MƯA Ở PHÍA TÂY

“Này, cậu biết không, Đỗ Trường Luân đã quay lại rồi?”, ăn được nửa bữa, cuối cùng Triệu Nghệ Hiểu vẫn nói.

Thực ra, cô gọi điện rủ Quý Hân Nhiên đi ăn, Quý Hân Nhiên sớm biết cô sẽ có chuyện muốn nói, bạn bè nhiều năm đâu thể không hiểu nhau.

“Tiểu thư, phản ứng gì đi chứ?”, Triệu Nghệ Hiểu thấy cô vẫn cắm đầu ăn thì không nhịn được gõ gõ bàn.

“Phản ứng gì? Giật mình hay đau lòng?” Cô ngẩng đầu, thản nhiên hỏi.

“Được rồi, được rồi, coi như mình nhiều chuyện”. Triệu Nghệ Hiểu bất lực.

“Đây chính là điểm khác biệt giữa báo ngày và báo buổi chiều, ngay cả sự sắp đặt nhân sự trong chính phủ mà cũng có thể biết rõ như vậy”.

Triệu Nghệ Hiểu được điều qua làm bên nhật báo đã hơn nửa năm.

“Cũng không hẳn thế, cái này phải nhờ công vị phóng viên xinh đẹp kia, chẳng phải cô ấy từng đến huyện miền Tây kia phỏng vấn Đỗ Trường Luân sao? Xem ra quan hệ hai người đó không đơn giản, cô không biết đâu, mỗi lần cô Lâm đó nhắc đến Đỗ Trường Luân là mặt mày rạng rỡ, hạnh phúc vô bờ, tin của mình chính là từ cô ta mà ra, hẳn là không sai được”. Triệu Nghệ Hiểu phẫn nộ nói.

Phóng viên đó tên là Lâm Tiểu Trữ, người cũng xinh mà văn cũng đẹp, ở Vân Hải cũng có chút tiếng tăm nhưng Triệu Nghệ Hiểu lại không thích cô ta, nói cô ta kiêu ngạo như gà trống, không coi ai ra gì.

“Mấy ai vừa có tài vừa có mạo, cao ngạo cũng đúng thôi”, lúc ấy Quý Hân Nhiên còn khuyên Triệu Nghệ Hiểu như vậy.

Thực ra bài báo đó cô từng xem, giờ “Nhật báo Vân Hải” đã thành báo chí mà cô phải xem hàng ngày. Một phóng sự lớn về Đỗ Trường Luân đến huyện nghèo công tác, vì dân chúng nghèo khổ mà nghiêm túc làm việc. Đỗ Trường Luân luôn khiêm tốn lại chịu nhận phỏng vấn như vậy dường như cũng chứng tỏ, quan hệ giữa hai người khá tốt.

Không thể phủ nhận, cho dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh nhưng lời nói của Triệu Nghệ Hiểu vẫn khiến cô thấy bất an. Cả buổi chiều, cô ngồi trong văn phòng mà không làm được gì, chỉ nhìn ngoài ra cửa sổ mà ngẩn người.

Trí nhớ con người có sự lựa chọn, cuộc hôn nhân từng khiến cô thất vọng, những gì còn sót lại trong kí ức lại là những hồi ức tươi đẹp, những gì không vui lại như tự động che chắn lại.

Nhớ lại lời Triệu Nghệ Hiểu nói, “Nhìn cậu thế này thật đúng chẳng hiểu cậu nghĩ gì nữa? Cậu ly hôn lâu như vậy mà chẳng có tiến triển gì với Mễ Kiều Dương, trong lòng mình đoán có phải cậu còn nghĩ đến anh ta nhưng giờ thấy phản ứng của cậu lại cũng không giống…”

Thực ra cô cũng chẳng hiểu mình bị làm sao.

Hiếm khi tối không phải đi xã giao, cô về nhà sớm. Trữ Băng đã gọi điện hỏi từ chiều, thấy cô về sớm như vậy nên rất vui.

“Hôm nay cùng Tiểu Lệ đi chợ, mua thêm con cá, rất tươi, lát nữa mẹ nấu cho mà ăn”.

Thực ra Quý Hân Nhiên cũng chẳng muốn ăn nhưng không muốn làm mẹ buồn nên vẫn cao hứng nói: “Được, đã lâu rồi chưa ăn cá mẹ làm”.

Chỉ chốc lát nồi cá hấp thơm lừng đã bưng lên, cô ăn một miếng: “Ừm, mẹ, rất ngon”.

Trữ Băng nhìn cô: “Thật ra cha con làm cá mới gọi là ngon”.

Quý Hân Nhiên rũ mắt, cô không biết Quý Kiến Đông còn có thể làm cá, trong ấn tượng của cô, dường như chưa bao giờ thấy ông xuống bếp.

“Lúc vừa sinh con ra, không được tốt sữa, điều kiện trong nhà cũng không tốt, không mua nổi đồ dinh dưỡng đắt tiền, ngày nào cha con cũng nấu canh cá cho mẹ, cá trích, cá chuối… thay đổi cách làm, haiz, sau này ông ấy bận rộn, cũng không được ăn lại nữa…”

Chuyện cũ khiến Trữ Băng chìm trong hồi ức, lòng Quý Hân Nhiên lại rối loạn, nếu mẹ biết người đàn ông năm đó hầm cá cho mẹ sớm đã phản bội mẹ thì mẹ sẽ nghĩ sao? Có một số việc cả đời bà không biết chắc gì đã là không hay.

Hiếm khi cô về sớm như vậy, ăn cơm tối xong, cô ra phòng khách cùng Trữ Băng xem TV.

“Hân Nhiên, dì Lý của con, chính là đồng nghiệp cũ của mẹ, con gặp rồi đó, cái cô béo béo, hôm nay hỏi thăm con đấy”.

“Hỏi thăm con?”, cô thấy lạ lạ.

“Cô ấy có đứa cháu bên ngoại mới từ nước ngoài về, cô ấy muốn cho hai đứa gặp nhau”.

Quý Hân Nhiên không ngờ lại là vậy, dở khóc dở cười, “Mẹ, chuyện của con mẹ đừng lo”.

“Hân Nhiên, sao mẹ không lo được, con đã 28 rồi, cứ một mình mãi sao được? Đầu tiên mẹ còn tưởng rằng con và Mễ Kiều Dương sẽ quay lại nhưng con không có suy nghĩ này, vậy rốt cuộc con nghĩ thế nào? Hay là trong lòng con có người khác, mẹ nghe chú Đức nói dạo này con hay qua lại với Tiếu Trình Vỹ gì đó?”

“Mẹ, chỉ là chuyện làm ăn thôi”, cô vội vàng giải thích, chuyện này càng nói càng xa.

“Không có gì là tốt nhất, mẹ nghe chú Đức con nói, Tiếu Trình Vỹ này rất lăng nhăng, còn đang sợ cho con đây”.

Quý Hân Nhiên sợ nhất là thảo luận vấn đề này với mẹ, thấy thế đành đào tẩu: “Mẹ, con đi tắm”.

Khu mua sắm sắp khai trương, Tiếu Trình Vỹ cũng đến Vân Hải.

Anh gọi điện thoại cho Quý Hân Nhiên, “Buổi tối tôi mời em ăn cơm, đến nhà tôi”.

“Nhà anh?”, Quý Hân Nhiên thấy lạ, Tiếu Trình Vỹ luôn nói Vân Hải rất đẹp, anh ta mua căn hộ lớn ở bên bờ biển nhưng rất ít khi đến đó ở, đa số đều ở lại khách sạn.

“Đúng vậy, có người muốn gặp em”.

“Gặp tôi? Ai?”, Quý Hân Nhiên chẳng hiểu ra làm sao.

“Thư ký mới của tôi”, anh ta vui vẻ nói.

“Xem ra cô thư ký này có thể trở thành bà chủ lớn rồi”. Anh ta đưa thư ký đến đa phần đều ở khách sạn, chịu dẫn về nhà thì có thể thấy được địa vị không bình thường.

“Sao em không ghen?”, anh ta tỏ vẻ đau lòng.

“Đừng lằng nhằng, không có việc gì thì tôi cúp đây”. Quý Hân Nhiên không để ý tới anh ta.

“Bảy giờ tối, đừng đến muộn, nhớ trang điểm đẹp vào, đừng có để thua kém người ta”, anh ta vẫn nửa đùa nửa thật.

Quý Hân Nhiên căn bản chẳng coi ra gì, tan tầm cô đi luôn, chẳng buồn thay quần áo.

Lúc trước đi mua nhà là Quý Hân Nhiên cùng anh ta đi nên địa chỉ cô biết. Căn hộ ở tầng hai trong một khu chung cư xa hoa ở gần biển, lúc tĩnh lặng có thể nghe được tiếng sóng vỗ bờ.

Tiếu Trình Vỹ tự mình mở cửa, “Tôi sớm biết em sẽ làm trái lời tôi mà”, anh ta nhìn Quý Hân Nhiên cười xấu xa.

“Tôi cũng không muốn để người ta hiểu lầm.” Cô nghiêm trang nói.

Đến khi vào phòng khách mới phát hiện làm gì có thư ký, một bóng người cũng không có.

“Anh làm cái gì thế?”, cô có chút bực mình, “Tiếu Trình Vỹ, tôi không thích chơi mấy trò nhàm chán với anh đâu”.

“Hân Nhiên, tôi cũng không đùa em, thực sự có người muốn gặp em mà”. Anh ta tỏ vẻ vô tội.

“Người đâu?”

“Tiếu Vĩ, sao khách đến còn không nói cho mẹ biết”.

Hai người đang nói thì từ phía cầu thang truyền đến một giọng nói thật dễ nghe.

Quý Hân Nhiên quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đang bước xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc