MÙA XUÂN NỞ RỘ TRONG LÒNG

Ôn Tố nghĩ thầm, quả nhiên trong lòng học sinh giỏi chỉ có học thôi.

Ôn Tố ngây ngốc. Đột nhiên cô nghĩ, cuối cùng thì cô gái như nào mới làm Khương Lâm Quyện rung động? Chẳng lẽ là mấy bạn học giỏi? Nhưng theo như quan sát của cô thì cùng lắm Khương Lâm Quyện cũng chỉ trao đổi, thảo luận bài tập với mấy bạn nữ học giỏi thôi, chứ cũng không có tiếp xúc gì nhiều.

Haizz. Ôn Tố cảm thấy người nào đó chẳng có thất tình lục đục, chẳng khác gì người xuất gia cả.

Trước khi ngủ, Ôn Tố thấy chỗ đau trên người đã đỡ hơn rất nhiều. Sau đó, lúc tới nhà Khương Lâm Quyện lần nữa, cô phát hiện nhà vệ sinh đã có thêm miếng chống trượt. Ôn Tố không phải là người không có trái tim, chỉ thay đổi nhỏ vậy thôi mà cô đã lập tức cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Ôn Tố không thể không thừa nhận rằng cô rất hâm mộ Khương Lâm Quyện. Cậu có một gia đình hạnh phúc, hơn nữa tình cảm của ba mẹ cậu rất tốt. Không giống như nhận định từ trước đến nay của cô về gia đình, lúc nào cũng ầm ĩ, ba mẹ chẳng quan tâm tới con cái. Ôn Tố rũ mắt xuống, không biết cô đang nghĩ cái gì…

Khương Lâm Quyện hỏi, “Vết thương trước đó của cậu ổn chưa?”

Sau khi ngã, đầu gối Ôn Tố bị bầm tím mấy ngày, nhưng nó cũng nhạt đi rồi.

Ôn Tố nhìn biểu cảm quan tâm của cậu, nhân lúc Kiều Phức không ở nhà, cô tỏ vẻ đáng thương, “Còn hơi đau. Cậu có muốn xem không?”

“Để tôi xem.”

Khương Lâm Quyện hoàn toàn không ý thức được vấn đề nghiêm trọng của chuyện này. Cho đến khi Ôn Tố vươn cái chân mặc quần jean của mình ra, phồng má lên nói, “Ở trên đầu gối.”

Khương Lâm Quyện: “……”

Rõ ràng Ôn Tố cố ý nhưng cô lại làm như không hiểu hỏi Khương Lâm Quyện, “Không phải vừa rồi cậu mới bảo cậu muốn xem sao?”

Khương Lâm Quyện mím môi, cậu bị Ôn Tố chọc giận đỏ hết cả tai lên. Giọng cậu cứng nhắc, “Không xem.”

Trời dần trở lạnh. Mỗi ngày vào lúc rời giường, Ôn Tố đều phải lấy dũng khí rất lớn. Đến lớp đọc sách thì lúc nào tay cô cũng phải nhét vào trong áo lông. Vừa tan học, có mấy bạn ngồi thảo luận về tận thế. Vài bạn ghé vào nhau, nói, “Các cậu nói có tận thế thật hả?”

“Có khi là có thật đó… Các cậu chưa xem phim điện ảnh 2012* sao?”

*phim điện ảnh 2012: 2012: Năm đại họa (tựa tiếng Anh: 2012) là một phim thảm họa của đạo diễn Roland Emmerich, phát hành năm 2009. Tác phẩm do Harald Kloser, Mark Gordon, và Larry J. Franco sản xuất, với kịch bản do Kloser và Emmerich chắp bút. Phim có sự tham gia của John Cusack, Amanda Peet, Chiwetel Ejiofor, Oliver Platt, Thandie Newton, Danny Glover và Woody Harrelson. Được xây dựng dựa trên hiện tượng 2012**, câu chuyện phim xoay quanh nhà địa chất học Adrian Helmsley (Ejiofor) và nhà văn Jackson Curtis (Cusack) khi họ phải cố gắng sống sót qua thảm họa diệt vong mà hiện tượng này dự đoán. (Nguồn: Wikipedia)

**hiện tượng 2012: Hiện tượng 2012 bao gồm hàng loạt những người tin về thuyết mạt thế cho rằng vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 là ngày tận thế hoặc sẽ xảy ra những sự kiện biến đổi lớn.[1][2][3][4] Ngày này được coi là ngày kết thúc của một chu kỳ dài 5.125 năm trong lịch mà tiếng Anh gọi là Long Count (Lịch Đếm Ngày Dài) của người Maya. Đã có những đề xuất về sự liên quan giữa ngày này với sự thẳng hàng của các sao trong thiên văn và những công thức thần số học. (Nguồn: Wikipedia)

Mấy người hăng say thảo luận, dần dần chuyển chủ đề tới những lời muốn nói trong ngày tận thế. Cái gì mà nếu như thế giới hủy diệt, đến ngày sống sót cuối cùng, nhất định phải tỏ tình người mình thích. Ôn Tố vừa định hỏi trò nhàm chán này là do ai nghĩ ra thì thấy Kỷ Phán Phán kích động hỏi, “Ôn Tố, vào ngày hôm đó, cậu sẽ tỏ tình lớp trưởng sao?”

“Hửm?”

“Cậu nói xem tớ có nên tìm người nào đó để tỏ tình không?” Rõ ràng Kỷ Phán Phán cảm thấy hứng thú với chuyện này. Cô nàng chạy như được gắn động cơ đi tìm các bạn đẹp trai trong lớp, “Nếu không tỏ tình thì ngày tận thế cũng chỉ giống như ngày bình thường thôi.”

Ôn Tố phì cười, sau đó nói ra sự thật không thể hiển nhiên hơn, “Ngày nào với cậu mà chẳng phải ngày bình thường!”

“Nè!”

Tuy rằng Kỷ Phán Phán bị Ôn Tố chọc tức nhưng cô nàng vẫn chưa chết tâm. Kỷ Phán Phán lấy một tờ giấy ra định viết thư tình thì đúng lúc này, Thời Tây Sầm đi vào lớp. Thấy Kỷ Phán Phán đang cúi đầu chăm chú viết gì đó, cậu rút giấy của cô ra.

“Cậu viết đơn xin gia nhập đoàn à? Cái gì mà tớ là một cô gái lạc quan, luôn tích cực hướng về phía trước…”

“Không được đọc!”

Kỷ Phán Phán đuổi theo Thời Tây Sầm muốn cướp thư tình về. Nhưng tay Thời Tây Sầm dài, chân cậu cũng dài nốt, Kỷ Phán Phán với mãi mà không với nổi. Thời Tây Sầm cười xấu xa, “Làm sao? Cuối cùng cũng định tỏ tình tớ rồi à?”

“Mặt cậu đắp từ gì mà dày vậy? Ai bảo tớ sẽ tỏ tình cậu?” Mặt Kỷ Phán Phán đỏ lên.

Ôn Tố còn muốn nhìn đôi oan gia này chọc nhau tiếp nữa. Theo định luật tiểu thuyết ngôn tình, hẳn là họ sắp lao vào đánh nhau rồi. Ai ngờ lúc này cô giáo vào lớp, đánh vỡ bầu không khí mập mờ đó. Tất cả đều phải về chỗ của mình ngồi, Ôn Tố thất vọng xoay cây bút trong tay, không hiểu sao cảm thấy chưa đã thèm.

Đến lúc tan học, Ôn Tố chọc chọc sau lưng Kỷ Phán Phán, “Tớ nhận viết hộ thư tình, 10 tệ một bức.”

“Cậu đi cướp của à?”

“Cậu không muốn thật à?” Hai tay Ôn Tố đan vào nhau, cô chống cằm lên, “Tớ từng đọc rất nhiều thư tình, với tớ mà nói thì việc viết thư tình chỉ là hạ bút thành văn thôi. Tớ viết giúp cậu, chắc chắn người nhận được thư tình của cậu sẽ rất cảm động rồi lập tức đồng ý lời tỏ tình của cậu luôn!”

Kỷ Phán Phán không đồng ý. Cô nàng nhìn qua Khương Lâm Quyện rồi trêu chọc, “Tớ thấy tài năng này của cậu cứ nên dành cho lớp trưởng đi.”

Ôn Tố nhướng mày nhìn qua Khương Lâm Quyện như muốn hỏi: Cậu có muốn không? Người được nhìn ho khan một tiếng sau đó rời mắt đi tiếp tục làm bài. Lúc cúi đầu xuống nhìn, cậu mới phát hiện mình vô tình viết chữ “Ôn”. Khương Lâm Quyện thất thần một lát sau đó lấy bút tô đen chữ kia đi.

Nhìn qua tháng này ai cũng rất bận, có người viết thư tình, có người chuẩn bị quà Giáng Sinh, có người lại tập luyện chuẩn bị cho tiết mục ở tiệc tối Nguyên Đán. Ôn Tố nhớ trước đó Kỷ Phán Phán cũng đăng ký tham gia một tiết mục, nhưng do tiết mục đó không đủ xuất sắc nên bị loại.

Với nhiều học sinh cấp ba, những dịp như đại hội thể thao, các hoạt động văn nghệ chỉ là cái cớ để tránh khỏi chương trình học cùng đống bài tập nặng nề trong khoảng thời gian ba năm cấp ba thôi.

