MÙA XUÂN NỞ RỘ TRONG LÒNG

Phòng học vẫn còn chìm trong hỗn loạn. Tiếng tức giận của Khương Nham vang lên, “Làm gì thế? Chỉ mất điện một lát thôi mà sao mấy đứa các em cứ như uống thuốc kích thích vậy?”

Thầy chủ nhiệm vừa xuất hiện ở cửa, phòng học đã lập tức yên tĩnh trở lại. Trong bóng tối, mọi người mở to mắt nhìn nhau với thầy chủ nhiệm, chẳng nói lời nào. Nhưng trong lòng các bạn không hẹn mà cùng nghĩ: Mất điện rồi, có phải sắp được về nhà không?

Khương Nham vẫn đứng sừng sững ở cửa như một ngọn núi. Ông không động, những người khác cũng không dám động.

Bầu không khí trong phòng học yên lặng đến kỳ lạ. Tầm vài phút sau, đèn trên đầu mới sáng trở lại, khung cảnh xung quanh cũng bừng sáng lên. Trường đã sử dụng nguồn điện dự phòng. Thấy không được tan học, gần như tất cả các bạn đều thở dài. Cả biểu cảm và giọng điệu đều không giấu nổi sự thất vọng.

“Lớp 12 đến nơi rồi mà còn muốn chơi bời hả?” Khương Nham vòng quanh lớp một vòng, đi không nhanh không chậm, “Có muốn thầy cho các em nghỉ hết rồi về thẳng nhà mà chơi không hả?”

Lúc này, không còn ai dám lên tiếng.

Trước khi đi Khương Nham còn nhìn qua chỗ Khương Lâm Quyện. Nhưng ông không để ý tới sự khác thường của con mình, “Lớp trưởng nhớ quản lý lớp cho tốt.”

Giây phút hưng phấn ngắn ngủi dần trở về sự ổn định vốn có của nó. Cứ như đổ nước sôi vào nước lạnh vậy, sau khi nổi bọt khí được một lát thì lại ổn định như lúc ban đầu.

Ôn Tố làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô trắng trợn dán mắt vào người Khương Lâm Quyện. Khóe môi Khương Lâm Quyện mím lại, cậu cầm tờ đề trên bàn lên ngồi xuống trên bục giảng. Ánh đèn chói mắt chiếu vào tờ đề làm mắt người ta nhức nhức. Khương Lâm Quyện cầm chặt cây bút trong tay, cậu hơi mất tập trung một chút.

Hôm lễ Giáng Sinh, ba người Ôn Tố, Kỷ Phán Phán và Thời Tây Sầm hẹn nhau ra ngoài chơi. Kỷ Phán Phán hỏi, “Sao Quyện thần nhà cậu không tới vậy?”

Ôn Tố còn chưa kịp trả lời, Thời Tây Sầm đã chen mồm vào trước, “Cái này mà cậu cũng không biết à? Hình như cậu ấy đi thi ở chỗ nào ấy!”

“Cậu thì biết chắc?” Kỷ Phán Phán giận dỗi, “Thế cậu nói đi, thi cái gì?”

“Ai nhớ được mấy cái này cơ chứ? Mà toàn câu tiếng Anh, nói cậu cũng chẳng hiểu!”

“Đồ vô văn hóa!”

Ôn Tố đã quen với cảnh hai người họ ve vãn đánh yêu nhau rồi, cô không cản họ nữa mà đi đến một quán nhỏ ven đường có ông già Noel. Trong đó có mũ Giáng Sinh, bóng Giáng Sinh. Ôn Tố cầm một cái sừng tuần lộc đeo lên trên đầu rồi hỏi Kỷ Phán Phán, “Trông tớ có đẹp không?”

“Đẹp! Tớ cũng muốn!”

Hai người mua một cặp sau đó dính sát vào nhau chụp ảnh. Thấy hai người chẳng thèm để ý đến mình, Thời Tây Sầm oán trách, “Mấy bạn nữ các cậu phiền thật đó!”

Thời Tây Sầm còn chưa kịp dứt lời, Kỷ Phán Phán cũng mua cho cậu một cái.

Sau đó… Bức ảnh thành bức ảnh chụp ba người.

Đi lang thang trên đường một lát, chân Kỷ Phán Phán bắt đầu mỏi. Cô nàng muốn tìm chỗ để chơi một lát. Kỷ Phán Phán hỏi ý kiến Thời Tây Sầm thì cậu đề nghị, “Hay là mình đến quán karaoke bao đêm hoặc đi quán bar nhỉ?”

“Trẻ vị thành niên đi quán bar gì chứ? Có phải cậu định dạy hư Ôn Tố nhà tớ không?”

“Còn chưa biết ai dạy hư ai đâu!”

Ôn Tố cười không nói gì, cô cố ý trêu hai người, “Hay là chúng ta đến thư viện học đi?”

“……”

Bầu không khí xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Hai bạn “sâu lười” kia căng thẳng trông thấy, sợ Ôn Tố kéo mình đến thư viện rồi ấn đầu xuống bắt học thật. Ôn Tố nhìn biểu cảm của hai người họ thì không nhịn được cười, “Đùa thôi. Ngoài Khương Lâm Quyện ra làm gì có ai cuối tuần tới thư viện đâu?”

“Đúng rồi đấy. Ngoài học ra trong đầu câu ấy chẳng có cái gì cả!”

Kỷ Phán Phán liếc nhìn Thời Tây Sầm một cái, bảo vệ hình tượng cho học thần Khương Lâm Quyện, “Nếu không tại sao người ta đứng nhất còn cậu đội sổ?”

“Cậu thì không đội sổ à? Định chó chê mèo lắm lông đó hả?”

Cuối cùng ba người quyết định tới quán lẩu. Sau khi gọi món xong, Thời Tây Sầm phụ trách việc lấy nước chấm và nước trái cây. Ôn Tố nhìn người nào đó bận trước bận sau thì không nhịn được trêu Kỷ Phán Phán, “Hưởng ké ánh sáng của cậu nên giờ tớ không phải đi lấy đồ ăn nữa đấy!”

Vốn tưởng rằng Kỷ Phán Phán sẽ ngượng, ai ngờ cô nàng lại xua tay, “Không cần cảm ơn tớ. Lần sau để Khương Lâm Quyện lấy lại là được!”

Được nam thần phục vụ. Nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!

Một lát sau người phục vụ để món vào trong xe đẩy dọn lên bàn. Thời Tây Sầm nhìn hai cô gái vừa ăn thịt vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, chẳng cho mình cơ hội xen mồm vào thì đề nghị, “Hay chúng ta chơi trò gì đó đi?”

Kỷ Phán Phán đề phòng nhìn cậu, “Trò gì? Cậu đừng nói là trò nói thật hay mạo hiểm cũ rích rồi đó nhé?”

“Làm gì có chuyện đó? Chúng ta chơi trò nối chữ!”

Thật ra trò chơi nối chữ là trò chơi đọc một câu ngắn, người sau sẽ thêm một chữ. Cho đến khi không thêm nổi chữ nữa thì mới thôi. Kỷ Phán Phán tranh lượt chơi đầu, “Tớ là người!”

Ôn Tố: “Tớ là người xấu!”

“Tớ chính là người xấu!”

“Anh tớ chính là người xấu!”



Cuối cùng Thời Tây Sầm không tìm nổi chỗ để nhét thêm chữ vào nữa. Dám chơi dám chịu, cậu cầm cốc nước bên cạnh lên định uống. Kỷ Phán Phán cản cậu lại, “Đây chẳng phải rượu, uống làm gì chứ?”

Ôn Tố híp mắt cười, trong bụng cô cũng ôm đầy ý xấu, “Hay là cậu nói một bí mật của mình ra đi?”

Thời Tây Sầm nhìn thoáng qua cô gái ngồi cạnh mình theo bản năng, cậu hơi lắp bắp, “Tớ… Tớ không có bí mật.”

Kỷ Phán Phán không biết nỗi lòng của Thời Tây Sầm, cô nàng chỉ muốn ăn dưa thôi, “Nếu không cậu nói bí mật của người khác cũng được. Cái bí mật mà không ai biết ấy!”

Thời Tây Sầm uống một ngụm nước có ga, thầm xin lỗi Khương Lâm Quyện trong lòng rồi nói, “Chắc các cậu không biết chuyện này.”

“Chuyện gì chuyện gì?” Hai mắt Kỷ Phán Phán sáng bừng lên.

“Lúc học cấp hai Khương Lâm Quyện từng bị cô lập.”

Chiếc đũa trong tay Ôn Tố hơi dừng một chút. Cô đang gắp một miếng thịt nhưng lại bất cẩn làm nó rơi vào trong nồi. Đến lúc vớt lại thì lại không thấy.

Kỷ Phán Phán không để ý tới thay đổi của Ôn Tố. Cô nàng cảm thấy rất tò mò về chuyện này, “Không phải chứ? Đến cả người giỏi như lớp trưởng của chúng ta cũng từng bị cô lập rồi sao? Công bằng ở đâu cơ chứ?”

“Cậu không biết à? Tuy rằng Khương Lâm Quyện rất giỏi, nhưng cậu ấy là người trong ban cán sự lớp, rất dễ gây thù với người khác.” Thời Tây Sầm gắp cây cải thảo bỏ vào trong nồi, “Các cậu cũng biết cái tính thẳng như ruột ngựa, lúc nào cũng làm việc đúng nguyên tắc của cậu ấy rồi, có chuyện gì cậu ấy cũng báo thầy cô. Sau đó trong lớp có người cảm thấy khó chịu khi bị Khương Lâm Quyện mách tội, thế nên họ bắt đầu gây khó dễ rồi làm như vô tình cách xa cậu ấy.” Thời Tây Sầm kể lại, cuối cùng còn thêm câu cuối vào, “Chỉ có mỗi tớ đây chịu chơi với cậu ấy thôi.”

“Nhưng tớ thấy lớp trưởng không phải người hay mách thầy cô…” Dù sao cũng làm bạn cùng lớp hơn một năm rưỡi rồi, dù cho không thân với nhau lắm nhưng Kỷ Phán Phán cũng hiểu qua về Khương Lâm Quyện, “Như chuyện lần trước Tố Tố đánh nhau, không phải lão Khương cũng không biết đó sao?”

Nói xong, Kỷ Phán Phán nhìn qua phía Ôn Tố, “Đúng chứ?”

Lúc nâng mắt lên, Kỷ Phán Phán mới phát hiện Ôn Tố đang mất tập trung. Dường như từ đầu đến cuối cô chẳng nghe lọt chữ nào cả. Kỷ Phán Phán vô cùng bất ngờ, “Chuyện của Khương Lâm Quyện mà cậu cũng không quan tâm hả?”

Ôn Tố đang nghĩ, lúc trước cô bảo Khương Lâm Quyện rằng cậu chưa từng trải qua những chuyện đó bao giờ một cách chắc chắn có phải hơi quá rồi hay không? Dù cho cậu thật sự không hiểu cảm giác của cô nhưng mong muốn ban đầu của cậu là vì tốt cho cô.

“Ôn Tố!”

Ôn Tố ngẩng đầu, “Sao thế?”

“Lại còn sao nữa? Chúng tớ nói chuyện về Khương Lâm Quyện nửa ngày rồi mà cậu chẳng có phản ứng gì cả.” Kỷ Phán Phán nghi ngờ nhìn Ôn Tố, “Không phải cậu có mục tiêu khác rồi đó chứ?”

“Nói linh tinh gì vậy? Tạm thời tớ chưa đổi mục tiêu!”

Kỷ Phán Phán thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô nàng còn rất thích đu CP này, không muốn CP này BE đâu! Thời Tây Sầm ngồi một bên gắp thịt vào trong bát Kỷ Phán Phán. Đột nhiên Kỷ Phán Phán nghĩ tới gì đó, “Thế sau đó lớp trưởng như nào? Cậu ấy không bị đánh đó chứ?”

“Nghĩ gì vậy? Tuy rằng con mọt sách như cậu ấy không cao to như anh Sầm của cậu…”

Còn chưa dứt lời, Kỷ Phán Phán đã cạn lời nhìn cậu.

Thời Tây Sầm ho khan một tiếng, tiếp tục nói, “Nhưng nói thế nào thì cậu ấy cũng cao 1m86, cao to khỏe mạnh. Ai dám đánh cậu ấy?”

“Cũng đúng.”

Sau đó ba người đến chỗ bắn bi-a chơi. Nhưng cả quá trình Ôn Tố chẳng nói lời nào cả. Nhìn qua trông cô hơi mệt, vì thế ba người cũng không chơi quá muộn.

Vì Khương Lâm Quyện đi vắng nên không ai học bù với Ôn Tố. Dì quản lý ký túc xá thấy Ôn Tố về muộn thì không khỏi góp ý vài câu.

Ôn Tố cong môi, “Cháu xin lỗi ạ. Nay cháu học hơi muộn xíu.”

Dì quản lý nhìn vào phía sau Ôn Tố. Đến cả cái cặp để tượng trưng còn chẳng có. Bà không nhịn được chửi thầm trong lòng, lấy lệ cũng phải lấy hẳn hoi một chút chứ!

Ôn Tố ở ký túc xá một mình rất chán. Hôm sau cô định ngủ nướng, nhưng nghĩ tới bài tập Khương Lâm Quyện giao cho, cô vẫn bật đèn bàn lên làm một đề. Khó có hôm cô học hành nghiêm túc cả một ngày. Đến tận chập tối Ôn Tố mới cầm điện thoại lên…

[Thời Tây Sầm: Đột nhiên tớ nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Khương Lâm Quyện. Mấy cậu nghĩ nên tặng cái gì cho cậu ấy nhỉ?]

[Kỷ Phán Phán: Cậu là lợn à mà sao chuyện quan trọng như vậy chẳng nói sớm? Bình thường cậu được tặng quà sau sinh nhật à?]

Ôn Tố tắt điện thoại, cầm túi chạy ra ngoài.

Bên ngoài hơi lạnh. Gió lạnh như những con dao nhỏ len lỏi vào trong cổ Ôn Tố. Vốn dĩ ban ngày trời khá đẹp, nhưng không hiểu sao đến tối lại có vài hạt tuyết phất phơ bay trong gió. Chẳng bao lâu tuyết ngày càng dày, như lông ngỗng rơi lả tả xuống.

Kiều Phức liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tuyết rơi rồi.”

Cửa kính ngăn cách bầu không khí ấm áp bên trong với tuyết lạnh bên ngoài. Ngồi trong nhà nhìn ra ngoài có cảm giác thế giới yên tĩnh. Khương Lâm Quyện đang ngẩn ngơ, Kiều Phức gọi cậu, “Con có điện thoại kìa!”

Khương Lâm Quyện vào trong phòng ngủ. Nhìn thấy tên trên màn hình, trái tim cậu nhảy dựng lên, “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại có tiếng thở hổn hển, “Cậu mau xuống dưới đi!”

Khương Lâm Quyện như nhận ra điều gì. Cậu chưa kịp nói câu gì với Kiều Phức đã cầm lấy một cái ô trong góc rồi xuống tầng. Cậu bước chân nhanh, đến khi xuống tầng, cậu thấy ở phía xa có một cô gái đứng trong gió tuyết. Không biết trong tay cô đang cầm gì.

Mặt cô đỏ bừng lên vì lạnh, hai chân cô giậm giậm trên mặt đất. Ánh mắt cô nhìn cậu như có ngôi sao tỏa ra ánh sáng chói bừng lên.

Khương Lâm Quyện ngẩn ngơ vài giây, sau đó cậu đi qua túm Ôn Tố đến dưới mái hiên, “Cậu làm gì thế?”

“Mang bánh kem cho cậu.” Ôn Tố đưa bánh kem trong tay cho Khương Lâm Quyện, “Giờ không kịp đặt bánh nữa nên tớ mua tạm cái nhỏ.”

Yết hầu Khương Lâm Quyện lên xuống, cậu cảm thấy tim mình như tan ra. 

Vào giây phút đó, Khương Lâm Quyện không nói thành lời. Cậu duỗi tay gỡ khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, cúi đầu rồi dịu dàng quàng trên cổ cho Ôn Tố. Trên mái tóc đen nhánh của Ôn Tố còn vài hạt tuyết vương lại, Khương Lâm Quyện giơ tay nhẹ phủi đi, nhìn qua như cậu đang xoa đầu cô vậy.

“Sao thế? Cậu cảm động à?” Ôn Tố xoa xoa tay, “Nếu cậu thật sự cảm động thì có thể lấy thân báo đáp đó!”

Thấy cô lại bắt đầu giở trò, Khương Lâm Quyện thu tay lại, đưa cái ô dưới đất cho cô, “Cậu về cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Định tiễn cô về nhưng ô này không che đủ cho hai người.

Trên mặt đất không còn tuyết nữa. Ôn Tố cầm cái ô trong suốt, không lâu sau tuyết ở trên đó rơi hết xuống. Lúc đi đến bên cái đèn đường màu cam, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua. Khương Lâm Quyện còn chưa đi mà đứng từ xa nhìn cô. Ôn Tố giơ tay vẫy chào cậu, bông tuyết trên đỉnh đầu cô rơi xuống, khóe môi cô mấp máy, do cô đứng xa nên Khương Lâm Quyện không nghe rõ.

Nhưng nhìn khẩu hình miệng thì hình như cô đang nói, “Sinh nhật vui vẻ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Quyện mau chóng lấy thân báo đáp, đừng dè dặt gì nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc