Sau khi Lộc Tiểu Ngải quan sát một lúc lâu, cô ngạc nhiên phát hiện cuộc sống cuối cấp của Lục Thời Xuyên trong mắt cô rất “thoải mái”.
Giống như còn không vất vả bằng một học sinh năm hai như cô.
Tại sao…
Lộc Tiểu Ngải suy nghĩ lúc lâu, cảm thấy một phần nguyên nhân là do chỉ số IQ của anh quá cao nên thành tích tốt, một phần nguyên nhân khác —— đương nhiên là do cô cẩn thận chăm sóc anh.
Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải ôm mặt cười vui vẻ.
Vậy cô cũng rất lợi hại…
Nhưng kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày Lộc Tiểu Ngải đều “buộc” phải ôn bài với anh.
Đương nhiên rất nhiều lúc cô cảm thấy nhàm chán lại phiền muộn, một chút cũng không muốn ngồi yên học bài cạnh Lục Thời Xuyên.
Nhưng Lục Thời Xuyên luôn tìm ra rất nhiều lý do, những lý do phổ biến là “Anh cho rằng cùng em ôn tập sẽ nâng cao hiệu quả hơn” hay “Em là nột học sinh cao nhị, em phải tuân theo một học sinh cao tam đang ở thời điểm quan trọng của năm cuối cấp”, và điều quan trọng nhất “Em là bạn gái anh”.
Mỗi khi Lộc Tiểu Ngải có ý định rời đi, thậm chí đang lặng lẽ đẩy ghế chuẩn bị khom lưng chuồn ra ngoài, lại “rất không may” bị Lục Thời Xuyên phát hiện, giây tiếp theo một tiếng ho nhẹ quen thuộc vang lên, cô chỉ có thể thở dài buồn bã ngồi lại.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy từ khi cô và Lục Thời Xuyên ở bên nhau, càng ngày càng phiền toái. Trước kia anh chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu “Vô lý” như vậy, cho dù làm như vậy anh cũng sẽ không tìm ra nhiều lý do để nhất định phải thuyết phục được cô như vậy.
Nhưng theo ý cô, Lục Thời Xuyên căn bản không cần cô học cùng.
Bởi vì cô nhỏ hơn anh một tuổi, dường như cũng không có thứ gì có thể giúp đỡ.
Hơn nữa, Lục Thời Xuyên luôn dành thời gian để giải đáp những thắc mắc cho cô mà cô không biết, đồng thời luôn để lực chú ý đến từng động thái của cô, ngược lại không để ý đọc sách.
Sau nhiều lần đi lặp lại như vậy, Lộc Tiểu Ngải cẩn thận quan sát một chủ, cho rằng mình có bằng chứng cho thấy Lục Thời Xuyên muốn dùng cách này để “ép” cô phải dành nhiều thời gian học tập nghiêm túc.
Cô nghĩ như vậy trong mấy ngày, đột nhiên cảm động.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy Lục Thời Xuyên chắn hẳn đã nghĩ đến việc cùng đi với cô. Anh cũng hy vọng mình sẽ có nhiều lựa chọn hơn trong 2 năm tới.
Sinh hoạt qua ngày này đến ngày khác vẫn theo quy luật bình thường. Mặc dù Lộc Tiểu Ngải không nhìn thấy gì trên khuôn mặt bĩnh tĩnh của Lục Thời Xuyên nhưng theo sự hiểu biết của cô, giai đoạn học của cao tam rất khẩn trương, bận rộn.
Vì cô thường nghe nói “Hôm nay học sinh cao tam thi lần XX”, “Hôm nay học sinh cao tam thi thử lần XX” hay “Hôm nay học sinh cao tam không được nghỉ” vân vân.
Nghe có vẻ rất “kinh khủng”, đến nỗi mỗi lần nghe thấy loại tin tức này, trong lòng cô sẽ nhảy dựng, tim đập nhảy loạn xạ, hồi hộp hơn người đi thi.
Khi trong lớp nghe nói đã công bố kết quả, cô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy ra phía trước bảng thông báo kết quả bên ngoài, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn thấy những cái tên quen thuộc ở hàng đầu tiên, cô lập tức xuýt xoa, thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi trở về.
Hành vi này kéo dài khá lâu, Lộc Tiểu Ngải lại chưa từng bị Lục Thời Xuyên “bắt được” lần nào, cô khá sợ quấy rầy Lục Thời Xuyên nên cũng không thường xuyên đến lớp anh tìm anh như trước.
Cứ như vậy, Lộc Tiểu Ngải khẩn trương, lo lắng, sợ hãi bồi anh đến cuối học kỳ hai của cao tam.
Đêm trước hôm anh thi đại học, cô ngủ không ngon, hôm sau hoảng mang rối loạn tỉnh dậy, rửa mặt giả bộ rất bình tĩnh, sớm đến trước của nhà anh đợi.
Cũng may khi cô đang do dự có nên gõ cửa không thì Lục Thời Xuyên đã vô cùng ăn ý ra mở cửa cho cô.
Lộc Tiểu Ngải rất tích cực, chủ động đưa anh đến trường thi, lúc đi trên đường đột nhiên cảm thấy thi đại học cũng không đáng sợ như vậy, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là do sự bình tĩnh, thoải mái của Lục Thời Xuyên ảnh hưởng.
Có lẽ cũng do bản thân vừa giả vờ bình tĩnh.
Thi đại học chỉ có hai ngày, thời gian ngắn ngủn trôi qua nhanh chóng. Đương nhiên Lộc Tiểu Ngải cho rằng bạn trai mình chắn chắn đã hoàn thành tốt kỳ thi, tâm tình kích động lập tức kéo anh đi ra ngoài chơi, vô cùng vui sướng nhảy nhót.
Đến tối, Lộc Tiểu Ngải mới nhớ đến mình mới là học sinh cao nhị, sau khi kì thi đại học năm nay kết thúc cô còn phải tiếp tục đến lớp……
Cô sửng sốt, cảm thấy chuyện này cũng quá khổ sở.
Cuối cùng, sau khi thời gian học còn lại của lớp kết thúc, đến kỳ nghỉ, Lộc Tiểu Ngải cũng thả lỏng.
Nhưng khi cô nhớ đến Lục Thời Xuyên sẽ rời đi sau kỳ nghỉ này, liền không có hứng thú vui chơi, trong lòng vô thức nhỏ giọng nhắc nhở những câu đại loại như “Thời Xuyên, đợi thêm một thời gian nữa anh sẽ đến đại học A”.
Ánh mắt và trong giọng nói đều có chút trầm xuống.
Thật ra ngay từ đầu dự kiến Lục Thời Xuyên có thể thi đậu đại học A, nhưng Lộc Tiểu Ngải hào hứng vô cùng, bây giờ loại suy nghĩ này không thể tránh khỏi, bởi vì sắp phải xa cách.
Chỉ vài ngày trước hôm Lục Thời Xuyên chuẩn bị đi, anh đã bắt đầu thu dọn vali, còn Lộc Tiểu Ngải thì lười biếng khoanh ngồi trên giường, vô cùng nghiêm túc quan sát từng động tác của anh.
Một lúc sau, Lộc Tiểu Ngải có thể đã có chút mệt mỏi, gập chân lên, khuỷu tay chống ở đầu gối, hai mắt nâng má nhìn Lục Thời Xuyên, rất yên tĩnh, hai mắt chớp liên tục.
Cô nhìn anh xếp từng bộ quần áo vào, cùng với một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn có một số cuốn sách gì đó, vân vân, thỉnh thoảng cô hỏi anh có muốn mang thêm một ít đồ linh tinh khác không.
Lục Thời Xuyên đáp ứng từng thứ.
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, phòng anh vốn rất gọn gàng ngăn nắp, thiếu mấy thứ này quả thực không còn nhiều đồ lắm, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có chút trống trải, trong lòng có chút phiền muộn.
Trong chốc lát, cô lại thay đổi tư thế ghé trên giường, hai tay tiếp tục nâng má lên nhìn anh, dần dần bắt đầu thất thần.
Lục Thời Xuyên cúi đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy đỉnh đầu anh, đi xuống một chút là mái tóc đen rủ xuống trán, sau đó là lông mi dài rũ xuống
Lộc Tiểu Ngải duỗi một tay ra phía trước, dùng ngón tay chọc vào đầu anh, sờ soạng tóc anh, có lẽ là nhìn thấy bộ dáng anh rất ngoan lại rất đáng yêu nên cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ, lập tức cười một tiếng.
Tiếng cười vừa dứt, sau đó cô lại không vui, bĩu môi, chống cằm lên mép giường, buồn bã ỉu xìu nhìn anh.
“Anh sẽ về sớm.” Lục Thời Xuyên biết cô đang nghĩ gì, ngẩng đầu vươn tay ra, ngoắc ngón tay mềm mại của cô, như đang ngoắc tay bảo đảm, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ lễ Quốc khánh một tháng sau, được không? ”
Lộc Tiểu Ngải “ừ” một tiếng, lười nhác nheo mắt nhìn anh.
“Kỳ nghỉ vừa rồi chúng ta làm gì? Ở nhà làm bài tập? Em còn nhớ không?” Lục Thời Xuyên thấp giọng dỗ dành cô: “Đến kỳ nghỉ này em muốn đi đâu chơi, anh đều đưa em đi, được không?”
Cô nghe xong những lời này, lại “ừ” một tiếng, hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Nhưng sau kỳ nghỉ anh lại phải đi, hơn nữa anh chỉ nghỉ có 7 ngày.”
“Vậy cuối tuần anh sẽ về gặp em.” Lục Thời Xuyên nói tiếp, không có chút do dự.
Lộc Tiểu Ngải chớp mắt vài cái, tạm dừng một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần, đi về sẽ mất nhiều thời gian, còn không bằng anh đến thư viện học bài.”
Anh thích người yên tĩnh lại sợ người phiền phức, cả ngày vì cô chạy tới chạy lui, khẳng định rất không tốt.
“Em nghe nói sinh viên đại học cũng rất bận.” Lộc Tiểu Ngải bóp mặt anh, tiếp tục cười hì hì nói: “Cho nên anh cũng rất bận, sẽ không có thời gian nhìn mấy học tỷ xinh đẹp.”
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, đặt tay lên ngón tay mềm mại của cô: “Vậy mỗi ngày chúng ta gọi video được không? Anh muốn gặp em một chút.”
Lộc Tiểu Ngải nhìn anh, có vẻ suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Em cũng muốn gặp anh, mọi lúc, mọi nơi đều nhớ.”
Cô cảm thấy gọi điện thoại hoặc gọi chắc sẽ không làm phiền đến anh.
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Lục Thời Xuyên nói.
“Được.” Lộc Tiểu Ngải cong môi, cúi người về phía trước, cánh tay vòng qua cổ anh, đầu nhỏ vô cùng lưu luyến mà vùi vào cổ anh cọ cọ.
*
Cuối cùng cũng đến ngày chia tay, Lộc Tiểu Ngải đến tạm biệt Lục Thời Xuyên, ở nhà ga ôm anh một lúc lâu, tâm trạng vẫn luôn nặng nề, may mà đến cuối cùng cô vẫn không khóc.
Bởi vì Lộc Tiểu Ngải cảm thấy nếu cô khóc ra, cho dù Lục Thời Xuyên không biểu lộ gì mà dỗ dành cô, nhưng khẳng định trong lòng anh vẫn sẽ cảm thấy buồn bực.
Cho nên cô phải mạnh mẽ, giống như anh hy vọng.