Ngày 12 hôm đó là một thứ tư bình thường, cũng không phải là ngày trái đất hủy diệt như trong truyền thuyết. Mặt trời vẫn mọc lên như bình thường. Trong lớp học vô cùng yên lặng, bên ngoài cửa sổ, có tầng sương trắng bao phủ nên không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Từ sáng đã bắt đầu có người tới đưa thư tình. Chỉ qua một buổi sáng thôi mà trong bàn Khương Lâm Quyện đã có đầy phong thư, cái nào cũng có màu sắc sặc sỡ, vô cùng tỉ mỉ. Khương Lâm Quyện cau mày, không biết xử lý mấy thứ đó như nào.

Ôn Tố trêu chọc, “Quyện thần, sao cậu không mở thư ra xem? Nhỡ đâu có người tặng chocolate tình yêu cho cậu thì sao?”

“Cậu làm xong hết bài tập rồi à?”

Ôn Tố lè lưỡi khiêu khích. Bài tập à? Thứ này tớ không có đâu!

Khương Lâm Quyện không mở thư tình ra xem mà tìm chỗ giấu đi. Cái này không trả lại được, cũng không tiện vứt đi. Nhỡ đâu lúc vứt đi bị người khác nhìn thấy thì không hay cho lắm.

Giữa trưa, Ôn Tố và Kỷ Phán Phán ra khỏi ký túc xá định tới lớp. Đi được nửa đường thì Kỷ Phán Phán nhớ ra mình quên mang nước nên về lấy, bảo Ôn Tố không cần chờ mình.

Ôn Tố đến cửa lớp học thì thấy có mấy bạn nam đứng cửa huýt sáo, trêu chọc bạn nữ lớp nào đó, “Ui, cậu tới đưa thư tình à?”

Ôn Tố nhìn qua. Có vẻ như đó là một bạn nữ nhút nhát, “Các cậu hỏi làm gì? Có đưa cho các cậu đâu cơ chứ?”

Bọn họ im lặng ngay lập tức.

Ôn Tố duỗi tay lấy thư tình của cô gái đó, nhiều miệng xen vào, “Cậu muốn đưa ai? Tôi giúp cậu để vào bàn người đó?”

“Khương… Khương Lâm Quyện.”

“……” Hơi nhiều tình địch một chút nha!

Ôn Tố vốn hơi hối hận, nhưng lời đã lỡ nói ra rồi, mà nói nhưng không làm không phải phong cách của cô. Cô đi vào trong lớp, duỗi tay để thư tình lên bàn Khương Lâm Quyện.

Khương Lâm Quyện vừa vào lớp thì bắt gặp Ôn Tố làm vậy. Ánh mắt cậu hơi dừng một chút, sau đó từ từ đi qua.

Bàn hơi động. Ôn Tố bỏ cái khăn quàng đỏ trên cổ mình xuống. Sau đó cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy đề ra làm bài. Cô cũng không để chuyện vừa rồi trong lòng. Dù sao từ trước đến nay, Khương Lâm Quyện cũng chưa từng mở thư tình người khác gửi.

Khương Lâm Quyện bên cạnh thì lấy sách từ trong bàn ra. Tuy rằng trên mặt cậu không có biểu cảm gì nhưng đầu ngón tay run lên đã thể hiện tâm trạng thật sự của cậu ngay lúc này. Quả nhiên cậu thấy trong sách kẹp một bức thư tình màu xanh lam nhạt. Bên ngoài không có chữ gì cả, nhìn rất trang nhã.

Khương Lâm Quyện do dự vài giây rồi mở bức thư ra. Giấy bên trong được mở ra, không phải chữ của Ôn Tố. Ánh mắt Khương Lâm Quyện dừng lại một chút, sự ấm áp trong mắt cũng từ từ biến mất.

Ôn Tố bị hành động của cậu thu hút sự chú ý, cô tò mò thò đầu qua, “Không phải cậu không bao giờ mở thư tình ra đọc à? Cái này khác gì những cái khác vậy?”

“……” Phản ứng đầu tiên của Khương Lâm Quyện là gập thư lại, sau đó cậu quay mặt đi, “Không có gì.”

Sao cứ là lạ thế nào ý nhỉ?

Ôn Tố không nhịn được nhìn vào bức thư tình Khương Lâm Quyện cất đi. Nhưng cô chẳng thấy cái này có chỗ nào khác những cái khác cả. Ôn Tố lại nhìn qua sườn mặt của Khương Lâm Quyện, hình như… lỗ tai cậu hơi đỏ thì phải?

Ôn Tố cắn đầu bút, đang định hỏi thì Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, “Làm đúng được bao nhiêu thế để tôi xem?”

Ôn Tố lập tức chột dạ cười trừ, sau đó lấy tay che bài mình lại, “Chờ xíu chờ xíu, tớ còn chưa kiểm tra lại xong đâu!”

Đi học cả ngày làm người ta mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, mãi mới tới buổi tối lại còn phải học tiết tự học buổi tối. Đầu tiên Ôn Tố cùng Kỷ Phán Phán tới quầy bán đồ ăn vặt mua bánh mì và sữa bò. Phải mua mấy cái này thì tôi mới trụ được!

“Tố Tố, càng ngày tớ càng chẳng hiểu môn Lý!” Kỷ Phán Phán dựa vào người Ôn Tố, “Tớ đối xử với Lý như mối tình đầu mà Lý cứ toàn ngược tớ thôi!”

“Tớ thấy thái độ của cậu với mối tình đầu khá là lạnh nhạt. Hôm qua học tớ còn thấy cậu ngủ đó!”

Kỷ Phán Phán bị vạch trần thì tức giận đuổi Ôn Tố. Hai cô gái đang đuổi nhau ở hành lang, thấy Khương Nham đứng ở cửa từ phía xa thì lập tức giảm tốc độ, ra vẻ ngoan ngoãn.

Ôn Tố về chỗ mình. Trên bàn có một hộp chocolate, Ôn Tố không biết ai để, cô khó hiểu nhìn qua chỗ Khương Lâm Quyện. Người kia dùng bút viết một dòng trên giấy nháp: “Mẹ tôi bảo tôi mang cho cậu.”

Ra là vậy.

Ôn Tố cười rồi viết một hàng chữ xiêu vẹo ở phía dưới, “Giúp tớ cảm ơn cô nhé!”

Ôn Tố lấy sách bài tập toán ra, ôn tập lại một lần nội dung mới học hôm nay.

Vốn là một tiết tự học buổi tối nhàm chán, nhưng vừa mới vào tiết thứ hai được vài phút, đột nhiên trước mắt tất cả các bạn tối sầm. Cả trường đắm chìm trong bóng tối, phản ứng đầu tiên của mọi người là hô lên.

Mất điện rồi!

Trong phòng học có sự ầm ĩ chưa từng có. Có người ồn ào, “Tận thế tới rồi!”

Có người bên cạnh ném áo đồng phục qua, “Nói linh ta linh tinh.”

“Mất điện rồi mình có được về nhà không?”

“Đúng rồi đó, không có đèn thì học kiểu gì cơ chứ?”

Khung cảnh xung quanh đen nhánh. Không biết ai lấy một cái đèn pin ra. Cuối cùng, trong phòng học cũng có nguồn sáng. Mọi người chẳng quan tâm lúc này đang trong tiết hay không, ríu ra ríu rít nói chuyện với nhau.

Từ đầu đến cuối Khương Lâm Quyện đều vô cùng yên tĩnh. Cậu đợi một lát vẫn chưa thấy có điện, đang định ổn định trật tự thì Ôn Tố bên cạnh tiến đến bên tai cậu…

Lúc này hai người cách nhau rất gần, lần này cô không chỉ nói chuyên bên tai cậu như lần trước mà cứ như dán sát vào cậu vậy. Thậm chí Khương Lâm Quyện còn có thể cảm nhận được cảm xúc ấm áp. Cậu cứng đờ người, nuốt hết những lời định nói vào trong.

Xung quanh rất tối, vì thế lúc này các giác quan khác trở nên rất nhạy. Khương Lâm Quyện có thể nghe được rõ ràng tiếng cọ xát quần áo rất nhỏ của Ôn Tố.

Tay Ôn Tố âm thầm nắm lấy tay áo Khương Lâm Quyện, cứ như giây tiếp theo cô sẽ hôn lên má cậu vậy. Trong tình huống như này, kể cả cô có làm gì thì người khác cũng không thấy được.

Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện giật giật. Lý trí bảo rằng cậu phải đẩy Ôn Tố ra, nhưng đầu cậu lại không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Tố hôn mình. Yết hầu cậu lên xuống, sau đó cậu nghe thấy Ôn Tố nhỏ giọng hỏi…

“Nếu bây giờ tớ hôn cậu, có phải sẽ không có ai phát hiện không?”

Đèn pin chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, có thể nghe được tiếng tức giận từ phía xa của thầy chủ nhiệm.

Cổ họng Khương Lâm Quyện phát ra khó chịu. Cậu khàn giọng, “Bỏ ra.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vụng trộm yêu đương (đùa thôi).

Bạn Tố có khả năng khua môi múa mép, nhưng không có bản lĩnh “lên” thật đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc