MÙA XUÂN NỞ RỘ TRONG LÒNG

Với Khương Lâm Quyện, Ôn Tố là người câu cá tài ba. Dù cho cô không thả mồi câu mê người, anh cũng sẽ không do dự mà đớp lấy.

Ôn Tố bị ôm chặt đến đau người. Cô thấy Khương Lâm Quyện như muốn hòa cô vào thành một thể vậy. Hốc mắt Ôn Tố ươn ướt. Tại sao? Rõ ràng trước đó cô đối xử với anh như vậy, vậy mà Khương Lâm Quyện còn chịu quay về tìm cô.

Lời xin lỗi cứ chững lại nơi cổ họng. Ôn Tố há miệng, nửa ngày sau cô mới nói, “Khương Lâm Quyện, chân tớ đau.”

Giọng cô mang theo tiếng nức nở làm người nghe nghe xong cũng cảm thấy đau lòng.

Thật ra cô cũng không đau như vậy, nghe qua hơi giống làm nũng nhưng hình như nói xong, Ôn Tố cảm thấy đau thật. Có lẽ do bình thường cô không đi giày cao gót, nay đi nên gót chân bị cọ xước. Khương Lâm Quyện ngồi xổm xuống cõng cô lên. Bờ vai anh rất rộng, tạo cho người ta cảm giác an toàn.

Ôn Tố cầm giày cao gót trong tay, cả người cô nằm lên lưng anh. Cô không nhịn được gọi tên anh, “Khương Lâm Quyện.”

“Ừ, tôi đây.”

Cánh tay mảnh khảnh của cô gái vòng qua cổ anh, nói những lời muộn màng, “Lúc ấy tớ không cố ý nói những lời khó nghe đó.”

Bước chân Khương Lâm Quyện hơi dừng lại, nhưng anh cũng chỉ dừng lại vài giây. Anh biết, nếu như lúc đó cô không nói những lời khó nghe ấy thì có lẽ dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không ra nước ngoài, vì thế cô chỉ còn mỗi cách làm như vậy. Anh nói, “Tôi biết hết rồi.”

Một câu ngắn thôi đã chứng tỏ anh biết hết chân tướng.

Mắt Ôn Tố cay cay, cô định hỏi Khương Lâm Quyện rằng anh biết từ bao giờ thì Khương Lâm Quyện hỏi ngược lại cô, “Nếu không phải hôm đó tôi vô tình nghe thấy ba tôi nhắc đến chuyện năm đó, có phải cậu định giữ mãi trong lòng không bao giờ nói ra không?”

Ôn Tố hơi chột dạ, “Tớ không biết nói như nào.”

Thấy Khương Lâm Quyện không nói câu nào, Ôn Tố nghĩ rằng anh lại tức giận, cô nhanh chóng sửa lời, “Cậu cũng phải cho tớ một chút thời gian chứ!”

Một lát sau, Khương Lâm Quyện đặt Ôn Tố lên trên ghế dài, “Cậu chờ tôi một lát.”

“Ừ.”

Hai chân Ôn Tố loạng choạng. Đột nhiên cô nhớ tới ngày mưa từ rất lâu trước đó. Hôm đó Khương Lâm Quyện cũng bảo cô chờ một lát như này, sau đó tặng cho cô một bó hoa sao.

Chờ Khương Lâm Quyện về, anh thấy trong tay cô gái cầm một bó hoa sao, không biết cô mua chỗ nào. Cô đang nhìn xung quanh như tò mò, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy Khương Lâm Quyện. Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng bừng lên, “Khương Lâm Quyện.”

Trên tay anh cầm urgo. Ở gần đây không có hiệu thuốc, anh phải đi ra ngoài một lúc lâu mới mua được. Khương Lâm Quyện ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Tố, tư thế như chuẩn bị cầu hôn cô. Một tay anh cẩn thận cầm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô, lấy urgo dán lên chỗ da bị giày cao gót ma sát của cô.

Lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng ấn trên miệng vết thương của cô. Không hiểu sao tư thế này rất mờ ám.

Làm xong hết, anh lại giơ tay đi giày cao gót giúp Ôn Tố. Khương Lâm Quyện vừa chuẩn bị đứng dậy thì bó hoa kia được nhét vào ngực anh. Khương Lâm Quyện rũ mắt, “Hả?”

“Vừa nãy có người bán hoa qua đây nên tớ mua một bó.”

Sự lạnh lùng trong Khương Lâm Quyện như bị tan đi một ít, đáy mắt anh như có gió xuân ấm áp thổi qua. Trái tim Ôn Tố lại đập bình bịch. Ra là đã nhiều năm không gặp vậy rồi. Nhìn thấy Khương Lâm Quyện dịu dàng đứng trước mặt mình, trái tim phủ bụi lâu ngày của Ôn Tố như bừng sống lại, nó vẫn rung động như ngày nào.

Như mùa xuân tươi đẹp năm đó.

Ôn Tố vốn cảm thấy Khương Lâm Quyện hơi khác, nhưng lúc này đây, cô xác nhận người đứng trước mặt mình chính là Khương Lâm Quyện, chính là người mang trên mình bề ngoài lạnh băng nhưng dịu dàng đến lạ kỳ. Ôn Tố không nhịn được trêu anh, “Sao cậu dễ dỗ thế? Tớ mua hoa thôi mà cũng vui rồi?”

Ánh mắt dịu dàng của Khương Lâm Quyện phủ lên người Ôn Tố. Ý cười của anh thu lại một chút, “Làm gì có?”

Ồ. Ôn Tố hiểu tiếng lòng Khương Lâm Quyện, “Vậy ý cậu là muốn tớ dỗ tiếp chứ gì?”

Khương Lâm Quyện thở dài. Cứ như năm đó, anh chẳng thể đối phó được với Ôn Tố. Anh cúi người vén tóc cô ra sau tai, tiếp đó đầu ngón tay anh chạm vào làn da cô. Ôn Tố như bị điện giật. Môi Khương Lâm Quyện mím lại, sửa đúng lời, “Phải là tôi dỗ cậu.”

Khương Lâm Quyện không tưởng tượng nổi lúc đó, một cô gái như Ôn Tố vừa phải chịu áp lực học tập, vừa phải chịu áp lực từ việc người nhà bị bệnh sẽ có cảm giác gì khi nghe những lời đó. Anh biết sự đau đớn của cô chẳng kém gì mình.

Cô vượt qua những năm tháng gian nan đó như nào?

Nếu mà anh ở bên cạnh cô thì…

Ánh mắt Khương Lâm Quyện dừng trên người Ôn Tố, anh nói một cách nghiêm túc, “Ôn Tố, sau này tôi sẽ không rời đi nữa.”

Dù cho cô lại dùng cách gì để đuổi anh đi, làm anh tổn thương anh cũng sẽ không đi.

Nếu giữa hai người có núi thì sẽ dời núi, nếu có biển thì sẽ lấp biển. Dù cô ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng sẽ xuất hiện trong tương lai cô.

Ôn Tố bị sự thâm tình trong mắt anh làm cho cảm động. Nghiêm túc hứa hẹn như vậy là phạm luật rồi đó! Cô không phải là người ít nói nhưng đột nhiên cô không biết nên nói gì, thậm chí cô còn bị anh dồn cho không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

Ôn Tố hơi quay đầu đi, nhưng có một bàn tay lạnh xoa vào má cô, hơi quay mặt cô về hướng anh, một hai đòi cô phải đối diện với ánh mắt anh.

Ôn Tố bị động tác nhỏ này của anh làm cho đỏ mặt. Cô thấy mặt Khương Lâm Quyện được phóng to ra trước mặt mình. Ôn Tố không khỏi cảm thấy căng thẳng. Dù trước đó hai người cũng từng hôn môi nhau rồi nhưng nói thế nào thì đó cũng là hôn trong lúc say, còn ở trong trạng thái tỉnh táo thì vẫn là lần đầu.

Cô nuốt nước miếng. Đây gọi là “có gan nói mà chẳng có gan làm”. Bình thường cô có thể nói hết câu cợt nhả này đến câu cợt nhả khác, nhưng đến lúc vào việc thì tay cũng run. Ôn Tố nhớ lại lần hôn nhau trước, hình như Khương Lâm Quyện… duỗi đầu lưỡi thì phải?

Không phải, hôn môi có phải vậy đâu?

Lông mi cô run lên, tự hỏi xem xíu nữa Khương Lâm Quyện hôn cô thật thì cô nên làm gì. Vào lúc cô đang vô cùng căng thẳng, Khương Lâm Quyện như một làn gió dừng nhẹ ở khóe môi cô, như một con bướm, động vào rồi bay đi rất nhanh.

Nhìn biểu cảm đó của cô, Khương Lâm Quyện không dám xâm nhập vào trong quá sâu vì sợ làm cô sợ.

Dù sao thì lần trước người nào đó bị anh hôn đến đỏ cả mắt, nước mắt vương trên lông mi, cứ như mới bị bắt nạt vậy.

Ôn Tố lại ngơ ngác nhìn Khương Lâm Quyện. Anh giải thích, “Có người.”

Mặt cô nóng lên, cái gì? Nói cứ như cô muốn hôn anh lắm vậy!

Ôn Tố xoa xoa mặt mình, muốn làm giảm độ nóng trên mặt mình xuống. Cô mạnh miệng, “Có người thì sao? Em chẳng thấy có người thì sao cả, anh ngại à?”

*Minh An: Từ đoạn này nam nữ chính yêu nhau rồi, mình sẽ đổi xưng hô thành anh – em nhé!

Khương Lâm Quyện cạn lời nhìn Ôn Tố. Anh không biết nói gì với cô. Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, “Nếu thế thì lần sau thử nhé?”

“?”

Thử cái gì mà thử?

Ôn Tố giống kẻ đùa với lửa rồi bị bỏng. Cô nhìn xung quanh, đúng là có người đứng cách đó không xa đang nhìn hai người thật, ánh mắt người kia mang theo sự tò mò. Chẳng còn cách nào nữa, chỗ hai người đang đứng đúng là khá dễ thấy. Ôn Tố chậm rãi đi theo Khương Lâm Quyện, ánh mắt lặng lẽ dõi theo anh. Hình như anh cao hơn trước rồi, bả vai cũng rộng hơn không kém. Còn tính tình à? Hình như hơi hư một chút.

Lần trước cô uống rượu thì anh nhân lúc cháy của hôn cô, còn lần này thì cứ toàn mở miệng nói linh ta linh tinh.

Sao lại thế nhỉ? Ôn Tố nghĩ, người này còn hư hơn cô rồi.

Rõ ràng trước đó anh không…

Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố về. Nhưng tới nơi, Ôn Tố lại không muốn xuống xe, “Mai em phải trực, không có thời gian gặp anh.”

Vừa mới làm lành, Ôn Tố cứ như học sinh tiểu học ngày nào cũng muốn thấy Khương Lâm Quyện, tiếc là công việc của cô ở bệnh viện quá bận.

Mắt Ôn Tố cong như mảnh trăng non, tiếp tục dùng lời đường mật để tấn công, “Không thấy anh em phải làm sao? Anh chính là dưỡng khí của em, không có anh thì em sẽ chết!”

Nhưng nhìn ánh mắt đảo quanh của cô, rõ ràng cô đang quá đề cao kỹ thuật nói láo của mình rồi.

Khương Lâm Quyện hơi quay mặt đi, vành tai anh nhiễm màu hồng nhạt.

“Em có thể call video cho anh.” Anh đáp lời.

“Nhưng call video không sờ được, trong đó chỉ có hình thôi!” Bảo là “không gặp được hẳn hoi” thì không bảo, Ôn Tố lại một hai dùng từ “sờ” mới chịu!

Nói xong, đột nhiên tay cô bị nắm lấy đặt trước ngực Khương Lâm Quyện. Độ nóng nơi đó làm Ôn Tố hoảng sợ. Cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập bình bịch của anh. Hình như nó đang đập vì cô.

“Anh làm gì đấy?” Ôn Tố hỏi.

Khương Lâm Quyện bình thản như mình vừa làm ra động tác bình thường, “Để em sờ trước một chút.”

“……”

Hai người ngồi trong xe không nói lời nào. Ôn Tố không muốn xuống xe, Khương Lâm Quyện cũng không mở miệng đuổi cô đi. Rõ ràng bầu không khí nên xấu hổ nhưng không hiểu nó lại hơi mang mùi vị mờ ám.

Ôn Tố vừa rút tay về, định nói thêm mấy lời linh tinh gây rối thì đầu cô được ai đó xoa nhẹ.

“Ngoan.” Người nào đó bình thường rất lạnh nhạt dùng giọng điệu dỗ trẻ nói, “Chờ em rảnh anh qua đón em, được không?”

Ôn Tố không nói lời nào nhưng trong lòng cô lại có tiếng đáp lại: Được! Thế thì tốt quá!

Vài giây sau cô mới thấy có gì đó sai sai. Thật ra vừa rồi cô chỉ nói những lời đó để trêu đùa, nói đơn giản hơn là dùng những lời linh tinh để làm cho bầu không khí giữa hai người thân thiết và thoải mái hơn. Cô cũng muốn làm khó Khương Lâm Quyện, muốn nhìn dáng vẻ cạn lời không biết nên làm gì cho phải của anh. Nhưng từ giọng điệu vừa rồi của Khương Lâm Quyện, nghe qua hình như anh còn ý khác.

Cứ như cô là một bé người yêu siêu dính người, vì không muốn tách ra với bạn trai mà làm nũng vậy!

“Biết rồi. Em đi trước đây.” Nghe qua giọng Ôn Tố rất bình thường nhưng tiếng tim đập bình bịch của cô làm bại lộ cái gì đó.

Khương Lâm Quyện nhìn theo bóng dáng Ôn Tố một lúc lâu rồi mới thu ánh mắt lại. Bó hoa sao cô tặng được đặt ở ghế sau. Người đàn ông hơi nghiêng người nhìn lại. Anh duỗi tay bỏ cái kính gọng bạc trên mắt mình xuống, đáy mắt anh nhiễm ý cười nhàn nhạt.

Cuối cùng anh cũng tìm lại được ánh trăng của mình rồi.

Bên kia, Ôn Tố về ký túc xá, trên mặt cô vẫn còn sót lại ý cười. Cô dựa vào cửa, nghĩ nào cũng thấy hai người làm hòa nhanh vậy hơi bấy ngờ. Cô nghĩ nghĩ rồi nhắn tin “quấy rối” Khương Lâm Quyện.

“Anh có đó không. Em nhớ anh!”

“Nhớ anh lắm luôn ý!”

Đã lược 100 chữ nhớ anh.

Khương Lâm Quyện hơi bất đắc dĩ. Anh còn chưa nổ máy rời đi đã nhận được tin nhắn của người nào đó rồi. Anh không trả lời mà gọi thẳng qua. Giọng nói trầm ấm hút hồn người truyền từ điện thoại ra, “Sao thế?”

“Đang nhớ anh em!”

“Em…”

Khương Lâm Quyện thở dài nhưng trên mặt chẳng có chút sự mất kiên nhẫn nào.

Chưa có người nào mà nói chuyện phiếm thường xuyên, có thể coi như là quấy rầy mà làm anh cảm thấy đáng yêu đến vậy!

Im lặng một lúc, trong đầu Ôn Tố hiện ra rất nhiều hình ảnh. Giọng cô nghiêm túc hẳn lên, “Khương Lâm Quyện.”

Cô nhẹ giọng nói với anh, “Lúc đó rời xa nhau quá đột ngột, em vẫn chưa nói cho anh một chuyện. Gặp được anh… Là may mắn của em. Dù cho bây giờ chúng ta không gặp nhau, em cũng thấy rất vui.”

“……”

Thật ra lúc Khương Lâm Quyện nói những lời đó, cô cũng thấy rất đau lòng, chỉ là cô không thể hiện cảm xúc đó ra trước mặt anh mà đến lúc này cô mới nói ra thành lời.

“Vì thế, em rất vui khi gặp lại anh.” Cô đỏ mắt, nói, “Bảy năm rất dài, nhưng về sau sẽ còn rất nhiều, rất nhiều cái bảy năm nữa. Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”

Khương Lâm Quyện hơi nhắm mắt lại, đầu ngón tay nắm chặt lấy điện thoại mà trắng bệch. Nỗi nhớ dài đằng đẵng mấy năm nay của anh cuối cùng cũng nhận được hồi đáp rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc