MỘT ĐỒNG TIỀN XU

Sơ Nhất hoàn toàn không quen biết con gái của lão Trương, nhưng nhìn bộ dạng của cô ấy, hình như đã từng gặp mặt nhau rồi, đại khái lúc đó cậu chỉ là một chú cún đầu đất mà thôi.

"Cháu trai của hai ông bà lớn nhanh thật đấy", con gái lão Trương đeo túi xách của cậu vừa đi vừa nói, "Hai năm trước lúc còn ở đây, đoạn anh vẫn còn ở lại sau tết á, không cao bằng em luôn á".

"À", Sơ Nhất đáp một tiếng.

Vì bất đắc dĩ phải tán gẫu cùng cô nên cậu không thể đi xuống phía sau, nhưng đối mặt với chủ đề này thì càng thêm không có cách nào đáp trả được, tuy cậu không nhớ ra mình có quen biết người này hay không, cơ mà dù gì cũng là hàng xóm cũ, cậu không tiện tỏ ra quá thờ ơ với con gái lão Trương kia.

Vì vậy nghĩ nát óc thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được một câu để nói, với cậu câu sắp nói ra đây rất cần thiết, không phải là lời khách sáo gì.

"Tên của em là?", Sơ Nhất hỏi.

Con gái nhà lão Trương đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cậu, biểu tình có chút khiếp sợ, còn có chút lúng túng: "Anh không nhớ tên em sao?"

Không phải không nhớ.

Mà là không biết luôn cơ.

Xin lỗi.

"Tên em là Trương Ngọc", con gái lão Trương có chút mất mát nói, "Tên quá bình thường đúng không, ai cũng không nhớ được".

"Sau này sẽ nhớ kỹ", Sơ Nhất nói.

Trương Ngọc đưa mắt nhìn cậu, cười cười: "Sang năm anh tốt nghiệp đúng không?"

"Ừm", Sơ Nhất đáp lời.

"Ở lại bên đó luôn đúng không ạ?", Trương Ngọc nói, "Phải rồi, rất tốt mà, thành phố biển đẹp thật ha".

"Ừm", Sơ Nhất gật gật đầu, hai câu này cậu đều đáp "ừm" hai lần, Trương Ngọc nói xong một lần, cậu ngược lại cảm thấy bớt được việc.

"À thì...", Trương Ngọc hẳn là đang cố gắng tìm đề tài, "Lớp sửa chữa của bọn anh, có con gái không ạ?"

"Không có", Sơ Nhất nói.

Cuộc đối thoại cứ không nhanh không chậm dần trở nên ảm đạm, Sơ Nhất cảm giác đúng là không thể nói chuyện với Trương Ngọc lâu được, không nhịn được quay đầu lại nhìn đến ông bà nội.

Trương Ngọc cũng cảm thấy lúng túng, vì vậy cũng quay đầu nhìn theo, sau đó đi tới: "Bà nội để cháu đỡ bà đi, chỗ này có chút trơn đó".

"Không sao, không sao", bà nội cười nói, "Bà đi lại còn mạnh khỏe lắm".

Sơ Nhất bỏ qua ý nghĩ muốn qua đỡ bà nội, cô bé kia đã đi qua đỡ rồi, bây giờ mà mình cũng đi qua đỡ, lại có chút không thích hợp, nếu để ông bà nội tưởng mình có ý gì đó với Trương Ngọc, cậu lại cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cậu đành phải một mình đi ở phía trước, một bên mang theo valy.

Khoảng cách từ trạm xe buýt đến nhà ông bà không xa lắm, cậu cứ cắm đầu đi, càng đi càng nhanh.

Vừa lúc đến nhà ông nội, ở dưới lầu vừa khéo bắt gặp ba Sơ đi ra, nhìn thấy cậu, ba liền ngẩn người: "Ông bà nội con đâu?"

"Phía sau...", Sơ Nhất quay đầu lại, phát hiện không biết ra sao mà cậu đã bỏ rơi ba người còn lại ở tít phía sau rồi, "Bọn họ đi chậm".

