "Anh ấy mà, vẫn đi theo bố chạy khắp mọi nơi, nếu nói chơi vui, thật chơi rất vui, từng trải rất nhiều, hạng người gì, loại chuyện gì anh cũng đều gặp qua."


Sơ Nhất lại nằm xuống giường, nghiêng mặt sang bên nghe hắn nói.


"Nếu nói cô đơn, cũng rất cô đơn," Yến Hàng nói, "Hầu như phần lớn thời gian anh đều nguyện ý thơ thẩn một mình, trầm tư, đọc sách, nghe nhạc, bên cạnh không có ai là tốt nhất, nhưng không muốn lúc ngồi thơ thẩn ... anh cũng phải thơ thẩn một mình."


"Nên anh vẫn luôn muốn có anh chị em," Yến Hàng nói, "Mà phải là đứa cực kỳ ngoan cơ, lúc anh thấy phiền vung tay một cái, đồ chơi nhỏ liền đi ra, lúc anh chán lại vẫy tay một cái, đồ chơi nhỏ nhảy tới chơi với anh..."


"Ngài nghĩ, nghĩ hay quá ta," Sơ Nhất nói, "Không gì, không nghĩ được, chỉ có làm, không được."


Yến Hàng cười gảy gảy tay cậu một chút: "Anh chính là muốn nói, em rất rất ngoan, anh vẫn luôn nghĩ em mà là em trai anh thì tốt rồi."


Sơ Nhất nhỏ giọng nói: "Em trai nói, nói lắp cũng, cũng muốn à?"


"Nghe anh nói hết được không?" Yến Hàng nói, "Tật nói lắp của em tốt nhất đừng khỏi, khỏi rồi ngày nào chúng ta cũng phải đánh nhau một trận."


Sơ Nhất im thin

Bình luận

Truyện đang đọc