MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

“Hả?”

Giọng nói của Viên Vũ Trác vừa phát ra, Lộc Tiểu Ngải lập tức mở to hai mắt, quay đầu lại cao giọng nói: “Học trưởng, anh đang nói gì vậy?”

Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với vị học trưởng này. Bình thường rõ ràng quan hệ của anh và Lục Thời Xuyên khá tốt, chuyện này sao có thể thay đổi trong tích tắc như vậy??

Giống như ngay sau khi anh biết cô và Lục Thời Xuyên ở bên nhau thì bắt đầu thay đổi?

Chẳng lẽ anh quá kinh ngạc…… Nhưng các bạn học khác sau khi biết chuyện dù kinh ngạc đến mức nào cũng không mắng chửi người, mấu chốt là anh ấy còn mắng chửi Lục Thời Xuyên.

…… Trời ạ, anh ấy thật quá đáng!

Vốn dĩ Lộc Tiểu Ngải đang kéo góc áo Lục Thời Xuyên, đang định theo anh đi ra ngoài phòng học. Sau khi nghe thấy những lời này lập tức xoay người lại đứng trước mặt anh, hung dữ trừng mắt nhìn chằm chằm Viên Vũ Trác. 【Má nó cười vl】

Biểu tình và động tác của cô đều là cảnh giác, so với dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi gần như không có 1 điểm tương đồng nào: “Anh không được nói anh ấy như vậy!”

Mà Lục Thời Xuyên còn tự nhiên đặt hai tay lên vai cô, một bộ dáng “được bảo vệ”, thậm chí còn cụp mắt xuống, thản nhiên dùng ngón tay uốn sợi tóc dài xõa ngang vai của cô.

Còn Viên Vũ Trác nhìn thấy hành động thản nhiên, không chút để ý của anh, hoàn toàn sợ ngây người, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên, nhìn thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không dao dộng, buột miệng thốt lên một tiếng “Đm”.

“A?? Sao anh còn nói như vậy?!”

Lộc Tiểu Ngải cũng kinh ngạc không kém anh, trước giờ quả thật cô chưa tưởng tượng đến loại tình huống này, trừng mắt nhìn anh chằm chằm, cao giọng nói: “Các anh có mâu thuẫn gì, không thể tử tế nói chuyện sao?”

Cô cảm thấy học trưởng này khẳng định có “hiểu lầm” gì với Lục Thời Xuyên, nếu không cũng không đến mức như này.

Tóm lại, trong ý thức của cô, Lục Thời Xuyên là người tốt nhất mà cô từng gặp.

“Không phải.” Viên Vũ Trác phủ nhận câu nói của Lộc Tiểu Ngải, nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng anh không nhìn thấy “thông tin hữu ích” gì từ biểu tình của cô.

Trừ bỏ khi tức giận hung dữ một chút thì trông vẫn như trước, trông nhỏ tuổi, bộ dáng đơn thuần hơn học sinh cao trung bình thường.

Mặc dù không chắc, nhưng anh thật sự cảm thấy Lộc Tiểu Ngải không thể nhìn ra sự khác biệt giữa “anh trai” và “bạn trai”.

“Học muội, em biết bạn trai là gì không?” Viên Vũ Trác không nhịn được hỏi.

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Cô đột nhiên cảm thấy vị học trưởng này càng ngày càng kỳ quái, sao anh đột nhiên nhảy đến đề tài này?? Nghe có vẻ như anh đang nói chuyện với một học sinh tiểu học……

Trước kia không phát hiện tính cách anh là cái dạng này.

Vì thế cô thở dài, suy nghĩ một lúc cũng không biết giải thích với anh như thế nào, đành phải giơ tay nắm chặt ngón tay Lục Thời Xuyên đang đặt trên vai cô, ngẩng đầu nói với anh: “Chính là thế này, em và Thời Xuyên đã ở bên nhau.”

Chuyện này chẳng lẽ có gì không ổn sao…… Còn phải hỏi cô.

Viên Vũ Trác nghe câu trả lời thẳng thắn của cô, trong tiềm thức nhớ đến cách xưng hô gần gũi với Lục Thời Xuyên, anh sửng sốt một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trực tiếp hỏi: “Anh ấy không phải anh trai em sao?

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Cô nhớ đến, từ khi bắt đầu khai giảng cho đến nay Lục Thời Xuyên đều nói với người khác cô là “em gái” anh.

Toàn trường đều biết anh có “em gái”, cô còn nhớ lúc đó Đường Tử Duyệt nói muốn biết “em gái” đó là ai… vẫn là cô cẩn thận nói đáp án cho Đường Tử Duyệt.

Chỉ là bây giờ, có rất nhiều người không biết cô có quan hệ với người “em gái” đó.

…… Chẳng trách thái độ vừa rồi của Viên Vũ Trác lại kỳ quái như vậy.

Vì thế Lộc Tiểu Ngải nghiến răng: “Học trưởng, em không phải —— ”

“Ai nói cậu biết em ấy là em gái tôi?” Giọng nói Lục Thời Xuyên đồng thời vang lên.

Viên Vũ Trác: “???”

Đây không phải là những gì Lục Thời Xuyên nói với anh sao??

Khoan đã … Không đúng, lúc đó hình như anh nói “em gái anh nuôi từ nhỏ”??

Nói cách khác, hai người không có quan hệ huyết thống, nữ sinh mà mấy ngày trước Lục Thời Xuyên nói “thích từ lâu”, “suy xét muốn hỏi” chính là cô sao?? Cái gọi là “em gái anh nuôi từ nhỏ”????

Viên Vũ Trác lại bị sốc.

Chết tiệt, cũng đủ làm cầm thú rồi!

Nhưng dù có khiếp sợ đến đâu, anh cũng không dám nói lại.

Bởi vì anh đột nhiên nhớ đến hôm đầu tiên đi học, lúc báo danh anh nhìn thấy Lộc Tiểu Ngải và Lục Thời Xuyên cùng đến trường, không biết vì sao còn hỏi một câu “Anh thiếu em rể không?”……

Lúc đó Lục Thời Xuyên trả lời….…

—— Không có khả năng.

Đó là phong cách ngôn ngữ ngắn gọn của anh ấy, nhưng không biết có phải là ảo giác của anh không. Bây giờ nhớ lại, luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy lạnh hơn bình thường vài phần.

Đúng rồi…… lúc trước anh hoàn toàn không biết chuyện này, còn vài lần gọi Lộc Tiểu Ngải là “em gái”, sau lại gọi cô là “Học muội”……

Nghĩ đến phản ứng của Lục Thời Xuyên, anh đột nhiên chắc chắn, chắc chắn không phải anh ảo giác.

Chết tiệt, mắt anh ấy có thể không lạnh sao??? Em gái cái khỉ gì! Rõ ràng là bạn gái anh ấy!! Không ai khác có thể đoạt lấy danh phận của anh ấy!

…… Viên Vũ Trác đột nhiên cảm thấy tình cảnh của mình đang rất nguy hiểm.

Đặc biệt sau khi anh mở miệng nói hai câu “Đm” và một câu “Lục Thời Xuyên, đồ cầm thú”.

“Cái kia.” Lộc Tiểu Ngải nhìn Viên Vũ Trác, cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, vì thế mở miệng gọi anh một tiếng: “Học trưởng, anh…”

“Bách niên hảo hợp.” Viên Vũ Trác không đợi cô nói thêm bất cứ điều gì, giây sau không chút do dự trả lời.

(*) Bách niên hảo hợp: trăm năm sống với nhau tốt đẹp, hòa thuận

Lộc Tiểu Ngải: “……”

“Mãi mãi một lòng một dạ.” Anh ho khan một tiếng, giống như người chủ trì hôn lễ, còn nói thêm: “Chúc hai người đầu bạc giang long.”

(*) Đầu bạc răng long: tình cảm lâu dài đến khi già tới đầu bạc trắng, răng lung lay

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Sau đó, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lướt qua tường, vô cùng kinh ngạc nói: “Aizzz, đã muộn như vậy rồi, nếu không về, trường sẽ đóng cửa. Tạm biệt, tạm biệt, hai người cũng về sớm đi.”

Vừa nói, anh vừa cầm chiếc cặp sách đang nửa mở ra, không quan tâm sách vở bên trong có rơi ra ngoài không, khi giọng nói còn chưa tan hết thì nhanh chóng chạy ra khỏi cửa lớp rồi biến mất.

“… Hả?”

Lộc Tiểu Ngải có chút nghi hoặc mà thò đầu ra ngoài cửa nhìn, nhưng đã không còn thấy thân ảnh anh, xoay người lại nói với Lục Thời Xuyên, chỉ vào bức tường treo đồng hồ bên kia.

“Thời Xuyên, đồng hồ lớp anh không phải treo ở đó sao? Anh ấy, anh ấy……”

Rốt cuộc vừa rồi học trưởng ngẩng đầu lên nhìn cái gì….

Hơn nữa anh đột nhiên bắt đầu nói mấy câu kỳ quái, Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhiên cảm thấy có chút kỳ quái……

Cô nhớ đến cuốn tiểu thuyết kinh dị hai ngày trước cô đã lấy hết can đảm lớn nhất trong đời, thức khuya trốn trong chăn đọc, đột nhiên cảm thấy anh giống người bị trúng tà hay bị thứ gì bám vào trong tiểu thuyết……

Toàn thân Lộc Tiểu Ngải run lên, vừa vặn một luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, từ gáy cô thổi đến, khiến cô kinh ngạc, nhanh chóng rụt người vào vòng tay Lục Thời Xuyên.

“Không sao.” Lục Thời Xuyên sờ tóc cô, có lẽ cũng đoán được cô đang nghĩ gì, bất lực cười khẽ, nói: “Mắt cậu ta không tốt lắm.”

Một lát sau, Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên “Ồ” một tiếng, lại càng dựa gần vào anh hơn, còn thò tay đúc vào túi anh để “sưởi ấm”.

Cô luôn sợ lạnh.

Lục Thời Xuyên cong khóe môi, tự nhiên nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mềm mại.

*

“Aizzz, cuối cùng cũng đến cuối tuần.” Chu Huyên Huyên duỗi eo, vươn vai, chậm rãi hướng về phía Lộc Tiểu Ngải, giống bình thường dùng ngón tay gõ đầu cô: “Con gái, cuối tuần con có định làm gì không? Hôm nay không phải học tiết tự học buổi tối, thật tuyệt.”

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, vừa định trả lời, đột nhiên bắt được từ ngữ mấu chốt trong câu nói của cô, nhăn mũi: “Sao cậu lại học thói xấu này của Tử Duyệt? Mình không phải trẻ con.”

Chu Huyên Huyên cười vài tiếng: “Vậy, con gái lớn, cuối tuần con có định làm gì không?”

Lộc Tiểu Ngải: “……”

Được rồi…

”Cuối tuần chỉ có hai ngày, mình sẽ ở nhà làm bài tập.” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó lại cười “hehe” một tiếng, nghiêng người khẽ nói: “Mình ở nhà làm bài tập, có lẽ còn có thể hẹn hò.” 【Nhớ lần trước yêu đương phải lén lút lắm còn đôi này thì ngủ nhà nhau cũng chẳng sau, vip vl】

Chu Huyên Huyên: “……”

Vì sao cô lại hỏi vấn đề này chứ??

Sao cô lại quên mất bạn cùng bàn của mình có bạn trai sống gần nhà, đột nhiên không ngờ bị đút một ngụm cẩu lương……

“Con của mẹ, con khiến mẹ muốn cô lập con quá.” Đường Tử Duyệt nghe thấy, giương mắt nhìn, không thấy giáo viên ở đây, từ hàng ghế trước, “Vẻ mặt lạnh nhạt” quay đầu nói.

“Nhưng mình muốn phỏng vấn cậu một chút, trong yêu đương hiếm có cặp nào có thể hẹn hò mọi nơi mọi lúc, hai cậu là một trong những cặp hiếm đó, cậu cảm thấy thế nào? Có phải rất vui vẻ không? Hả?”

“Rất vui vẻ……” Lộc Tiểu Ngải theo bản năng cười tủm tỉm nói, sau đó đột nhiên mở to hai mắt: “Cũng quá khoa trương rồi, mình đâu có mọi nơi, mọi lúc đều có thể hẹn hò……”

“Sao lại không có.” Đường Tử Duyệt vừa nói vừa quay đầu cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ, đề phòng giáo viên đột nhiên xuất hiện.

