MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

Ngoài kỳ nghỉ tháng 11, Lục Thời Xuyên còn thường tìm thời gian rảnh để về gặp cô, như vậy khiến Lộc Tiểu Ngải cảm thấy thời gian chờ đợi thật đáng giá và vui vẻ, thời gian ở bên nhau cũng rất rất hạnh phúc.

Tóm lại, mỗi ngày đều có những điều đáng để mong đợi.

Cứ như vậy, từng ngày qua từng ngày, thời gian cao tam bất tri bất giác trôi qua, ngày đếm ngược trên lịch dần dần giảm bớt. Không bao lâu chỉ còn số có một chữ số, treo lơ lửng một mình trên đó, bầu không khí trong phòng học càng thêm căng thẳng.

Lộc Tiểu Ngải cảm thấy thật ra vẫn rất ổn, một năm nay cô đã trải qua nhiều kỳ thi, cuối cùng đã hết kỳ cuối cùng, sau kỳ thi là cô có thể chơi, cô cao hứng còn không kịp.

Điều bây giờ cô lo lắng là “liệu cô có thể học cùng trường đại học với Lục Thời Xuyên không”.

Nhưng Lục Thời Xuyên nói cho dù hai người không học cùng trường đại học cũng không sao. Cô thi đậu trường đại học khác ở thành phố A là được, hai người có thể ở bên nhau khi không có tiết.

Vì vậy mấy ngày nay cô dần dần không còn nghĩ đến chuyện này nữa.

Nhưng bố mẹ của Lộc Tiểu Ngải lại rất căng thẳng, suốt ngày ở nhà không nghiên cứu thực đơn thì thúc giục cô đi ngủ sớm và nghỉ ngơi nhiều hơn.

Sau khi đi ngủ trước chín giờ liên tiếp nhiều ngày, Lộc Tiểu Ngải phát hiện mình hoàn toàn không thể ngủ được, hơn nữa, thực đơn cô đã nghiên cứu trong kỳ nghỉ năm ngoái hình như không có nhiều tác dụng lắm…

Cho nên tối nay dù chỉ học một lát nhưng cô cũng không muốn ngủ nhiều nên tắt đèn “bốp” một cái rồi cầm điện thoại nằm trên giường nói chuyện với Lục Thời Xuyên.

Cô cảm thấy từ khi Lục Thời Xuyên và mình ở bên nhau, anh càng ngày càng nói nhiều, càng ngày càng phiền toái, trước kia anh chưa bao giờ như vậy.

… Có lẽ là bị cô ảnh hưởng.

Nói chung, điều này khiến cô cảm thấy rất vui khi được nói chuyện với anh, thỉnh thoảng bị anh làm trò đến cười rộ lên.

Thời gian cùng anh ở bên nhau luôn trôi nhanh, Lộc Tiểu Ngải chưa kịp nhận ra thì kim giờ đã chỉ đến vị trí số 11. Trước khi cô kịp nói lời tạm biệt, Lục Thời Xuyên đã bảo cô đi ngủ trước.

Những ngày cận kề kỳ thi đại học đang dần trở nên bình lặng, đầy chờ mong.

Chương trình học cũng không còn chặt chẽ như trước, trong khoảng thời gian ôn tập, Chu Huyên Huyên nghiêng đầu dùng một tay nâng má, như đang nghĩ đến điều gì đó, sau đó gõ đầu Lộc Tiểu Ngải, thò lại gần: “Này, mình hỏi cậu một chuyện.”

Lộc Tiểu Ngải “ồ” một tiếng, đặt bút xuống, nghiêm túc nghe cô nói.

“Sau kỳ thi đại học, con của mẹ, con và chồng con chuẩn bị thế nào rồi?” Khi nói câu này, giọng điệu của Chu Huyên Huyên đột nhiên trở nên ái muội.

“Ồ… cái này.” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: “Mình thi xong anh ấy cũng không được nghỉ.”

“Nhưng mình có thể đến đại học A tìm Lục Thời Xuyên, anh ấy nói xung quanh có nhiều thứ vui vẻ, sau đó mình có thể học cùng anh ấy khi anh ấy không có tiết, không có tiết bọn mình cũng có thể ra ngoài chơi.”

“Mình đã có một kế hoạch hoàn hảo!” Lộc Tiểu Ngải rất chờ mong mà xoa hai tay vào nhau, nhìn Chu Huyên Huyên.

“……”

Chu Huyên Huyên mở to hai mắt trầm mặc, có phần không thể tin được.

“Hả?” Lộc Tiểu Ngải nghi hoặc: “Có gì không đúng sao?”

“Cậu làm sao vậy?” Lộc Tiểu Ngải thấy Chu Huyên Huyên ngẩn ra, học bộ dáng cô trước kia, dùng cán bút gõ đầu cô một chút.

“…… Không có gì.” Cuối cùng Chu Huyên Huyên cũng chớp mắt nói: “Mình chỉ muốn hỏi, khi nào hai cậu đi lãnh chứng?”

Vốn dĩ cô ái muội cố ý nhắc đến “chồng”, muốn trêu chọc con gái nhỏ, không nghĩ đến cô ấy cứ tự nhiên nói câu không liên quan gì đến câu của cô.

…… Thật ra hai người lãnh chứng hay không lãnh chứng đều giống nhau, bây giờ trông hai người giống một cặp vợ chồng già.

“A? Cái này phải, phải còn rất lâu.” Lộc Tiểu Ngải ngây ngốc trả lời: “Mình mới học cao tam, bây giờ chưa thể đi.”

Chu Huyên Huyên: “……”

Được rồi, nếu thật sự có thể lãnh chứng, phỏng chừng ngày mai hai người này liền muốn đi.

Bắt đầu từ chiều nay, học sinh cao tam sẽ nghỉ học.

Giữa trưa tan học, Lộc Tiểu Ngải thu dọn cặp sách một chút, đi ra ngoài phòng học. Trong khoảng thời gian này cũng không còn nhiều thứ để lại trường, cặp sách khá nhẹ mang lại cho cô cảm giác như được “giải thoát”, thật sự quá hạnh phúc.

Bước chân nhẹ nhàng đi ra cổng trường, Lộc Tiểu Ngải trong đám đông vô tình nhìn sang một bên, dư quang ánh mắt lại vừa lúc thấy được một thân ảnh thon dài quen thuộc.

…… Hả???

Đột nhiên cô quay đầu lại, kiễng chân, quả nhiên thật sự nhìn thấy Lục Thời Xuyên đang ở cách đó không xa, ánh mắt chuẩn xác nhìn về phía này, không nhanh không chậm đi về phía cô.

Đôi mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên, trong khẽ hở giữa đám đông chạy như bay đến, lập tức bổ nhào vào trong lồng ngực anh: “Thời Xuyên, anh đã về rồi! Em rất nhớ anh!”

“Anh đột nhiên xuất hiện ở đây, em còn tưởng em nhìn nhầm.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, mi mắt cong cong mà nói, sau đó nghiêng đầu “Aizz, mấy ngày nay anh được nghỉ sao?”

“Không có.” Lục Thời Xuyên véo chóp mũi đáng yêu của cô, cong môi: “Anh về đón em tan học.”

“Hả??? Anh sẽ không vì muốn đón em tan học ——” Cô đột nhiên mở to hai mắt, đến gần anh cẩn thận quan sát, kinh ngạc nói: “Anh trốn học sao? Mấy ngày rồi?”

“Anh xin nghỉ.” Lục Thời Xuyên bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, giơ tay ấn cái đầu nhỏ đang thăm dò của cô xuống, sau đó xoa đỉnh đầu cô.

“Ồ……” Lộc Tiểu Ngải trong kinh ngạc vừa rồi còn chưa phục hồi tinh thần, đầu có chút ngốc: “Vậy sao anh lại xin nghỉ? Anh lấy lý do gì?”

Sẽ không nói thẳng muốn đến đón cô tan học đúng không?? Cái quỷ gì??

“Anh đương nhiên nói thật.” Lục Thời Xuyên nắm tay cô đi về nhà, trong đáy mắt che giấu ý cười: “Anh về bồi bạn gái đi thi đại học.”

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, đôi mắt mở tròn xoe, nhanh như chớp quay lại: “Thật sao? Anh lại gạt em.”

“Thật đấy.” Giọng điệu của Lục Thời Xuyên chắc chắn.

Cái gì…… Sao lại có thể xin nghỉ như vậy? Anh lại đang trêu chọc cô.

Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng lẩm bẩm “làm sao có thể”, sau đó đánh cánh tay anh một chút, tay chậm rãi dịch xuống dưới nắm lấy góc áo anh, đi theo bước chân anh.

Sự xuất hiện của Lục Thời Xuyên khiến cô đột nhiên cảm thấy an tâm, chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì, huống chi chỉ là kỳ thi đại học cô đã hoàn toàn hiểu rõ.

Về đến nhà, khi lên lầu, Lộc Tiểu Ngải đi theo phía sau Lục Thời Xuyên, dùng hai tay kéo vai anh nhảy lên từng bậc một, đột nhiên thò đầu nhỏ về phía trước nói: “Thời Xuyên, anh cõng em lên được không?”

Lục Thời Xuyên ngắn gọn mà “ừ” một tiếng, sau đó không chút do dự cõng cô lên.

Bước chân của Lục Thời Xuyên rất ổn định mà hữu lực. Lộc Tiểu Ngải yên tâm mà ghé trên lưng anh, dùng ngón tay chọc vào má anh, sau đó gục đầu lên vai anh, môi gần như dán vào tai anh nói gì đó, giọng nói gần như lẩm bẩm trực tiếp đánh vào tim anh.

Đột nhiên cô gái nhỏ cười rộ lên, hôn lên má anh một cái rồi sau đó lập tức rụt đầu trốn ở sau lưng, dù anh nói gì cũng chỉ cọ tới cọ lui mà không chịu thò ra.

Cuối cùng cũng đến gần cửa nhà, Lộc Tiểu Ngải ăn vạ ở trên lưng Lục Thời Xuyên không chịu xuống, quay lưng chậm rãi tìm chìa khóa trong cặp sách.

Đột nhiên, khi mẹ cô nói “Tiểu Ngải về rồi”, cánh cửa tự mở ra.

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, không kịp né tránh trái phải, hoảng loạn nhanh chóng trượt xuống người Lục Thời Xuyên.

Mà mẹ cô nhìn thấy xung quanh hai người đều là bong bóng màu hồng, hai mắt đều sáng lên. Trong giây lát đột nhiên nhớ ra điều gì đó, dường như muốn tạo không gian riêng cho hai người mà tránh né, nhanh chóng đóng cửa lại, “rầm” một tiếng vang lên trong hành lang yên tĩnh. 【Má ba mẹ cute hết chỗ nói】

Lộc Tiểu Ngải thật vất vả mới tìm ra chìa khóa cuối cùng vẫn cầm giữa không trung, ngẩn người.

“…………”

Mấy ngày gần đây, ngoài việc ôn lại một số kiến ​​thức cần thiết dưới sự giúp đỡ của Lục Thời Xuyên thì Lộc Tiểu Ngải đang lật xem sách giới thiệu của trường đại học.

Cô vẫn đang rất chờ mong cuộc sống đại học sắp tới, đó là một cuộc sống tự do, mới lạ mà cô chưa từng trải qua.

Lúc rảnh rỗi, Lộc Tiểu Ngải để hai chân lên người Lục Thời Xuyên, dựa lưng vào ghế sô pha, lật sách hướng dẫn mà trầm trồ: “Oa —— trường đại học này khẳng định không tồi, bên cạnh còn có một danh lam thắng cảnh, thật đẹp.”

“A, cái này cũng rất tốt!” Cô chỉ vào một trang giấy trong đó, hai mắt chớp chớp nói: “Nơi này trông rất vui.”

“Thời Xuyên, anh cũng xem đi.” Lộc Tiểu Ngải cọ vào người anh: “Anh xem cái giới thiệu này đi, nhà ăn ở nơi này khẳng định là siêu ngon.”

“Oa, các giáo viên ở đây……”

“Nơi này có……”

“Nơi này……”

Các trường đại học trên sách hướng dẫn đều có phần nổi tiếng, cô không chút do dự mà khen ngợi từng trường.

Lộc Tiểu Ngải lật sách hướng dẫn, khi Lục Thời Xuyên nghe thấy tiếng cô gái nhỏ nói thì hơi ngước mắt lên nhìn một cái, sau đó tiếp tục lặng lẽ cuốn tóc cô chơi đùa.

Tâm của cô gái nhỏ thật sự đang trở nên hoang dại.

“Oa, nhìn này! Anh xem nơi này đi!” Dường như Lộc Tiểu Ngải đã phát hiện ra thứ tốt nhất, gần như đứng lên sô pha, kích động cầm sách hướng dẫn đến trước mắt Lục Thời Xuyên.

Đúng là đại học A.

Anh đang chuẩn bị nghe cô ca ngợi “Nơi này như thế nào”, thản nhiên nhấc mí mắt lên.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cười hắc hắc, trịnh trọng nói: “Nơi này có Thời Xuyên!”

Lục Thời Xuyên nghe xong câu nói trẻ con của cô, đột đột cười khẽ, ôn nhu nhìn cô.

Lộc Tiểu Ngải véo má Lục Thời Xuyên, mi mắt cong cong, giọng nói mềm mai: “Nơi này tốt nhất, bởi vì ở đó có anh.”

“Thời Xuyên, nơi nào có anh đều là nơi tốt nhất.” Cô nghiêm túc nói, dường như hai mắt đều sáng lên, như những vì sao trên bầu trời.

“Em vẫn luôn muốn ở bên anh.” Giọng nói Lộc Tiểu Ngải ngọt ngào, nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên.

Lục Thời Xuyên nắm lấy tay cô, giọng nói kiên định: “Chúng ta sẽ luôn bên nhau.”

Anh sẽ cùng em nắm tay, đi trên con đường so với thời gian còn dài hơn, dùng cả trái tim để yêu em, anh cũng sẽ dùng hết trái tim mình để chấp nhận và trân trọng tình yêu của em.

Hoàn chính văn

Không có phiên ngoại đâu:(((((((((((((((

Bình luận

Truyện đang đọc