MỘT VIÊN KẸO MỀM ĐẶT TRÊN ĐẦU QUẢ TIM

“Này con gái.” Khi Lục Thời Xuyên đi rồi, Đường Tử Duyệt nhìn Lộc Tiểu Ngải bỏ chìa khóa vào trong túi, lấy tay chọc cô một chút, vẻ mặt rất kinh ngạc nói: “Hai cậu bây giờ đã sống chung sao?”

Tiến triển không nhanh như vậy chứ??

“Làm, làm sao có khả năng.” Quả nhiên, Lộc Tiểu Ngải vội vàng xua tay nói: “Mình đã nói rồi, sau khi tan học ngày nào mình cũng đến nhà anh ấy làm bài tập.”

“Ai nha chỉ là hôm nay ba mẹ mình không về nhà.” Cô lại giải thích nói: “Cho nên mình sang nhà anh ấy ăn cơm.”

Chu Huyên Huyên “oa” một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có phải học trưởng nấu cơm cho cậu không?”

“Ừ.” Lộc Tiểu Ngải gật đầu, khẳng định nói: “Anh ấy nấu cơm rất ngon.”

Đường Tử Duyệt cũng “Oa” một tiếng: “Mình đã sớm muốn tìm một bạn trai biết nấu ăn.”

Sau đó cô xoa tay, hai mắt sáng ngời nhìn Lộc Tiểu Ngải nói: “Con của mẹ, con thật hạnh phúc, mẹ cảm thấy con là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Lộc Tiểu Ngải “hehe” cười hai tiếng, có chút ngượng ngùng mà túm tóc.

Cô cũng từng muốn giống Lục Thời Xuyên, có thể nấu ăn ngon, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn phải dựa vào app nấu ăn, thậm chí còn bị anh cười nhạo “Cẩn thận không làm cháy bếp”.

Anh luôn chăm sóc cô nhiều như vậy, có một số thứ bây giờ cô vẫn không thể làm cho anh.

…… Cho nên, thật ra cô cũng hay có ý tưởng tương đồng với Đường Tử Duyệt, nhưng cô chưa bao giờ đề cập với người khác.

Cô may mắn cỡ nào mới có thể gặp được Lục Thời Xuyên, cùng anh lớn lên, sau khi quen biết có thể thích nhau, mọi chuyện sau này đều có thể cùng nhau trải qua, vĩnh viễn không rời xa.

Để có thể trải qua năm tháng bên người mình thích, màu xám (điều xấu, cái xấu) có thể tồn tại trong cuộc sống nhưng sẽ không có gì đáng nhắc tới vì nó đã được nhuộm bằng những gam màu tươi sáng.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Chu Huyên Huyên chạm vào bả vai cô, tươi cười có chút mập mờ: “Sao vậy, nghĩ đến chuyện không phù hợp với trẻ em?”

“Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, chợt phục hồi tinh thần: “Cậu nói cái gì……”

“Mình thật vất vả sáng tác văn chương được một chút, đều bị cậu cắt ngang rồi.” Cô lại lầm bầm lầu bầu, như đang nhỏ giọng nói với chính mình, nói xong liền lập tức cười phá lên, khuôn mặt cũng cong theo tạo ra một độ cung đẹp mắt.

Cô nhớ lại những câu vừa xuất hiện trong đầu, cảm thấy chúng có thể dùng để viết văn…… Còn không phù hợp với trẻ em, một chút cũng không có gì không thích hợp với trẻ em.

Gần đây, nếu nói cô nghĩ đến một chuyện gì đó không phù hợp với trẻ em… chỉ có chuyện hôn môi.

Chuyện này rất khó với cô.

Hơn nữa cô cũng không biết Lục Thời Xuyên nghĩ như thế nào, tất nhiên cũng không thể hỏi anh, chẳng lẽ lại muốn cô chủ động hôn anh như lần trước……

Lộc Tiểu Ngải nghĩ đến đây, lập tức đỏ mặt, vội vàng giật giật tóc.

Quên đi bây giờ đừng nghĩ nữa.

Lúc này Đường Tử Duyệt thu dọn cặp sách, đứng dậy nói với hai người: “Mình về nhà đây, tạm biệt.”

“Chờ mình một chút, mình cũng thu dọn xong rồi.” Chu Huyên Huyên nói.

“Mình cũng vậy!” Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng giơ tay lên.

Cuối cùng cả ba người cùng nhau đi xuống cầu thang, chia tay nhau ở cổng trường.

*

Cuối tuần này có vẻ không khác cuối tuần khác lắm, những việc làm không thay đổi, và có khoảng thời gian để ngủ nướng.

…… Ngoại trừ việc nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều.

Cho nên Lộc Tiểu Ngải hoàn toàn từ bỏ ý định đi ra ngoài chơi. Cô cảm thấy loại thời tiết này, nên trốn trong nhà, dựa vào bức tường dày chắn từng cơn gió lạnh.

Cô nằm trên giường một lúc, ngáp vài cái rồi mới tỉnh hẳn, chui vào chăn bông nghịch điện thoại, lại cảm thấy có chút buồn chán, theo bản năng nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho Lục Thời Xuyên.

Cô nhìn đến ghi chú mà cô đã sửa cho anh cách đây không lâu, mơ mơ màng màng trực tiếp gửi tin nhắn qua:〈Anh ơi, anh có nhà không?〉

“…… Hả?”

Sau vài giây, Lộc Tiểu Ngải dụi mắt, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nhìn lướt qua một cái, lập tức run lên, hoàn toàn tỉnh táo, ấn nút thu hồi.

Cô gái nhỏ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thấy yên tâm, cô do dự, cẩn thận hỏi anh:〈Thời Xuyên, anh xem chưa?〉

Anh lập tức trả lời, phong cách vẫn rất ngắn gọn:〈Rồi.〉

Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, hơi xấu hổ mà thu mình vào chăn bông, trong lòng thầm nghĩ có thể anh đang chêu chọc cô, vì thế hỏi:〈Anh nhìn thấy cái gì?〉

Gần như cùng lúc đó, Lục Thời Xuyên gửi một dòng:〈Về sao em không cần thu hồi, anh luôn xem tin nhắn em sớm nhất có thể.〉

Rồi sau đó, anh hẳn đã nhìn thấy câu hỏi của cô:〈Không bằng, em gọi lại một lần nữa?〉

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải nấp trong chăn sửng sốt trong giây lát, nghĩ thầm sao anh lại như vậy, bĩu môi đang chuẩn bị trả lời câu “Không”.

Nhưng khi cô đang gõ chữ trên màn hình lại đột nhiên dừng lại, lật người, vẫn phải “Hòa thuận ở chung” với bạn trai một chút.

Vì thế đầu nhỏ từ dưới lớp chăn bông chui ra, gửi một tin nhắn thoại, giọng nói nghe có vẻ mềm mại hơn bình thường một chút, mang theo một chút mông lung chưa tỉnh ngủ:〈Anh ơi, anh có nhà không?〉

Cô chống tay lên gối viết lung tung, tiếp tục nhẹ giọng nói:〈Em sang tìm anh được không?〉

Lục Thời Xuyên vừa trò chuyện với cô, vừa đi đến bên cạnh lấy một cốc nước, cụp mắt đưa cốc lên môi, khi mở tin nhắn thoại của cô, anh dừng lại, sau đó bình tĩnh uống một ngụm, nhàn nhạt nói:〈Được, sao hôm nay em nghe lời như vậy?〉

〈Ai nha, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.〉

Cô gái nhỏ lập tức đáp lại, giọng nói theo thói quen có chút nóng nảy, lẩm bẩm nói ra.

Hơn nữa vẫn chưa tỉnh ngủ.

〈Ăn sáng chưa?〉Anh hỏi.

〈Sắp đến trưa rồi, không cần ăn sáng.〉

Câu trả lời của cô còn kèm theo âm thanh nhỏ của đôi dép lê lết trên mặt đất.

Lục Thời Xuyên khẽ cười một tiếng, cô còn biết tự mình hiểu lấy.

“Thời Xuyên, em đến rồi!”

Không quá vài phút, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo.

Lộc Tiểu Ngải chỉ rửa mặt sạch sẽ, lại tùy tiện buộc lỏng tóc lên, áo ngủ cũng chưa thay đã chạy sang nhà anh.

Cửa vừa mở, cô liền ôm lấy Lục Thời Xuyên, đầu nhỏ cọ cọ, sau đó vừa nói: “Thời Xuyên, chào buổi sáng.”, vùa mỉm cười nhét sách bài tập trong tay vào lồng ngực anh.

Lục Thời Xuyên rũ mắt liếc nhìn một cái, hơi nhướng mày.

“Ân…… em đến hỏi anh bài tập.” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên nói, chống cằm lên ngực anh, hắc hắc cười một tiếng.

Cô không thể nói vừa tỉnh dậy cô đã muốn “Hẹn hò” với anh, cô muốn tìm một lý do.

Mà “Hỏi bài tập” là thứ bình thường nhất.

“Chỉ vì hỏi bài?” Lục Thời Xuyên nhàn nhạt hỏi, giơ tay đóng cửa lại.

“… Ừ.” Lộc Tiểu Ngải gật đầu, bởi vì vừa mới rời giường nên cảm thấy có chút lạnh, nhanh chóng chạy đến ghế sô pha ôm gối, co lại.

Mặc bộ đồ ngủ hình thỏ con, cả người co lại thành một quả bóng, trông rất đáng yêu.

“Không còn gì?” Lục Thời Xuyên “kéo cô ra” khỏi cái gối.

Khi thời tiết lạnh, tay chân cô cũng lạnh, anh đặt chân cô lên người mình, lại nắm tay cô, vuốt ve ngón tay nhỏ.

Lộc Tiểu Ngải mơ mơ màng màng xê đến bên người anh, đầu nhỏ dán vào ngực anh, sau đó mới nhận ra mà “A” một tiếng.

Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng, mềm mại.

Đôi mắt mở to nhìn anh.

“Ví dụ như… Em có nhớ anh không?” Lục Thời Xuyên bóp nhẹ má cô, thản nhiên nói.

Lộc Tiểu Ngải sửng sốt một chút, bật cười: “Đúng vậy, em nhớ anh, anh đoán đúng rồi.”

Lúc mới đến, cô hoàn toàn quên mất mình lấy cớ đến làm bài tập, mãi một lúc sau, Lục Thời Xuyên mhắc cô mới nhớ.

Cô kéo dài giọng “A” một tiếng, thầm hối hận vì lý do mình đã đưa ra, từ từ vươn cánh tay ra, kéo cuốn sách bài tập bên cạnh ra, tùy tiện mở ra một trang.

Cô gái nhỏ khoanh chân trên sô pha, đầu nghiêng dựa vào vai Lục Thời Xuyên, nhìn sách bài tập, nhưng thật ra tâm tư của cô không đặt trên đó.

Cô cau màu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: “Sao lúc chúng ta ở bên nhau, vẫn muốn em làm bài tập, có bạn trai hay không có thì có gì khác nhau đâu.”

Sau khi cô nghĩ lại, cũng không biết mình bị làm sao, dù sao trong tình yêu, dường như mọi thứ đều có thể liên quan đến nhau.

Lộc Tiểu Ngải lật một trang “wow”, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Xuyên một cái, chọc vào cánh tay anh.

Khi anh nhấc mí mắt lên nhìn cô, cô gái nhỏ nghiêng đầu đối diện với anh, nghiêm túc nhìn một chút, vô cùng khẳng định, gật đầu gọi anh: “Thời Xuyên.”

Lục Thời Xuyên lên tiếng, khoanh tay, có chút lười nhác.

“Bạn trai như anh thật không xứng với chức vị.” Cô nhẹ nhàng nói.

Nghe đến giống như làm nũng.

“Hả?” Ánh mắt Lục Thời Xuyên rơi vào người cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh trêu chọc em chỗ nào?”

“A…… Anh……” Cô đột nhiên tỉnh táo.

Anh giống như không sai chút nào……

Nhưng cô cảm thấy nếu bản thân đã nói như vậy thì không nên để anh nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nếu không ai biết anh sẽ dùng cách nào lừa cô.

Vậy thì phải nghĩ ra một lý do…

Sau đó cô gái nhỏ không biết thế nào lại nói: “Lúc nào anh cũng giống cầm thú.”

Lục Thời Xuyên: “……”

“À không không, không phải……” Lộc Tiểu Ngải giật mình, hoảng loạn liên tục xua tay: “Không có gì không có gì…… cái gì em cũng chưa nói……”

Lộc Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt của anh, cảm xúc không quá rõ ràng, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nguy hiểm.

Cô, cô thật sự không biết tại sao bản thân lại buột miệng thốt ra.

“Cái đó……” Lộc Tiểu Ngải vô cùng dè dặt chọc vào mặt anh một chút, sau đó dùng đầu gối chạm vào anh một chút: “Thời Xuyên, anh không cần ——”

“Em nói như vậy anh không ngại đâu.” Lục Thời Xuyên chậm rãi nói, cắt ngang lời nói biện giải của cô.

“…… Hả?” Lộc Tiểu Ngải sửng sốt.

Anh có ý gì?

Vì thế cô gái nhỏ hơi sững sờ hỏi anh: “Vậy anh không tức giận, đúng không?”

“Ừ.” Lục Thời Xuyên đáp.

Lộc Tiểu Ngải mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh lại hơi cúi người, tiến lại gần cô, khóe môi như vô tình lướt qua tai cô, thấp giọng nói: “Nếu em đã nói như vậy ——”

“…… Cái, cái gì?” Lộc Tiểu Ngải mở to hai mắt nhìn anh, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá nhỏ khiến cô có chút khẩn trương.

Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy rõ ràng đôi mi đang gần trong gang tấc của anh, cùng đôi mắt quen thuộc.

Đương nhiên cô cũng thấy môi anh càng ngày càng gần.

Cho đến khi anh nhẹ nhàng nâng gáy cô lên, cô lập tức hiểu anh muốn làm gì, khuôn mặt lập tức nóng lên.

Trời ạ…… anh đây là muốn hôn cô đi?????

Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn vào mắt anh, cảm giác nhiệt độ trong không gian nhỏ hẹp chậm rãi tăng lên.

Cô căn bản không biết bản thân vừa nói xong một câu sẽ như này.

Mặc dù trước kia đã nghĩ đến, nhưng lúc này cô không hề chuẩn bị trước, cũng hoàn toàn quên nói hay né tránh.

Không khí yên lặng, cho đến khi chiếc điện thoại cô để trong túi áo ngủ đột nhiên kêu “ong”, khiến cô sợ hãi, đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

“Thời, Thời Xuyên……” Cô đỏ mặt, có chút hoảng loạn không biết làm sao, gọi anh một tiếng, dùng tay đẩy ngực anh.

Cứ cắt ngang như vậy, không biết vì sao, ngược lại cô không có chờ mong và dũng khí như trước đây.

Lục Thời Xuyên dừng lại, cụp mắt xuống nhìn cô vài giây, dùng giọng điệu không khác ngày thường nói “Em xem tin nhắn đi”, sau đó nghiêng đầu, kéo ra một chút khoảng cách với cô, ho nhẹ một tiếng, tùy tay lật quyển sách cô đặt ở một bên nhìn.

Lộc Tiểu Ngải xoa mũi lấy điện thoại ra, tim không tự chủ đập liên hồi.

Đôi mắt cô lướt qua người Lục Thời Xuyên, lặng lẽ rơi xuống lại nhanh chóng thu hồi.

Vừa rồi hai người…… Chỉ kém một chút đã hôn nhau.

Lộc Tiểu Ngải mở điện thoại nhìn thoáng qua, là tin nhắn của ba cô.

Khi cô trả lời tin nhắn, quả thật cô cho rằng baba có thể đoán được cô đang làm gì, cố ý quấy rầy cô, bĩu môi, ấn bàn phím hiển thị trên màn hình. 【Hahaa, sau này achị hôn nhau bị ba bắt gặp】

Bình luận

Truyện đang đọc