MỤC THẦN KÝ

Mặt trời ló dạng, Tần Mục đứng dậy cắm Vô Ưu Kiếm vào trong bao kiếm tối qua đẽo được, giơ chân đá Long Kỳ Lân, gọi hai con dơi trắng dậy.

Long Kỳ Lân bò dậy, hai mắt sáng ngời:

“Giáo chủ, khẩu phần ăn hôm nay đâu?”

Tần Mục lục tìm trong túi Thao Thiết, Xích Hỏa Linh Đan không còn nhiều nhưng vẫn lấy ra cho nó ăn.

Hai con dơi trắng buông hai tay, rơi xuống từ mái hiên, ba yêu hòa thượng cũng mở mắt, lấy nước và bánh trong túi ra, thức ăn của họ là bánh nghiền từ côn trùng.

Hòa thượng Tiểu Lôi Âm Tự xuất thân là yêu tinh, không phân biệt chay mặn, không nhiều quy tắc như Đại Lôi Âm Tự, ba yêu hòa thượng này đều là phi cầm dị thú thích ăn các loại côn trùng, lấy côn trùng làm thành bánh để tiện mang theo.

Định Giang xòe nửa miếng bánh côn trùng đưa cho Tần Mục, Tần Mục nếm thử, mùi vị cũng không tồi, rất thơm và ngậy.

Dị thú bắt đầu hoạt động, mọi người trong di tích cũng đi ra ngoài theo dị thú, ai nấy cũng đều đề phòng, Tần Mục có chút mất tập trung. Nơi này đã rất gần rìa phía tây Đại Khư, hắn rất muốn nhìn xem bóng tối biến mất ở chỗ nào.

Bóng tối của Đại Khư ập tới từ phía tây, vậy thì nhất định phải có một nơi khởi nguồn, tìm khởi nguồn của bóng tối, nói không chừng sẽ có thể tìm ra căn nguyên biến cố Đại Khư.

Bầy thú dời khỏi di tích, Tần Mục quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy chiếc xe kia cũng đi về hướng này, tuy nhiên đã không còn nhìn thấy cô gái gài hoa trên tóc dùng khăn đen vấn đầu và chàng trai dùng khăn trắng quấn đầu, chỉ thấy hai con hươu sao một đực một cái đang kéo xe.

Sừng trên đầu con đực có quấn vải trắng, hai chiếc tai của con cái được buộc bằng vải đen, trước ngực có đeo một số vòng vàng vòng bạc và ngọc bội, còn buộc một bông hoa đỏ, phía trên của hai chân trước có đeo mười mấy chiếc vòng vàng, bạc, ngọc.

“Thì ra họ là yêu.”

Tần Mục chớp mắt, đêm qua hắn không nhận ra đôi vợ chồng trẻ đó là dị thú, trên người bọn họ không có yêu khí, không ngờ là hai con hươu tu luyện thành người.

“Công pháp này đúng là bất phàm, chắc là công pháp tu luyện chính thống. Bọn họ là khách Tây Thổ sao?”

Tần Mục nhủ thầm.

Mấy trăm vị thần thông dị tộc thì lặng lẽ đi sau xe, Tần Mục nhìn theo, có một chiếc đầu nhỏ tết tóc hai bên thò ra khỏi xe nhìn về phía sau, sau đó liền bị hai bàn tay trắng ngần kéo lại, đóng cửa xe.

Tần Mục không nhìn theo nữa, ngồi trên lưng Long Kỳ Lân, Vô Ưu Kiếm chuẩn bị rút ra khỏi bao bất cứ lúc nào, phi kiếm trong túi Thao Thiết cũng sẵn sàng chuẩn bị.

Hai con dơi trắng lặng lẽ bay lên, xuyên qua bầy thú, ba yêu hòa thượng tay áo tung bay, chân chim đạp đất, bước một bước sẽ đi rất xa.

Ban Công Thố đảo mắt quan sát xung quanh, hiện tại họ vẫn đang ở giữa bầy thú, dị thú của Đại Khư không thiếu kẻ cực kì hùng mạnh, giữa các dị thú cũng có quy tắc của mình, nếu như khai chiến giữa bầy thú, làm bầy thú tức giận, chúng sẽ tấn công họ.

Cuối cùng bầy thú cũng bắt đầu tản ra.

Hai con hươu lập tức kéo xe bay lên, lao nhanh đi, mấy trăm thần thông phía sau cũng tăng tốc, lũ lượt đuổi theo.

“Nãi Quỳ (*) đừng hòng chạy thoát!”

Trong cỗ xe có nguyên khí chuyển động, vô số cỏ cây điên cuồng phát triển, trở nên vô cùng to lớn, rừng cây mười mấy mẫu giống như sống dậy. Cổ thụ trong Đại Khư bỗng bật rễ, giống như biến thành người cây khổng lồ, bước dài những chiếc rễ to thô, giẫm mặt đất rung chuyển, cành cây biến thành những nắm đấm to khỏe vô cùng, đánh bay các thần thông đuổi theo!

Cây cối của Đại Khư vốn dĩ rất lớn, có rất nhiều cây cao mấy chục trượng, thậm chí có không ít cây cao lớn như một ngọn núi, lúc này được thần thông kì diệu của cô gái trong xe thúc đẩy, càng trở lên to lớn hơn, sức mạnh vô cùng.

Những dây mây trong rừng cũng biến thành như yêu tinh, những dây mây xanh to như những con rắn quấn lấy các thần thông, siết chặt cho tới chết!

Tần Mục nhìn thấy vậy mí mắt co giật, loại thần thông này rất hiếm có, khá giống với Tạo Hóa Địa Nguyên Công nhưng bá đạo hơn nhiều!

Ngay lúc này núi non, đất đai rung chuyển, người cây khổng lồ hoành hành ngang dọc. Có điều các thần thông dị tộc còn lại phản ứng cũng rất nhanh, lần lượt phát động thần thông, chỉ thấy trong đám cây to và dây mây kia liên tục vọng ra những tiếng kêu thê thảm, những luồng ánh sáng trắng giống như linh hồn bay ra từ trong cây và dây mây, tiếp đó người khổng lồ cây ngã xuống, dây mây héo úa.

Một thần thông vung tay, một ngọn núi chấn động ầm ầm, vô số đá núi chạy loạn khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một người khổng lồ đá, vung nắm đấm khổng lồ đấm về phía cỗ xe.

Hươu cái phía trước xe giơ vó, mười mấy chiếc vòng vàng vòng bạc trên chân bay đi, chụp lên nắm đấm của người khổng lồ đá, siết vỡ nắm đấm do đá núi hình thành, tay còn lại của người khổng lồ lại đấm tới, hươu cái rên lên một tiếng.

Hươu đực giậm chân, trong lòng đất có vô số có xanh lớn lên thần tốc, lá cỏ giống như lưỡi kiếm, lần lượt cắm vào những kẽ hở giữa các tảng đá của người khổng lồ đá, mọc rễ nảy mầm, người khổng lồ đá lập tức vỡ tan tành, đổ sập xuống.

Hai con hươu lập tức kéo xe lao nhanh đi.

“Đây là thần thông gì?”

Tần Mục vô cùng kinh ngạc, những người này mượn sức mạnh của thiên địa, làm lớn mạnh sức mạnh tự nhiên hóa thành thần thông, khác với thần thông của Duyên Khang quốc và các quốc gia xung quanh.

“Là thần thông của Chân Thiên Cung Tây Thổ.”

Long Kỳ Lân ồm ồm nói:

“Ta từ tới Tây Thổ cùng sư tổ, Chân Thiên Cung là thánh địa nơi đó. Thần thông ở đó khác với thần thông Trung Thổ, bọn họ tín ngưỡng vạn vận có linh, vạn vật có thần, cho dù cỏ cây đất đá cũng đều có linh, cũng đều có thần. Vì thế thần thông của họ đi theo con đường vạn vật có linh, vạn vật có thần, tổ sư nói, rất lợi hại.”

“Vạn vật có linh, vạn vật có thần?”

Tần Mục kinh ngạc, thần thông của Tây Thổ đi thành một con đường hoàn toàn khác biệt, đáng để học hỏi. Có thể được sư tổ thiếu niên khen lợi hại chứng tỏ Chân Thiên Công không hổ danh thánh địa.

Đặc biệt là thần thông biến hóa ra người khổng lồ đá, thật đáng kinh ngạc, một ngọn núi sống dậy, biến thành người khổng lồ để chiến đấu, kinh thiên động địa, sức phá hoạt đạt tới mức ngoài sức tưởng tượng, khiến người khác mở rộng tầm mắt!

“Chỉ có điều sức phá hoại lớn quá!”

Tần đại giáo chủ hưng phấn:

“Không biết Tây Thổ của bọn họ có bị phá hoại tới không còn căn nhà nào không? E rằng tới một ngọn núi cũng không có? Nếu như có thể học được, đi phá núi sửa đường thì tốt biết bao!”

“Ra tay!”

Ban Công Thố đột nhiên ra lệnh, lập tức mọi người dưới trướng của hắn đều bạo phát, đao hoàn bay lên, vô số đao quang chém về phía Tần Mục như mưa, cùng lúc đó thân hình ba vu vương đan xen, thi triển vu pháp, kéo hai con dơi trắng từ trên không trung xuống.

Tần Mục cười ha ha vén áo che người, cơ thể lập tức biến mất, lát sau xuống hiện bên cạnh mấy đại vu và tướng sĩ Man Địch quốc, Vô Ưu Kiếm bay lên, vô số kiếm quang cùng lúc bay ra khỏi túi Thao Thiết, phóng về bốn phương tám hướng.

Xoạt…

Tám ngàn thanh kiếm cắm xuống đất, trải dài hàng trăm trượng, chuôi kiếm bê bết máu, không ngừng nhỏ xuống, chỉ có hai đại vụ cảnh giới Thất Tinh là thoát khỏi kiếp nạn này, gắng sức chống cự vô số kiếm quang, không bị phi kiếm đâm xuyên tim nhưng cũng giật thót tim.

“Áo dịch chuyển?”

Ban Công Thố giật mình kinh hãi, Tần Mục ra tay quá nhanh, dùng áo dịch chuyển để dịch chuyển tới bên cạnh họ, ra tay chém giết.

Tần Mục chỉ tay, Vô Ưu Kiếm bay lên, vô số kiếm quang xoay chuyển xung quanh Vô Ưu Kiếm, chém về phía một đại vu cảnh giới Thất Tinh!

Sau lưng đại vu xuất hiện đôi cánh vàng lấp lánh, đôi cánh liên tục rung lên, vô số vũ kiếm màu vàng bay ra, va chạm mạnh với đòn tấn công của Tần Mục, Tần Mục lập tức không địch lại được bị đánh bay đi, giữa không trung lại vén áo, người biến mất.

Ngay sau đó, Tần Mục xuất hiện sau lưng đại vu, năm ngón tay xòe ra, Vô Ưu Kiếm cùng tám ngàn thanh kiếm lại bay lên. Cùng lúc này, Ban Công Thố xoay người, thân hình biến mất.

Tần Mục vội vàng xoay tay đánh về phía sau, rầm một tiếng, chưởng của hai người đánh vào nhau, cả hai hạ xuống đất.

Ban Công Thố từng vào Thiên Ma giáo, tu luyện Đại Dục Thiên Ma Kinh, thậm chí còn tranh giành vị trí giáo chủ. Pháp thuật dịch chuyển của Thiên Ma giáo hắn cũng từng tu luyện, pháp thuật dịch chuyển yêu cầu rất cao về thuật toán, nhưng có nền tảng toán kinh của Đạo Môn, trình độ pháp thuật dịch chuyển của hắn cao hơn Tần Mục.

Long Kỳ Lân cùng ba yêu hòa thượng lao nhanh tới, hai đại vu cảnh giới Thất Tinh thì bay lên không, bị ba yêu hòa thượng đuổi theo, ba yêu hòa thượng rùng mình hóa thành kim sí đại bằng ba đầu, lao về phía hai đại vu.

Long Kỳ Lân há miệng gầm lên, một luồng lửa phóng về phía Ban Công Thố. Ban Công Thố không dám liều mạng chống cự, thân hình chuyển động, biến mất và xuất hiện ở bên cạnh ba vu vương.

Ba vu vương đang hỗn chiến với hai con dơi trắng, hai con dơi trắng rất giỏi chịu đòn, bị một vu vương cảnh giới Sinh Tử và hai đại vu cảnh giới Thiên Nhân đánh tới tấp nhưng vẫn sống nhởn nhơ, đúng là da thô thịt dầy.

“Cống Mộc, ngươi tới đối phó với hai con dơi trắng! Những vu vương khác giết ba tên lừa trọc!”

Ban Công Thố thét lên:

“Nhất định phải giết chết chúng!”

Cống Mộc vu vương là đại cao thủ cảnh giới Sinh Tử, có thể kiềm chế hai con dơi trắng, cho dù không thể đánh chết được hai con dơi trắng kì quái kia thì cũng có thể khiến chúng không thể đi chi viện cho Tần Mục. Còn hai vu vương cảnh giới Thiên Nhân cùng hai đại vu cảnh giới Thất Tinh thì có thể dư sức giết ba yêu hòa thượng và Long Kỳ Lân, dù sao ba yêu hòa thượng và Long Kỳ Lân đều chưa tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân!

Ban Công Thố vừa nói tới đây thì thấy Tần Mục lấy ra túi Thao Thiết của hắn, móc một hũ màu đen ra, bất giác dựng tóc gáy, thét lên:

“Đi mau!”

Hắn phát động pháp thuật dịch chuyển lập tức biến mất, mặc dù cảnh giới của hắn đã đạt tới Lục Hợp, nhưng vẫn không thể dịch chuyển quá xa, chỉ có thể dịch chuyển ra xa sáu bảy trăm trượng.

Ban Công Thố quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Mục cứ thế đập vỡ hũ màu đen, lập tức khói đen nghi ngút lan tỏa ra xung quanh, chỉ trong chớp mắt phạm vi trăm trượng đã bị khói đen bao phủ.

Cống Mộc vu vương và hai vu vương khác vội vàng bỏ chạy, không bị khói đen đuổi kịp, thoát được một kiếp nạn, không khỏi rùng mình sợ hãi.

Khóe mắt Ban Công Thố liên tục co giật, mặc dù khói đen khá giống với vu độc của hắn nhưng dù sao hắn cũng là chuyên gia vu độc, lập tức nhìn ra vấn đề, khói đen đó chỉ là khói không phải vu độc.

Chắc rằng tối qua tên khốn Tần Mục này rảnh rỗi không có gì làm đã lén lút làm một hũ màu đen, cho những khói đen kia vào trong. Hắn có hai chiếc túi Thao Thiết, luyện chế đồ trong túi Thao Thiết thì không ai biết được hắn luyện cái gì.

“Chết rồi, trúng kế rồi!”

Ban Công Thố mặt sa sầm đang định quay trở lại thì hai đại vu cảnh giới Thất Tinh đã bị ba yêu hòa thượng giết chết, còn hai con dơi trắng lại sống nhơn nhởn bò dậy.

Hắn đang định quay lại, đột nhiên lại thấy Tần Mục móc ra một hũ đen trong túi Thao Thiết, bất giác lại do dự.

Tần Mục cười ha ha, nói lớn:

“Ban lão đệ, từ biệt ở đây sao?”

Ban Công Thố hừ một tiếng, vung hai tay áo, ánh mắt nhìn về phía ba yêu hòa thượng, đột nhiên lớn tiếng gọi:

“Định Minh hòa thượng!”

Ba con kim sí đại bằng liền thu cánh lại, hóa thành ba yêu hòa thượng hạ xuống đất, chân chim mình người, mặc áo rộng thùng thình. Định Minh hòa thượng ngẩng đầu, nói:

“Có ta!”

Ban Công Thố cúi người vái một vái, đột nhiên sau lưng xuất hiện một ảo ảnh thần ma đứng trong một tế đàn, cúi người vái về phía Định Minh hòa thượng.

Định Minh hòa thượng kêu lên một tiếng, hiện lại nguyên hình hóa thành kim sí đại bàng, trong người phát ra tiếng nổ lách tách, ba hồn bảy phách vỡ tan, ngã xuống đất tắc thở.

Tần Mục không khỏi khiếp đảm, Định Minh hòa thượng là đại cao thủ cảnh giới Thất Tinh cũng bị hắn ta vái chết, đây chính là thần thông giết người chỉ bằng tên họ của đại tôn, khiến đồ tể cũng không dám để lộ tên họ thực?

“Hóa giải thế nào?”

Hắn vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Ban Công Thố hơi nhợt nhạt, nói tiếp:

“Định Trí hòa thượng!”

Định Trí hòa thượng không đáp lời, Ban Công Thố cúi người, ảo ảnh thần ma trên tế đàn sau lưng cũng cúi người vái lạy, Định Trí hòa thượng kêu lên một tiếng cũng chết bất đắc kì tử.

Ban Công Thố khóe miệng vấy máu, cười nhạt nhìn Định Giác hòa thượng, Định Giác khiếp đảm, xòe hai cánh sau lưng vỗ cánh bay đi.

“Định Giác!”

Ban Công Thố vái lạy, Định Giác cũng hồn bay phách tán giữa không trung, thi thể kim sí đại bàng rơi xuống đất.

Ban Công Thố phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn Tần Mục, quay người nói:

“Nếu không phải ngươi dùng tên giả, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay! Chúng ta đi!”

Ba vu vương vội vàng đi theo hắn, biến mất giữa núi rừng!

***

(*) Nãi Quỳ: (tiếng Miêu) có nghĩa là công chủ mẫu.

Bình luận

Truyện đang đọc