"Ý tứ của con đâu hết rồi hả", ba nhận lấy valy của cậu, thấp giọng nói, "Bà nội của con nghĩ con không có bạn bè gì, trùng hợp con gái lão Trương cũng về đây ăn tết, mà so với con, con bé cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu, nên nó cũng muốn kết bạn với con lắm đấy..."

"Con không, không quen biết cô ấy", Sơ Nhất cũng thấp giọng nói.

"Ừ, ta cũng nói như vậy, nhưng mà bà của con không nghe", ba đi trở về hướng nhà, "Người già ai cũng vậy cả, cái gì cũng bận tâm lo nghĩ cho con cháu".

Sơ Nhất cười cười.

Lúc cậu đi theo ở phía sau ba, Sơ Nhất thấy được trên đầu ba Sơ toàn là tóc bạc.

Cậu ngẩn người.

Ba Sơ mới ngoài bốn mươi, lần trước lúc ông vô tội được thả ra ngoài, hai người bọn họ cũng đã gặp mặt, tóc ba vẫn còn đen lắm, lần này không gặp bao lâu, vậy mà lại có tóc trắng... Hơn nữa còn rất nhiều, đỉnh đầu, sau gáy, còn có hai bên tóc mai.

Sơ Nhất khe khẽ thở dài: "Ba nhuộm lại, tóc đi ạ".

"Giá thuốc nhuộm khá đắt", ba nói, "Mà cũng chẳng ai nhìn vào làm gì, đầu ta tóc bạc sớm, giống ông nội con".

Sơ Nhất không lên tiếng.

Về nhà cất hành lý xong xuôi, ông bà nội mới về đến.

Vừa vào nhà bà nội liền thở dài: "Sơ Nhất đứa nhỏ này, thật đúng là, vứt bỏ con gái người ta bơ vơ, mình thì vèo vèo chạy về, như có quỷ đuổi phía sau hay sao vậy".

"Tại con không, quen biết cô ấy mà", Sơ Nhất cũng thở dài.

"Nói chuyện thì cần gì phải quen biết", bà nội nói, "Trước đây tính cách của con như vậy nên mới không có bạn đấy, vậy mà quan hệ với đầu bếp năm sao kia không phải rất thân thiết sao, còn tìm nhớ đứa nhỏ kia nữa vậy cũng xem như bạn bè rồi, bà cứ tưởng con đã dễ kết bạn hơn trước rồi chứ..."

Đầu bếp năm sao kia mà là bạn bè thôi ư?

Đầu bếp năm sao không phải bạn cậu nha!

Đầu bếp năm sao đó chính là bạn trai của cậu, là bảo bối, làm sao có thể so sánh với người bình thường được...

"Ít nhất phải như cậu nhóc đó chứ", ba nói, "Mẹ đột nhiên tìm đến một cô bé cho Sơ Nhất, thằng bé làm sao có thể thích ứng kịp thời được".

"Bây giờ phải tập làm quen đi", bà nội tiếp tục thở dài, "Con nói xem đứa nhỏ này, sang năm sẽ đi làm rồi, lại trưởng thành hơn, nên tính toán đến chuyện tìm bạn gái rồi kết hôn được rồi, mà tính cách như thế này thì sao mà có vợ được đây".

"Bà bận tâm nhiều như vậy làm gì", ông nội nở nụ cười, "Nó còn chưa tròn 18 đấy".

"Đây là cháu đích tôn của tôi, tôi làm sao mà không bận tâm được chứ", bà nội nói, "Sớm biết vậy thì lúc trước sinh nhiều vào được rồi, sau này nhìn đâu cũng là con cháu nhà chúng ta".

Ông bà nội một bên tán gẫu, một bên vào nhà bếp chuẩn bị nấu ăn, Sơ Nhất bước vào phòng, nhà ông bà nội có hai gian phòng, mỗi lần về đây, cậu đều chen chung một phòng với ba mẹ.

Bây giờ mẹ đã đi rồi, cậu chỉ ở cùng với ba, tuy rộng rãi hơn, nhưng không biết tại sao, cậu lại cảm thấy có chút không dễ chịu mấy.

Có lẽ là do cậu đã thay đổi rất nhiều, trước đây cậu căn bản sẽ không lo lắng hay để ý mọi chuyện, bây giờ thì đã bận tâm đôi chút rồi.

"Hiện tại chỉ có hai ta, con không cần phải nằm giường xếp đâu", ba theo vào, "Cũng được ấy chứ".

Sơ Nhất nhìn ba, cậu không nói gì, từ rương hành lý lấy ra hải sản tươi và hoa quả khô mà cậu mang về, ba cầm vào nhà bếp đưa cho ông bà nội.

Sơ Nhất lấy ra một chiếc chăn mới đã bày sẵn của bà nội, ba liền vào phòng, ngồi trên cái ghế bên cạnh nhìn cậu.

Qua đến nửa ngày, mới thở dài: "Có tin tức gì của mẹ con không?"

"Không có", Sơ Nhất nói.

"Không biết chạy đi đâu rồi", ba Sơ nói, "Coi như là đã ly hôn, nhưng người cũng phải về thăm chứ".

Sơ Nhất không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.

"Cún con về nhà thăm ông bà nội rồi", Yến Hàng đứng ở ngoài ban công, trong tay cầm điện thoại di động, hướng camera đến những ánh đn xa xa lốm đốm như sao, "Năm nay tôi phải một mình trải qua rồi".

- Sờ đầu một cái nè

- Tui cũng một mình, cùng anh zai đó

- Ôm ôm anh trai tiểu Thiên

- Bao giờ cún con trở về vậy?

"Vài ngày nữa", Yến Hàng nói, "Ăn tết xong rồi mới về lại làm thêm kiếm tiền".

- Bên khu nhà của anh trai tiểu Thiên đốt pháo so với chúng tôi bên này nhiều thật đấy

- Phía bên của tôi cũng đốt pháo nhiều lắm này, lớn tới nổi nghe không rõ thanh âm của live luôn

- Còn chưa tới ba mươi mà đã chơi lớn như vậy rồi, cơ mà bên tôi lại bị cấm mất, toàn lén lút thả à

Yến Hàng nhìn vào ánh đèn xa nhất sáng nhất trong màn hình điện thoại, trầm ngâm không biết nơi đó là địa phương nào, nhìn nhóm các chị gái tán gẫu với nhau.

Bây giờ không khác trước đây là bao, anh tình cờ nói hai câu, sau đó lại xem các cô gái này nói chuyện, ngoại trừ lúc nấu ăn vô tình để lộ tay, nhóm các chị em bùng nổ một hồi, kiểu: bình thường trông như chẳng nổi tiếng bao nhiêu, nhưng đôi khi hoạt náo đến không đỡ nổi.

- Anh trai tiểu Thiên hôm nay không nấu ăn sao

- Đừng nhắc tới ăn, tôi đói

- Tôi cũng không ăn cơm nè

"Bảo vệ muốn đốt pháo hoa ở dưới sân", Yến Hàng nhìn xuống xem, hướng điện thoại phía dưới lầu, "Bác bảo vệ này, có nuôi một chú nhím, sau này nó lớn lên tìm được nhím phu nhân rồi lại bỏ rơi bác ấy mất".

- Ha ha ha ha ha ha ha ha đại ca bảo vệ đáng thương thật

- Chú nhím chưa được lên sóng lần nào, muốn ngày nào đó được nhìn ghê

- Chắc bây giờ ngủ đông rồi ha

- Nhím mà cũng ngủ đông hả?

Yến Hàng vỗ tay với màn pháo hoa của bác bảo vệ phía dưới, pháo hoa của đại ca bảo vệ rất sáng chói, màu sắc lại phong phú, số lượng pháo nhiều, có khi mười phút sau mới đốt hết toàn bộ.

"Xem ti vi đã", Yến Hàng thoát ra, chậm rãi xoay người.

Quay trở lại nhà rồi tắm rửa sạch sẽ đi ra, điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn của Sơ Nhất.

- Hôm nay anh mệt không

- Cũng tạm, mỗi ngày cứ như này anh quen rồi, còn em bên kia thì sao?

- Rất tốt, cơ mà buổi tối phải ở cùng phòng với ba nên có chút lúng túng, không biết nói gì hết

- Trước đây không như vậy phải không

- Phải, mà trước đây toàn ông ấy với mẹ nói chuyện à, em chỉ biết ngây người thôi

Yến Hàng cười cười, đánh một cuộc điện thoại qua cho Sơ Nhất.

Sơ Nhất bên kia rất hào hứng bắt máy, nhưng thanh âm lại lạnh lùng khó đỡ: "Alo".

"Cúp đây", Yến Hàng nói.

"Đừng đừng đừng", Sơ Nhất nhỏ giọng nói, thanh âm còn mang theo chút thở dốc, đoán chừng là đang chạy lên sân thượng, "Khi nãy ba, ba em đứng bên cạnh, không dễ chịu mấy".

"Quan hệ ba con nhà em cũng thật là", Yến Hàng thở dài.

"Hết cách rồi, mấy năm, trước đây đều, như vậy đó", Sơ Nhất cũng thở dài, "Em không tìm, được lời để, tán gẫu cùng ông ấy".

"Chút nữa uống vài ly là có chuyện để hàn huyên thôi", Yến Hàng nói.

"Uống vào thì ngược, lại nói rất nhiều luôn", Sơ Nhất cười cười, ngẫm lại liền hạ thấp giọng, "Tóc ba em, bạc rồi".

"Hình như tuổi ba em cũng chưa lớn lắm nhỉ?", Yến Hàng nói, "Chắc do dạo này suy nghĩ nhiều".

"Phải", Sơ Nhất đáp, "Ngày mai anh với, chú Thôi ở, nhà với nhau sao?"

"Đúng vậy", Yến Hàng nói, "Tụi anh định làm vài món ăn địa phương, Sơ Nhất của anh không ở đây để phụ nữa rồi".

"Nhớ, em không?", Sơ Nhất nhỏ giọng hỏi.

"Nhớ chứ", Yến Hàng nở nụ cười, "Mau trở về đi".

"Ít bữa nữa về, em đang cân, nhắc tới chuyện dẫn, ông bà nội ra đây, xem tình hình, của em á", Sơ Nhất nói, "Không cần sau, này có công việc, rồi mới ra đây".

"Cũng được đó", Yến Hàng nói, "Để bọn họ xem tình hình em bây giờ cũng được, đỡ phải bận tâm em sống có tốt hay không".

"Aiz", Sơ Nhất thở dài, "Quá quan tâm rồi".

"Sao vậy?", Yến Hàng hỏi.

"Hôm nay, lúc ra đón em, có dẫn theo một bé, hàng xóm", Sơ Nhất nói, "Em chẳng biết, có quen hay không nữa".

Yến Hàng ngẩn người: "Mai mối sao? Cả nhà em có ai bình thường không vậy, muốn mai mối cho trẻ vị thành niên rồi sao?"

"Không, không phải", Sơ Nhất nói, "Bà em nói, muốn em học được cách ở, chung với con gái".

"Tại sao phải ở chung với con gái?", Yến Hàng hỏi.

Bên kia Sơ Nhất không còn âm thanh nào, anh thở dài.

"Là sợ em sau này không làm quen con gái được, dẫn đến không kết hôn được đấy", Yến Hàng cũng thở dài, "Người già nghĩ xa thật".

"Anh, giận hả?", Sơ Nhất hỏi.

"Anh giận cái gì chứ", Yến Hàng cười cười, "Chuyện này đâu phải em gây ra, bà nội của em cũng chưa làm gì quá đáng".

"Nếu không...", Sơ Nhất hạ quyết tâm, lát sau có thể nghe ra tiếng cắn răng của cậu, "Em phải nói, với bọn họ mới được".

"Nói cái gì?", Yến Hàng ngẩn người.

"Em sẽ không kết hôn", Sơ Nhất nói, "Em muốn chung sống với, đầu bếp năm sao".

"Đừng", Yến Hàng nhanh chóng nói, "Cuối năm, không nên nói chuyện này, em có muốn ông bà em ăn tết vui vẻ nữa không vậy".

"... Vậy thì, phải làm sao bây giờ?", Sơ Nhất nói.

"Sau này có cơ hội rồi nói, em mới bao lớn hả", Yến Hàng nói, "Lúc này cũng không ai ép buộc em kết hôn liền đâu".