Để “an toàn”, cô còn tùy tiện cầm một quyển sách to bên cạnh che vào, sau đó tiếp tục nói: “Cậu xem vừa rồi cậu không nhịn được đã thể hiện tình cảm, mình nghĩ sau này cậu thể hiện tình cảm sẽ thành thói quen, một khi không thể hiện sẽ không thoải mái, hẹn hò cũng như vậy.”

Lộc Tiểu Ngải: “……”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy……” Lộc Tiểu Ngải chọc vào sách cô một chút.

“Ai nha, mình có kinh nghiệm.” Hai mắt Đường Tử Duyệt lập tức sáng lên, đầu tiên là nhìn Lộc Tiểu Ngải, sau đó quay đầu nhìn Chu Huyên Huyên.

“Các cậu chẳng lẽ không phát hiện sao? Mỗi khi mình coi trọng một anh trai nhỏ, đều không nhịn được sẽ nói cho các cậu đầu tiên, khoe ra, cũng gần giống vậy.”

“……”

Được, chỉ cần cô muốn là có thể.

Lúc này chuông tan học vang lên, Đường Tử Duyệt đặt lại sách giáo khoa lên bàn, đứng lên vỗ nhẹ vào đầu Lộc Tiểu Ngải: “Cho nên, đúng không?”

“Hẳn không đi…..” Lộc Tiểu Ngải lắc đầu nói: “Mình sẽ không hẹn hò cả ngày.”

Sau đó cô bắt đầu thu dọn cặp sách mình, nhìn vào bài tập viết trên bảng đen để tìm ra từng cuốn sách giáo khoa và tài liệu, bỏ chúng vào cặp.

Dù cuối tuần chỉ có hai ngày, bài tập khá nhiều, sắp xếp cũng có chút rắc rối, cô nhìn gáy sách để tìm ra quyển mình cần: “Mọi lúc, mọi nơi sẽ càng không, chẳng hạn như trong lớp học bọn mình sẽ không thể.”

Bởi vì lần trước Lục Thời Xuyên đã nói qua với cô, về sau sẽ vẫn như trước, anh sẽ ở dưới lầu đợi cô.

Cho nên bây giờ Lộc Tiểu Ngải cũng không quá sốt ruột, dù sao cũng không cần chạy lên tầng sáu.

Khi cô đang cúi đầu tìm sách, đột nhiên bị vỗ nhẹ vào đầu, cô còn tưởng Chu Huyên Huyên lại học Đường Tử Duyệt trêu chọc cô, theo bản năng nói: “Ai nha, cậu lại học thói hư rồi.”

“Không có……” Hai giọng nói biện giải đồng thời vang lên.

“Gì vậy?” Lộc Tiểu Ngải lập tức nghi hoặc mà ngẩng đầu lên.

Lục Thời Xuyên đứng trước mặt mặt cô, hơi cúi người, cười nói: “Anh học thói hư gì?”

“Sao, sao lại là anh?!” Cô hoảng sợ, lúc ngẩng đầu suýt chút nữa đụng vào bàn, may anh đã kịp duỗi tay chặn nó giúp cô.

“Em phải tự về nhà trước.”

Sau đó Lục Thời Xuyên rất tự nhiên nhỏ giọng nói, đồng thời đưa chìa khóa vào tay cô: “Khả năng đến tối anh mới về.”

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải không kịp phản ứng.

Đường Tử Duyệt vô cùng ngạc nhiên, nhỏ giọng “Oa” một chút: “Mọi lúc mọi nơi, vừa rồi ai bảo không thể.”

Không quá vài giây, ánh mắt cả lớp gần như đổ dồn về phía này, loại chuyện này có lực hấp dẫn rất lớn với bọn họ.

Lộc Tiểu Ngải có chút sững sờ, chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên, cũng chưa có động tác gì, cho dù giọng nói của Đường Tử Duyệt rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy.

Cô cũng không biết liệu điều này có được đưa vào cái gọi là “Hẹn hò” hoặc “thể hiện tình cảm” hay không.

Mặc dù đây là chuyện rất bình thường với hai người, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại có vẻ không ổn…

“Chìa khóa cho em.”

Cho đến khi Lục Thời Xuyên khẽ lặp lại một lần, kéo sự chú ý của cô về.

Cô “Ồ” một tiếng, vội vàng nhận lấy, dần dần phát hiện khuôn mặt hơi nóng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc