*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Heo
Lửa giận trong lòng Quý Hân Nhiên bốc lên: “Cha, cha nói gì thế, nơi đó có gì mà không thể ở, con nhớ rõ căn nhà đầu tiên chúng ta ở còn chẳng bằng nơi đó còn gì?”. Giọng nói và sắc mặt của cô rất tệ.
Bất luận là ở công ty hay ở nhà, Quý Kiến Đông đều là nói một không nói hai nhưng chỉ riêng với cô con gái này là chẳng có cách nào. Ba năm trước đây, vì cậu con trai đó mà Hân Nhiên cùng ông ầm ỹ một trận. Quan hệ cha con bị đẩy tới đỉnh điểm, may mà có Trữ Băng ở giữa điều hòa lại nhưng chung quy vẫn có ngăn cách.
“Hân Nhiên, cha không có ý gì, chỉ là muốn các con sống thoải mái”. Hiếm khi ông chịu hạ giọng.
“Đó chỉ là ý nghĩ của cha, cha làm sao biết được chúng con ở nhà của cha thì sẽ sống tốt hay không?” Hân Nhiên nhấn mạnh hai chữ “của cha”.
“Hân Nhiên”. Trữ Băng và Đỗ Trường Luân đồng thanh gọi. Đỗ Trường Luân tuy rằng cảm thấy cách nói chuyện của Quý Kiến Đông có hơi võ đoán nhưng phản ứng của Quý Hân Nhiên cũng quá mạnh.
Quý Kiến Đông bị con gái trách móc, sắc mặt cũng rất khó coi: “Hân Nhiên, cha biết con vẫn vì chuyện đó mà trách cha nhưng con phải hiểu, là nó buông tay, chỉ là cha đã đoán trước được kết quả này mà thôi…”
Cảm giác khó xử và đau lòng thổi tới, Quý Hân Nhiên lạnh lùng nói: “Đúng thế, cha rất vĩ đại, nói mấy câu đã khiến mẹ bỏ qua công việc, sự nghiệp của mình, nhẹ nhàng một câu đã thay đổi giấc mơ đại học con phấn đấu mười mấy năm… Cha cho rằng, cha cảm thấy, cha nghĩ… Cha, tới khi nào thì cha mới nghĩ tới việc phải hỏi xem mẹ nghĩ gì? Con nghĩ gì?… Cha có biết không, một người luôn sống vì ý nghĩ của người khác, nhắm mắt lại có thể nghĩ đến mười mấy năm sau là thế nào là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào? Điều này đủ khiến cho người ta sống trong tuyệt vọng…”
Kết quả cuối cùng, Quý Kiến Đông mặt xanh mét không nói được gì. Quý Hân Nhiên sập cửa mà đi, đi theo Đỗ Trường Luân trở về nhà anh.
Đỗ Trường Luân rất kinh ngạc. Quý Hân Nhiên để lại cho anh ấn tượng là người con gái văn tĩnh, thanh lịch. Lần đầu tiên thấy cô, trắng trẻo, nhẹ nhàng, là kiểu con gái thoải mái, đậm chất trí thức. Không thể phủ nhận, anh rất có hảo cảm. Sở dĩ anh đến gặp mặt chỉ là muốn lập gia đình, ổn định hôn nhân. Ngày đó thị trưởng Trần như vô tình mà nói: “Tiểu Đỗ, nên lập gia đình?”. Anh đương nhiên là hiểu hàm ý của lãnh đạo.
Anh vốn không muốn trêu chọc cô gái đàng hoàng này, anh không mang lại được cho bọn họ nhiều ảo tưởng. Nhưng Quý Hân Nhiên đem đến cho anh cảm giác rất phù hợp, trên thực tế, quả đúng là vậy.
Cô dường như cũng không có quá nhiều yêu cầu với anh, khi hai người ở bên nhau, anh bị triệu tập khẩn cấp thì cô cũng chẳng giận dỗi gì, đúng là người con gái hiểu biết, nhu thuận. Hẹn hò một thời gian, anh đến gặp cha mẹ cô, gặp được Quý Kiến Đông thì mới biết cô lại chính là con gái của Chủ tịch công ty Đông Hạo. Điều này khiến anh phải nhìn cô với con mắt khác. Xã hội này có biết bao cô gái muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, người như cô đúng là động vật quý hiếm.
Anh rót nước cho Quý Hân Nhiên: “Uống ngụm nước đi”. Quý Hân Nhiên đã bình tĩnh lại rất nhiều, trong lòng cũng có chút ão nảo. Đúng như Trữ Băng nói, mấy năm nay chỉ cần ở cùng với Quý Kiến Đông thì cô cứ như là con nhím vậy. Nhưng hôm nay, trước mặt Đỗ Trường Luân, quả thật có chút… Cô ngẩng đầu nhìn lén Đỗ Trường Luân, vừa khéo lại thấy ánh mắt ý nhị của đối phương. Cô hoảng hốt, mặt đỏ tai hồng, vội cúi đầu.
“Quý Hân Nhiên, theo pháp luật mà nói thì chúng ta đã là vợ chồng, ở trước mặt chồng đôi khi em bộc lộ một chút vẻ mặt thật của mình thì cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ chứ?”. Đỗ Trường Luân trêu chọc.
“Em sợ anh thất vọng…”. Cô còn chưa nói xong đã bị Đỗ Trường Luân ôm vào lòng rồi nói: “Anh thất vọng cái gì?”. Anh cúi đầu nói vào tai cô, hơi thở ấm áp khiến cô đỏ mặt. Vẻ e lệ đó khiến Đỗ Trường Luân không tự chủ được mà hôn lên môi cô. Nụ hôn ngọt ngào, hơi thở vấn vít, độ nóng của không khí cũng càng ngày càng cao…