"Ồ", Sơ Nhất đáp một tiếng.

Yến Hàng không nói nữa, nghe tiếng hít thở của Sơ Nhất qua điện thoại có chút xuất thần.

Anh vô cùng cảm động, Sơ Nhất ở phương diện này cơ hồ không có quá nhiều suy nghĩ, cũng không có do dự gì, tuy rằng vẫn có chút ít, lo sợ không dám nói, cũng rất bình thường.

Mà phản ứng đầu tiên của Sơ Nhất phải nói là.

Cái rắm nhỏ của cún con rất dũng mãnh nha.

Hàn huyên cùng Sơ Nhất vài câu rồi cúp điện thoại, Yến Hàng nằm đến trên ghế salon, xoay điện thoại trong tay.

Come out.

Là vì Sơ Nhất đề cập đến vấn đề này trước, anh lại hoàn chưa nghĩ tới bao giờ.

Ba không biết tung tích, anh cũng không cần phải come out nghiêm túc làm gì.

Nhưng bây giờ ba đã ở ngay đây rồi, còn có Thôi Dật tiện thể nhắn nhủ vài câu, anh thậm chí không cần chờ đến ngày gặp mặt ba mình.

Với tính cách của ba Yến, xem như không có áp lực gì, tựa hồ chuyện gì ông ấy cũng đều có thể tiếp thu được, anh còn rất hiểu thói quen của lão, nếu lão biết chuyện, đại khái sẽ không có ý kiến phản đối gì, cùng lắm chỉ là giật mình thôi.

Nếu có phản đối, thì cũng không đáng kể.

Yến Hàng cắn cắn môi, lúc ba Yến bỏ đi đã không lời từ biệt với mình, lại nói mười mấy năm qua ở nhiều phương diện khác đúng là không xứng với cái chức ba này, thôi coi như trả thù đi.

Không sai.

Yến Hàng vỗ tay cái độp.

Sau đó lấy điện thoại ra.

Lúc đang nói "Anh yêu em" còn bị Sơ Nhất cướp lời, khiến cho anh vô cùng khó chịu, lúc này anh có thể thoải mái giành trước rồi.

- Khi nào chú đi gặp ba cháu vậy?

Yến Hàng nhắn cho Thôi Dật một tin.

"Ngày mai có đi một chuyến, cũng không phải bàn về vụ án gì, chỉ là tán gẫu bình thường thôi", nam nhân trung niên không yêu thích việc gõ chữ - Thôi Dật - gửi đoạn thoại qua, "Cháu có lời gì cần chú chuyển giúp cháu cứ nói đi".

- Nói cho lão biết là cháu có mập ra là được, còn nữa qua hết năm nay ra mắt người yêu

"Hết năm làm gì cơ?", Thôi Dật hỏi.

Yến Hàng xoay điện thoại vài vòng trong tay, sau đó nhanh tay gõ một hàng chữ gửi lại cho Thôi Dật.

- Cháu muốn cùng ông ấy bàn bạc chuyện tiền nong

Không tới một phút, Thôi Dật đã gọi một cuộc điện thoại tới.

Yến Hàng nhận điện thoại: "Alo?"

"Sơ Nhất?", Thôi Dật phủ đầu hỏi một câu.

"... Sao chú phản ứng lại nhanh quá vậy?", Yến Hàng ngẩn người.

"Chú đã sớm nhìn ra hai người các cháu không được bình thường rồi", Thôi Dật nói, "Cả ngày quấn lấy triền triền miên miên đến thiên nhai*".

*quấn lấy không rời, lúc nào cũng dính lấy nhau

"Đừng nói đến ác tâm như vậy được không", Yến Hàng cảm thán.

Thôi Dật trầm mặc vài giây lại hỏi: "Thật sao? Việc này cháu đừng đùa giỡn với lão trung niên như chú mà".

"Không phải nói đùa", Yến Hàng hắng giọng một cái, "Là thật".

Thôi Dật không lên tiếng, như là đang rơi vào trầm tư.

"Chú Thôi, chú nói thử", Yến Hàng gác chân lên giá để khay trà, "Chuyện này ba cháu có thể hiểu cho cháu không?"

"Lão không chấp nhận thì có ích lợi gì chứ, việc này cũng không phải chuyện ông ấy có thể định đoạt được", Thôi Dật nói, "Cháu không cần phải để ý đến lão có tiếp thu hay không đâu".

"Vậy ông ấy có chấp nhận không?," Yến Hàng hỏi.

"Chắc là có", Thôi Dật nói, "Ba cháu có cái gì mà chưa từng thấy, lão cáo già".

"Phải", Yến Hàng cười cười, "Vừa qua năm, chú giúp cháu chuyển cho ông ấy lời này nha, cháu sẽ viết phong thư, chú mang tới đưa cho lão thể nghiệm một chút là được, thật ra cháu đã nghĩ tới gặp rồi nói luôn, nhưng mà cháu không có thời gian, hơn nữa cũng thấy khá lúng túng, trước đây lão mang cháu đi nghe lén góc tường nhà người ta chủ yếu toàn là chuyện nam nữ".

"... cái thứ cha Yến Trí Viễn này, gia đình cháu đúng là đặc sắc mà", Thôi Dật có chút không nói nổi.

"Chú Thôi", Yến Hàng nói, "Vậy chú có hiểu cho cháu không?"

"Có chứ, việc gì mà không được", Thôi Dật nói, "Đặc biệt nếu như ba cháu không chấp nhận được, kêu trời trách đất chú còn có thể đứng bên xem kịch vui đây".

Yến Hàng cười không lên tiếng.

"Nếu không thì để ngày mai chú mang thư đưa qua cho ông ấy thể nghiệm trước luôn nhỉ", Thôi Dật nói, "Làm cho một năm cũ không tốt trọn vẹn luôn, thế nào".

"Hai người thực sự là anh em hả?", Yến Hàng nói, "Thật sự không phải là do trước đây lão hãm hại chú, nên bây giờ chú tranh thủ trả thù đâu ha?"

"Không phải anh em", Thôi Dật rất dứt khoát nói, "Lúc chú muốn xem kịch vui thì lão không phải là anh em nữa".

"Đệt", Yến Hàng cười cười.

"Yên tâm đi", Thôi Dật nói, "Cứ tin ở chú".

"Vâng, cảm ơn chú Thôi", Yến Hàng nói, "Ngày mai sẽ làm cho chú bữa tiệc lớn".

Yến Hàng viết lá thư cho ba rồi gửi cho Thôi Dật.

Nội dung giống với lá thư cuối cùng mà ba đã viết cho anh.

Dùng phong bì đựng lại, bên trong là tờ giấy vở từ trên xuống dưới chỉ viết đơn giản vài chữ.

Con có bạn trai.

Thôi Dật bảo là muốn xem kịch vui, xem ba kêu trời trách đất, mà ba mươi ngày qua đã đi trông nom ông ấy, lại không đề cập đến chuyện này, chỉ kể hàn huyên một chút, lúc trở về lại thực hiện lời ba yêu cầu, mừng tuổi cho anh một bao lì xì đại cát.

Thôi Dật cảm thấy qua hết năm mới để cho ba Yến biết cũng tương đối thích hợp.

Tuy Yến Hàng cảm giác rằng dù là nói ở thời gian nào đi nữa, bản thân anh cũng không có gì áp lực gì nhiều, mà Thôi Dật đã hứa sẽ không nói ở đêm 30 này, anh lại hơi thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao cũng là chuyện đại sự, lỡ như ba Yến không chấp nhận được, vậy thì năm đó sẽ thật sự không dễ chịu lắm.

Thời khắc chuyển giao năm mới cứ như sống một ngày bằng luôn một năm, và năm cũ đã qua năm mới đã đến, Yến Hàng hứng khởi xuất phát sớm tận hai tiếng đồng hồ tới sân bay.

Lại ngồi ngốc thêm ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy được thông tin chuyến bay mà Sơ Nhất ngồi đang được phát trên bảng thông báo.

"Em đang ra!", Sơ Nhất nhanh chóng gọi điện thoại lại đây.

"Anh ở lối ra đây này, đứng được ba canh giờ rồi", Yến Hàng nói, "Chân muốn rụng ra tới nơi rồi".

"Chút nữa xoa bóp, chân cho anh", Sơ Nhất cười nói.

"Xoa bóp thôi chưa đủ", Yến Hàng cảm thán.

"Đang, ở chỗ đông, người", Sơ Nhất nói, "Khống chế một, chút đi".

"Nhanh lên", Yến Hàng nói, "Chạy ra đây".

"Được", Sơ Nhất ngắt điện thoại.

Không quá hai phút, Yến Hàng lập tức thấy Sơ Nhất một đường từ bên trong lao thật nhanh ra ngoài.

Tuy rằng sống một ngày bằng một năm, cơ mà mấy ngày nay Yến Hàng vẫn có thể chịu được, cũng không quá gian nan gì, mà lúc nhìn thấy Sơ Nhất mang theo gió kéo valy chạy đến đây, đột nhiên khiến anh cảm thấy được toàn thân từ trên xuống dưới đã thông suốt rồi.

Tâm tình lên cao, lỗ chân lông đều nở ra, cả cơ thể như được thổi mát bởi quạt thanh tân Tiểu Phong. (etou, thì là cái quạt đó, chế sương sương)

Sơ Nhất chạy đến, cách anh chỉ còn có hai, ba mét đột nhiên phanh lại, sau đó lướt trên mặt sàn bóng loáng trượt lại đây.

"Mịa nó", Yến Hàng cúi đầu nhìn giày của cậu, "Cái giày gì thế này, không sợ trượt té hả".

"Ông em dẫn đi dạo, có quán bày bán ở vỉa hè, em tính mua giày để chạy", Sơ Nhất cười không nhịn được, "Mỗi ngày một lần, té lộn mèo một cái, em không dám nói, nói với ông".

Yến Hàng cùng vui vẻ theo nửa ngày, đứng tại chỗ dang tay về phía cậu: "Đến ôm một chút đi".

Sơ Nhất ôm lấy anh, cực kỳ dùng sức mà nắm chặt cánh tay, mặt chôn nơi cổ Yến Hàng rồi mạnh mẽ hít hai ngụm khí: "Mùi của anh".

Yến Hàng nghiêng đầu qua, lặng lẽ đặt lên tai cậu một nụ hôn: "Nhớ anh không?"

"Nhớ", Sơ Nhất vẫn chôn mặt ở cổ đáp, "Nhớ đến không, không chịu nổi, cứ sợ lúc ngủ nói mớ gọi, gọi tên anh để, ba em nghe, nghe được". (Thương ghia..)

Yến Hàng cười cười: "Cần thiết phải vậy không?"

"Chứ sao", Sơ Nhất nói, "Không giống anh, sau lưng, nhắc đến em trên sóng, trực tiếp".

"Cái này mà em cũng biết à", Yến Hàng nói.

"Không may là, em đã xem, luôn rồi", Sơ Nhất nói.

"Em cũng xem sao?", Yến Hàng ngẩn người.

"Phải", Sơ Nhất gật gật đầu, "Em còn không, không cần xem từ điện thoại, lúc anh phát sóng trực tiếp đấy".

"Vậy em không tự xử à", Yến Hàng chậc một tiếng.

"Lần phát phát sóng này, quá không, nhàm chán", Sơ Nhất cũng chậc một tiếng, "Không có dục vọng tự xử".

"Vậy em có dục vọng gì nào?", Yến Hàng hỏi.

"... Anh đoán xem", Sơ Nhất nói.

"Bày đặt thiếu nữ e thẹn bắt anh đoán cái rắm", Yến Hàng vỗ vào mông cậu, "Đi thôi, xe đang chờ ở bên ngoài đó, chút nữa lão Thôi có chuyện ra ngoài, còn phải đem xe trả cho chú ấy đây".

"Chờ em một, một chút" Sơ Nhất nói.

"Làm sao vậy?", Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất nhích người về phía thân thể anh, nhẹ nhàng kéo quần lên: "Chờ em bình tĩnh đã".

"Ôi đệt", Yến Hàng cảm thấy một loại ý chí nào đó đang chiến đấu sục sôi, "Em đang kìm nén à".

"Phải", Sơ Nhất gật đầu.

Vốn là không dễ dàng kích động như vậy, Sơ Nhất nhắm mắt lại ngưng thần tụ khí, mà động cơ trong đầu cậu lại vang lên âm thanh kì quái có lẽ là đã xuất hiện trục trặc rồi.

Dù sao ở cùng Yến Hàng trải qua các loại lêu lổng cũng không phải ngày một ngày hai.

Có lẽ quãng thời gian trước cậu tự mình tra một mạch ra được những kiểu tin tức kia, bây giờ lại nhìn thấy Yến Hàng, trong nháy mắt đó tất cả đều nở hoa cả rồi, từng cái từng cái tranh nhau đua thắm.

Đếm chừng cũng phải mười loại trục trặc, cố gắng nghĩ phương pháp sắp xếp kiểm tra sửa chữa xong, Sơ Nhất mới có thể bằng phẳng yên ắng lại rồi, buông lỏng ra vẫn ôm chặt cánh tay Yến Hàng.

"Tốt chưa?", Yến Hàng liếc mắt nhìn xuống đũng quần kia của cậu.

"Tốt rồi", Sơ Nhất nhảy nhảy hai lần, "Đi thôi".

Trở lại dưới nhà Yến Hàng, Thôi Dật đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy Sơ Nhất từ trên xe bước xuống, trước tiên lấy bao lì xì đưa tới: "Chúc tết cho chú đi nào".

"Chú Thôi, ăn tết thật vui, đại cát đại lợi", Sơ Nhất cười nói.

"Cầm đi", Thôi Dật đem tiền lì xì bỏ vào trong tay cậu, "Năm nay thực tập chuẩn bị đi làm rồi, chúc cháu công tác thuận lợi một ngày gặt hái được nhiều vàng".

"Cảm ơn chú Thôi", Sơ Nhất vui vẻ mà nhận lấy tiền lì xì.

Bao lì xì cực kỳ dày, cậu có chút giật mình, nhưng cũng không thể không ngại ngùng ở trước mặt Thôi Dật mở ra xem được.

Mãi cho đến khi Thôi Dật lái xe đi, sau khi cậu với Yến Hàng cùng nhau vào thang máy, cậu mới nhanh chóng cầm bao lì xì ra: "Sao lại, dày như vậy, tất cả đều là tiền sao?"

Yến Hàng cười không lên tiếng.

"Mịa nó!", sau khi mở bao lì xì Sơ Nhất nhìn thấy tờ một trăm tệ dày đặc, Sơ Nhất chấn kinh rồi, "Phải! Không thể vậy được! Sai rồi nha! Cầm nhầm hồng! Bao rồi!"

"Không cầm nhầm đâu", Yến Hàng nói, "Năm nay anh cũng nhận được bao lớn như vậy đó, khẳng định em chừng nào anh cũng chừng đó".

"Tại sao?", Sơ Nhất vẫn có chút giật mình, quan hệ của cậu với Thôi Dật, chắc chắn không thể đậm sâu như Yến Hàng với Thôi Dật được.

"Chút nữa sẽ nói cho em biết", Yến Hàng đi ra thang máy, "Việc này giờ mà nói ra, sẽ gây trở ngại tới chính sự".

"Chính sự gì?", Sơ Nhất nheo mắt nhìn anh.

Yến Hàng lấy chìa khóa mở cửa ra, quay người kéo cậu vào trong nhà, đá một cước vào hành lý qua bên cạnh, lại đá một cước đóng cửa lại, sau đó cầm lấy quần áo của cậu hất lên: "Tuốt cún".

Hô hấp của Sơ Nhất tạm ngừng trong một giây, lúc Yến Hàng luồn tay vào trong quần cậu, cậu ôm Yến Hàng, gấp gáp mà gặm nhấm thân thể, mò mẫn liếm láp đẩy Yến Hàng tới phòng ngủ.

"Không tuốt cún", Sơ Nhất thở hổn hển nói.

"Hả?", Yến Hàng nhìn cậu.

"Em muốn thành, thành niên", Sơ Nhất nói.

- -----------

Bình luận

Truyện đang đọc