MÙA XUÂN NỞ RỘ TRONG LÒNG

Lời trong ý ngoài của Ôn Tố đều ám chỉ việc Khương Lâm Quyện không mặc quần áo.

Anh tưởng tượng hình ảnh cô miêu tả một chút, nghĩ như nào cũng thấy nó không dành cho trẻ em. Vì thế anh hơi quay mặt đi, “Ngụy biện.”

“Em ngụy biện chỗ nào? Mặc quần áo thì sẽ bẩn, vây không mặc là không bẩn nữa rồi!”

Khương Lâm Quyện híp mắt nhìn Ôn Tố, anh nhịn mong muốn tính số với cô của mình xuống, đeo găng tay lên bóc một con tôm rồi cho vào miệng Ôn Tố để cô không nói nữa.

Đột nhiên tận hưởng hương vị ngon miệng của tôm làm đầu lưỡi Ôn Tố liếm tay Khương Lâm Quyện theo bản năng. Vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ cứ như bị bấm nút mở vậy, ánh mắt Khương Lâm Quyện tối đi, mắt anh dán chặt vào mặt Ôn Tố không rời.

Dáng vẻ này của anh như thú dữ nhìn chằm chằm con mồi của mình. Nhìn bề ngoài không có thay đổi gì lớn nhưng giây tiếp theo có thể xông lên, hung dữ cắn lấy cổ con mồi của ấy.

Ôn Tố nghĩ lại xem có phải mình trêu anh hơi quá rồi không. Cô làm như không có gì xảy ra, mở miệng khen, “Anh nấu ngon quá. Về sau ngày nào cũng được ăn đồ anh nấu thì thích thật ấy!”

Vốn dĩ trước khi Khương Lâm Quyện tới đây, Ôn Tố còn thấy như có tảng đá đè vào ngực mình làm cô hơi khó thở. Nhưng giờ anh tới, cô hoàn toàn không nhớ nổi ban ngày có chuyện gì xảy ra, cô thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều. Đến tận khi cơm nước xong, lúc Khương Lâm Quyện rửa bát cô vẫn còn đứng sau ôm eo anh.

Cứ dính chặt như muốn hợp thành một thể với anh vậy!

“Anh trai à, sao anh đảm đang vậy?”

Vừa biết dọn phòng vừa biết nấu cơm.

Ôn Tố nghĩ nghĩ, “Anh xem, cái gì anh cũng biết, em lại chẳng biết cái gì. Hai chúng ta đúng là trời sinh một cặp!”

Khương Lâm Quyện: “……”

Anh hơi bất đắc dĩ nhưng ánh mắt lại không giấu được sự cưng chiều. Nghĩ rồi, anh phát hiện mình đã bị những lời ngụy biện của người nào đó thuyết phục. Cái gì anh cũng biết, không phải vì phục vụ cô sao?

Không gian trong phòng bếp rất nhỏ, hai người đứng chung một chỗ hơi chật, đến cả xoay người thôi cũng khó. Giọng Khương Lâm Quyện trầm trầm, “Em buông ra một chút được không?”

“Không buông.” Nói rồi, Ôn Tố ôm chặt eo anh hơn một chút.

Ý xấu trong lòng cô lại ngo ngoe nổi dậy, bàn tay đặt trên eo anh mạnh bạo sờ vào bụng anh. Động tác của cô rất nhanh, cứ như cô tin tưởng rằng mình sờ nhanh thì sẽ không bị phát hiện. Ừm… Hình như có cơ bụng đó!

Ôn Tố thấy Khương Lâm Quyện không phản ứng gì, cô nghĩ thầm: Chắc là anh không phát hiện, hoặc là anh đang cam chịu hành động của cô. Vì thế cô càng trắng trợn hơn, nâng tay lên sờ chỗ này sờ chỗ kia một chút. Lòng bàn tay cô cảm nhận được rõ ràng những đường cơ bắp của anh.

Vừa mới động tay động chân được một lúc, đang chơi vui, Ôn Tố nghe thấy giọng khàn khàn của Khương Lâm Quyện vang lên, “Sờ đủ chưa?”

“À thì…”

Ôn Tố kiếm cớ, “Không phải em thấy bình thường anh hay đi tập thể hình sao? Em chỉ muốn kiểm tra thành quả của anh một chút thôi!”

Lời này của Ôn Tố nghe y như mấy thằng dê xồ.m đi cãi láo vậy, đến cả Ôn Tố cũng phải tự tặng cho mình một nút like, thế mà cô cũng có thể biến hành động lưu manh thành một hành động hợp tình hợp lý đến vậy!

Cô còn chêm thêm một câu, “Anh là bạn trai của em, không cho em sờ thì còn cho ai sờ nữa?”

Thấy Khương Lâm Quyện không phản ứng gì, Ôn Tố lại được nước làm tới, “Không phải quần áo anh bẩn rồi sao? Anh có muốn cởi quần áo ra em giặt giúp cho không? Tiện thể để em kiểm tra…”

Ôn Tố cảm nhận được người Khương Lâm Quyện đang cứng đờ, có lẽ bị lời này của cô chọc cho ngại. Khương Lâm Quyện dung túng cô như nào, Ôn Tố biết hết. Vì thế cô cũng chẳng sợ anh cho lắm. Hơn nữa Khương Lâm Quyện không thèm chấp cô làm cô lại càng làm lố hơn.

“Anh trai à?”

Khương Lâm Quyện rửa bát xong, anh rút tờ giấy lau khô nước trên tay, sau đó anh bẻ vòng tay đang ôm eo mình ra. Ôn Tố nghĩ chắc là do anh không muốn cô ôm nữa, nhưng giây tiếp theo cô đã bị anh đè vào tường mà hôn lấy hôn để.

Ôn Tố đẩy anh ra, “Em chỉ nói linh tinh thôi mà!”

Nhưng vẫn chậm rồi.

Khương Lâm Quyện không nhịn nổi nữa mà giam cô trong ngực mình mà hôn. Thấy cô có ý định trốn, anh túm chặt lấy hai tay cô làm Ôn Tố không động đậy được.

Phòng Ôn Tố thuê không rộng, ghế sô pha cũng rất nhỏ, hai người nằm trên đó rất chật, chỉ động đậy hơi quá một chút thôi là ngã xuống rồi. Ôn Tố bị anh đè dưới người, cô chỉ thấy xung quanh không còn chỗ mà trốn. Bầu không khí vốn lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên, đến cả lòng bàn tay cũng đổ ra mồ hôi.

Tay Ôn Tố bị ấn lên bụng của Khương Lâm Quyện, giọng Khương Lâm Quyện vô cùng dịu dàng mang theo chút quyến rũ, “Em muốn sờ à?”

Hả? Còn có chuyện tốt vậy luôn hả?

Áo sơ mi được kéo từ trong quần anh ra. Bàn tay ấm áp của Ôn Tố dán lên cơ bắp rắn chắc. Nhìn qua Khương Lâm Quyện giống mọt sách nhưng dáng người anh chẳng có gì để chê, sờ rất sướng làm Ôn Tố không nhịn được sờ thêm vài cái. Anh rũ mắt nhìn cô cứ như anh đang xem cô thưởng thức một món đồ chơi vậy.

Mắt anh ươn ướt, vừa ngây thơ vừa có lực sát thương vô cùng lớn. Rõ ràng nó chẳng có chút tính xâm lược nào nhưng lại làm trái tim Ôn Tố đập rộn lên.

Cứ như dù cho anh là vị thần cao trên cao cũng sẽ khom lưng vì cô.

Ôn Tố hơi rời mắt đi để tránh trực tiếp đối mặt với anh. Chỉ là cái tay đang sờ của cô lại không ngoan, không hiểu sao cô lại sờ sang chỗ khác. Khương Lâm Quyện hít một hơi sau đó nắm lấy cái tay không ngoan kia. Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt nhẫn nhịn.

Anh mím môi muốn nói cho cô rằng anh không phải thánh.

Vì thế anh cũng có dụ.c vọng, khi đối mặt với cô gái mà anh thích anh cũng sẽ không nhịn được.

Nhưng Ôn Tố lại tỏ vẻ hối lỗi, “Em không cố ý.”

Dáng vẻ của cô chẳng khác gì mấy yêu tinh quyến rũ người khác, chỉ khác là yêu tinh sẽ không bỏ dở giữa chừng như cô, mà rõ ràng Ôn Tố đang cố ý trêu chọc anh. Làm sao mà cô lại xấu tính như vậy chứ?

Tay Khương Lâm Quyện chui vào trong vạt áo của Ôn Tố, lòng bàn tay thô ráp miêu tả làn da cô. Ôn Tố hoảng sợ, “Anh… Anh làm gì thế?”

“Sờ lại.”



Cho đến khi hơi thở thuộc về Khương Lâm Quyện biến mất khỏi căn phòng, Ôn Tố vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cô không ngờ Khương Lâm Quyện sẽ phản kích, lặp lại những chuyện cô làm với anh một lần nữa.

Cả người cô nóng bừng lên, Khương Lâm Quyện cũng chẳng có ý định tha cho cô.

Anh không định vượt giới hạn, chỉ là anh cứ ở bên cạnh nửa có nửa không, treo mồi câu câu cô đi, chờ khi cô sắp cắn câu thì anh lai lảng đi chỗ khác.

Đây là trả thù đó!

Làm cho người ta khó chịu hơn chính là từ đầu đến cuối Khương Lâm Quyện đều giữ biểu cảm nghiêm túc, cứ như anh đang làm động tác đứng đắn vậy.

Ôn Tố vừa định đi tắm thì Kỷ Phán Phán gọi video qua cho cô, bảo là muốn nói chuyện phiếm với cô.

Ôn Tố ngắt điện thoại, giải thích, “Tớ đi tắm đây.”

Kỷ Phán Phán mờ ám bảo, [Được thôi! Thế cậu livestream cho tớ xem đi??]

“?”

Thôi không tắm nữa.

Nói chuyện một lát, Ôn Tố kể chuyện thời gian này của cô với Khương Lâm Quyện cho Kỷ Phán Phán nghe. Kỷ Phán Phán vô cùng ngưỡng mộ, “Quả nhiên mấy người cứ bảo vì tương lai mà không thể ở bên người mình thích đều do yêu nhau chưa đủ.”

Ôn Tố nghĩ, dù cho cô với Khương Lâm Quyện yêu nhau rồi cô vẫn cảm thấy, “Nhưng mà nhiều khi tình yêu không phải tất cả của cuộc sống. Có lẽ rời xa nhau không phải vì không yêu nhau mà là do chưa đúng người.”

Mà Khương Lâm Quyện lại không hề chùn bước đứng chờ ở tương lai của cô.

Kỷ Phán Phán như có suy nghĩ, “Cũng đúng, như bây giờ, yêu đúng người đúng thời điểm là tốt nhất. Cậu xem, lúc trước tớ với Thời Tây Sầm chia tay nhau không phải do yêu xa sao? Nghĩ lại thì lúc ấy tớ cũng chưa trưởng thành, còn đấu võ mồm với cậu ấy nữa.”

“Làm sao?” Ôn Tố nhạy bén đánh hơi ra mùi gì đó sai sai, “Bây giờ Kỷ đại tiểu thư hối hận rồi à?”

“Hối hận gì chứ? Tên cún đó còn chưa hối hận, tớ hối hận gì? Chỉ là tình đầu khó quên thôi.”

Ôn Tố nghĩ, đúng vậy, mối tình đầu đẹp nhiều khi không phải do người kia tốt như nào mà là do thời thanh xuân ngây thơ trong sáng và đẹp đẽ. Một người một đời chẳng thể quay lại cũng chẳng thể quên được lần đầu tiên động lòng khi mình 18 tuổi.

May là cô không cần quên tình đầu của mình.

Tháng 8.

Cuối cùng thì bầu không khí nóng nực của mùa hè cũng vơi đi nhiều. Một cơn mưa to như rửa sạch thành phố, gió thổi cũng mang theo hơi mát.

Cuối tuần được nghỉ, Khương Lâm Quyện lái xe tới đón Ôn Tố. Ôn Tố cố ý mặc váy ngắn, cô thấy xe của anh từ xa, mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi xuống.

“Anh có nhớ em không?”

Khương Lâm Quyện không nói lời nào, không hiểu sao anh lại diễn vẻ nghiêm túc rồi. Trái tim Ôn Tố ngứa ngáy, cô thò qua hôn anh. Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng rồi nhắc nhở, “Tố Tố, ngồi hẳn hoi đi.”

Anh càng nhắc cô ngồi hẳn hoi thì cô càng không nghe lời. Ôn Tố học dáng vẻ lần trước Khương Lâm Quyện hôn mình. Cô gái cẩn thận duỗi đầu lưỡi, thành công làm tai Khương Lâm Quyện đỏ lên. Anh nắm chặt lấy tay cô rồi tách cô ra, “Mẹ anh ngồi sau.”

“?” Ôn Tố sửng sốt. Cô quay đầu lại thì thấy Kiều Phức đang ngồi ghế sau thật, bà còn dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô.

Suýt nữa Ôn Tố bị sặc nước miếng của mình. Cô phải giải thích rằng bình thường mình không như vậy với bà như nào?

Kiều Phức không ngờ tình cảm giữa Ôn Tố và Khương Lâm Quyện lại tốt đến vậy. Bà chưa từng thấy biểu cảm đó của Khương Lâm Quyện bao giờ. Kiều Phức rời ánh mắt ra chỗ khác, “Hai đứa cứ coi như mẹ không tồn tại, làm tiếp đi.”

“……” Sao cô làm tiếp được nữa cơ chứ?

Ôn Tố dùng ánh mắt trách móc nhìn Khương Lâm Quyện. Mẹ anh tới mà chẳng nói với cô một tiếng, người nào đó xấu tính thật.

Ôn Tố tốn vài giây mới chỉnh được gương mặt mình tự nhiên, cô không quên chào, “Cháu chào cô.”

Ôn Tố ngồi ghế phụ lái, cô kéo dây an toàn ra thắt hẳn hoi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn cứ như người vừa rồi vào xe chủ động hôn Khương Lâm Quyện không phải cô vậy. Chỉ cần cô không nói lời nào là có thể làm như chưa có gì xảy ra.

Không hiểu sao mà đường đến nhà Khương Lâm Quyện rất dài, đi cũng rất lâu, trong lúc đi còn phải dừng lại nhiều lần do tắc đường. Trong xe chẳng ai nói câu nào. Bình thường Khương Lâm Quyện đã ít nói rồi, hơn nữa hôm nay Ôn Tố xấu hổ nên bầu không khí càng kỳ lạ hơn.

Mãi mới đến nhà Khương Lâm Quyện. Ôn Tố nghe thấy Kiều Phức cười khẽ một tiếng, tuy rằng tiếng cười của bà không lớn nhưng nó có tính vũ nhục vô cùng cao. Ôn Tố nhìn qua Khương Lâm Quyện rồi nhanh chóng giải thích, “Cô à, bình thường cháu không vậy đâu.”

Kiều Phức cười tỏ vẻ hiểu rõ, “Ừ, cô biết mà.”

Ôn Tố đảo mắt, “Là Khương Lâm Quyện dạy hư cháu, anh ấy bảo lần nào cháu gặp cũng phải hôn anh ấy.”

Ôn Tố trợn mắt nói dối, cô nghiêm túc nói linh tinh trước mặt Kiều Phức.

Sau khi cô nói xong, hai người đối diện thể hiện rõ sự ngơ ngác của mình. Ôn Tố thấy hai người không tin, cô còn diễn vẻ người bị hại, trên mặt cứ như viết mấy chữ “Cháu là người vô tội”, “Cháu là cô gái ngây thơ, cô phải tin cháu” to đùng.

Kiều Phức đưa mắt nhìn Khương Lâm Quyện, bà không muốn tin nhưng con bà là người như vậy à?

Trong lòng Khương Lâm Quyện bất đắc dĩ, anh biết bạn gái mình lại giở trò cũ. Ngày trước học cấp ba cô rất thích giả làm cô gái ngoan và hiểu chuyện. Anh ho nhẹ một tiếng, đối diện với ánh mắt đánh giá của mẹ mình, “Là con bảo em ấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Anh cứ sủng Tố Tố đi!

Bình luận

Truyện đang đọc