MƯA Ở PHÍA TÂY

Quý Hân Nhiên mời vài người bạn thân từ thời đại học, còn cả Lưu Lâm và Tống Kiến Quân. Lúc mời rượu, Lưu Lâm lặng lẽ thì thầm vào tai cô: “Quý Hân Nhiên, sao em luôn thích chơi trò tập kích bất ngờ vậy…”

“Lưu Lâm, em đang vội thay cho chị đấy? Chị xem ánh mắt chờ mong của Tống Kiến Quân kìa”. Cô trêu đùa, trường học thường có quy định bất thành văn, giáo viên kết hôn có thể được chia một phòng kí túc xá, cô chuyển ra thì Lưu Lâm có thể độc chiếm một phòng rồi.

“Được rồi, em cứ vui vẻ mà hưởng tuần trăng mật đi, chờ lúc khai giảng thì trong trường lại đầy tin đồn đấy. Em nói xem mọi người liệu có đoán em có phải là bác sĩ bảo cưới không?” Lưu Lâm xấu xa liếc qua bụng cô một cái, nếu không phải đang mặc lễ phục thì Quý Hân Nhiên đã tung quyền qua rồi.

Tiệc cưới xong xuôi, Quý Hân Nhiên mệt không buồn động đậy, cô nằm trên sofa kêu than: “Mệt chết đi được, đúng là chẳng phải chuyện gì tốt”.

Đỗ Trường Luân thay quần áo, đang chuẩn bị đi tắm rửa, nghe xong lời này của cô thì xoay người nhìn cô. Cô ngay cả quần áo cũng chưa thay, cả người mặc lễ phục màu đỏ, mặt chưa tẩy trang, vô cùng xinh đẹp, rất động lòng người, nhìn kiểu gì cũng là một tân nương tử thiên kiều bá mị.

“Quý Hân Nhiên, đây không phải là lời một cô dâu hạnh phúc nên nói đâu”. Lại dám nói kết hôn chẳng phải là chuyện tốt.

Qúy Hân Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu “Sớm đã nói với anh, đừng bị biểu hiện giả dối che mắt, sao thế? Giờ hối hận à?”

“Hình như hối hận cũng không kịp nữa rồi, bà xã”. Anh gọi một tiếng bà xã khiến mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, dường như ý thức được đêm tân hôn vừa mới bắt đầu.

Đỗ Trường Luân tốc độ rất nhanh, lập tức ra khỏi phòng tắm. Không phải là một màn “mỹ nam xuất dục đồ” như trong TV, anh mặc áo ngủ chỉnh tề đi ra, vừa lau tóc vừa nói với cô: “Không phải mệt mỏi sao? Còn không đi tắm đi”.

Chờ Quý Hân Nhiên tắm xong đi ra thì anh đã đang nằm trên giường đọc sách dưới ánh đèn bàn. Cô nhìn vẻ sạch sẽ, thoải mái của anh lại nhìn chiếc giường lớn kia trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, chần chừ nửa ngày mới trèo lên.

Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng cánh sen để lộ ra vùng lưng trắng mịn, người tản ra hương thơm ngát mơ hồ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trông vô cùng mê hoặc.

Đỗ Trường Luân vươn cánh tay dài kéo cô lại. Một khắc khi quần áo rơi xuống, Quý Hân Nhiên nhìn cơ ngực trần của anh, không nhịn được nói: “Không thể tưởng được dáng người anh lại tốt như vậy…”

Đáp lại cô là thế công mạnh mẽ, nơi nào tay, môi Đỗ Trường Luân chạm đến nơi đó đều như bốc hỏa khiến cho cô run rẩy, nhanh chóng đã buông cờ đầu hàng…

Quý Hân Nhiên vốn cũng không mong sẽ cùng Đỗ Trường Luân đi hưởng tuần trăng mật nhưng cô nghĩ rằng anh nhất định sẽ đưa cô về nhà cha mẹ anh vài ngày. Không ngờ Đỗ Trường Luân lại đưa cô đến thành phố D, nhà bà ngoại của anh.

Thành phố D là khu du lịch biển mới nổi tiếng cả nước, cách Vân Hải cũng không xa, trước cô cũng hay đến, cũng khá là quen thuộc.

Nhà bà ngoại của Đỗ Trường Luân ở khu tập thể của quân nhân về hưu, căn nhà hai tầng rất tĩnh lặng, hoàn cảnh cũng rất tốt.

“Sau khi ông bà ngoại anh về hưu thì vẫn luôn ở đây, trước khi đi học anh cũng là ở đây với ông bà”.

Có thể thấy Đỗ Trường Luân rất thích nơi này, về đây như thể anh mới có cảm giác về nhà, chắc vì đây là nơi anh vẫn sống.

“Năm đó mẹ nó đưa nó về đi học, nó khóc lóc lăn lộn không chịu về, cuối cùng vẫn là nhân lúc nó ngủ mà lặng lẽ bế nó lên xe”. Bà ngoại kể lại chuyện hồi nhỏ của anh, vẻ mặt từ ái.

Đỗ Trường Luân cùng ông ngoại ở thư phòng chơi cờ, Quý Hân Nhiên cùng bà ngoại ở trong vườn nói chuyện hoa hoa cỏ cỏ.

Trong vườn trồng rất nhiều hoa, hồng, thược dược, mẫu đơn, các loại hoa lan… Không phải quý hiếm như tất cả đều rất có sức sống. Cô thích nhất là những đóa thủy tiên trong hồ, lá cây xanh biếc làm nổi lên màu trắng của hoa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, như thể sự nóng bức của mùa hạ đều được nó thanh lọc.

Bình luận

Truyện đang đọc