Dị thú phun ra một viên ngọc từ trong miệng, phát ra ánh sáng xanh lục chiếu sáng xung quanh xanh lấp lánh, thứ phát sáng không phải viên ngọc mà là thứ ở trong viên ngọc, giống như một con thanh long đang uốn lượn, chính là ánh sáng của thanh long chiếu ra xung quanh.
Hùng Tích Vũ nhìn thấy ánh sáng xanh, sắc mặt biến đổi, vội vàng quay đầu:
“Đây là Thanh Long Châu của Chân Thiên Cung!”
Tần Mục ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy viên ngọc đã biến thành chu vi hơn một trượng, thanh long trong viên ngọc càng trở lên rõ nét hơn, uốn lượn vui vẻ trong viên ngọc. Những thiếu nữ trong hoa lao về phía đám người Ngọc Bác Xuyên bị ánh sáng xanh lục chiếu lên lập tức mộc hóa, biến thành tượng gỗ, cơ thể cứng nhắc, dừng lại giữa không trung.
Những âm thanh “phụt, phụt, phụt” phát ra từ trong người họ, trên người các cô gái bị mộc hóa này mọc ra những chồi non màu xanh, tiếp theo đó là mọc ra cành cây khiến họ xanh mơn mởn.
Những xúc tu sau lưng họ là rễ của Căn Yêu, cũng biến thành gỗ cứng không thể động đậy.
Ngọc Bác Xuyên dẫn mọi người chạy về phía trước, dị thú bạo viên đầu mọc sừng hai tay giơ cao viên ngọc cũng chạy sát theo sau bọn họ, những nơi ánh sáng viên ngọc chiếu tới, các thiếu nữ trong hoa đều thành bất động, mỗi người một dáng vẻ, không ai giống ai.
“Thanh Long Châu?”
Tần Mục ngạc nhiên, loại ngọc này có thể khắc chế quái vật như Căn Yêu, đúng là một món dị bảo hiếm có!
“Thánh bảo của Chân Thiên Cung chúng ta đã bị bọn chúng cướp mất rồi!”
Hùng Tích Vũ hừm một tiếng, giơ tay từ xa, dị thú kia chỉ cảm thấy Thanh Long Châu vác trên tay lập tức bay lên, bất giác kinh hãi, vội vàng bay người bò lên trên Thanh Long Châu, hòng đè viên ngọc xuống.
Mấy cao thủ cảnh giới Thiên Nhân bên cạnh Ngọc Bác Xuyên lần lượt bộc phát nguyên khí, phát động Thanh Long Châu, tranh đoạt cùng Hùng Tích Vũ, viên Thanh Long Châu bay trên không trung, hai bên giằng co qua lại, bên nào cũng muốn khống chế thánh bảo này.
Hai con dơi trắng lập tức chuyển phương hướng bay tới, xoay chuyển trên không, vô vàn sợi lông phóng về phía đám người Ngọc Bác Xuyên, muốn giúp đỡ để đoạt lại viên ngọc.
Chỉ trong chớp mắt, lông của hai con dơi đã bay đi hết sạch, lông của chúng đã được luyện thành dị bảo, lông giống như kim, nếu bị bắn trúng, lông sẽ trở lên vô cùng mềm mại, chui vào trong cơ thể, kẻ địch lập tức mất mạng.
Cùng lúc đó, Long Kỳ Lân rùng mình, những vảy rồng trên người giống như những tấm lá chắn vô cùng sắc bén, vù vù xoay chuyển, chém về phía đám người Ngọc Bác Xuyên.
Người Long Kỳ Lân trở lên nhẵn thín, vai và mông trần trụi, chỉ có phần nhọn trên đuôi rồng và đầu là có lông kỳ lân.
Hùng Tích Vũ mặt biến sắc, vội vàng nói:
“Mọi người đừng ra tay!”
Nàng ta vừa dứt lời, lông mao của hai con dơi trắng bị ánh sáng xanh của Thanh Long Châu chiếu rọi, lập tức mộc hóa, rơi rào rào xuống đất.
Hai con dơi trắng muốn thu lại lông mao nhưng đã mất đi cảm ứng, hai anh em há hốc miệng ôm vai không biết phải làm sao.
Vảy rồng của Long Kỳ Lân cũng lập tức mộc hóa, hóa thành những tấm lá chắn bằng gỗ rơi đầy mặt đất, Long mập trố mắt, chiếc bụng bự vốn có vảy rồng che chắn không tới nỗi da bụng quá xập xệ, bây giờ không có vảy rồng, mỡ thừa trên bụng xệ hết xuống.
“Giáo chủ…”
Long Kỳ Lân không biết phải làm sao, vội vàng quay đầu nhìn Tần Mục đứng trên lưng mình.
Tần Mục vốn định phát động tám ngàn thanh kiếm tấn công, thấy vậy lập tức dừng tay.
Thanh Long Châu của Chân Thiên Cung quả thực quái dị, tu vi của Long Kỳ Lân tuy chưa đạt tới cảnh giới Thiên Nhân nhưng thực lực có thể sánh bằng cảnh giới Thiên Nhân, thịt thô da dầy.
Khi xưa ở trận chiến Thiên Ba thành, ma vương Đô Thiên hóa thân giáng lâm, đại chiến cùng long vương, tàn dư của đòn công quét qua mông Long Kỳ Lân cũng chỉ làm rách vảy rồng, vết thương không nặng, có thể thấy sức mạnh phòng thủ của vảy rồng mạnh tới mức nào.
Thực lực của hai con dơi trắng càng mạnh, chắc chắn đã đạt tới mức đỉnh điểm của cảnh giới Thiên Nhân, lông mao trên người cũng không dùng tùy tiện. Không ngờ bảo vật của chúng gặp phải ánh sáng xanh của Thanh Long Châu đều bị mộc hóa, mất kiểm soát.
Nếu như tám ngàn thanh kiếm của Tần Mục bay đi, e rằng chỉ có Vô Ưu Kiếm không bị mộc hóa, những phi kiếm khác sẽ đều biến thành kiếm gỗ.
Hùng Tích Vũ khẽ kêu lên, pháp lực không địch lại được đám người Ngọc Bác Xuyên, không cướp lại được, Thanh Long Châu bay về phía Ngọc Bác Xuyên. Cũng trong lúc này, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt, vô số rễ cây ngoi lên khỏi mặt đất, uốn lượn khắp trời, kết thành một chiếc kén gỗ đèn sì khổng lồ, bọc chặt lấy Thanh Long Châu sau đó kéo xuống lòng đất.
Hùng Tích Vũ và đám người Ngọc Bác Xuyên trở tay không kịp, hai bên đều không kịp thu lại Thanh Long Châu thì đã bị Căn Yêu cướp mất.
Ngọc Bác Xuyên thét lên:
“Thanh Long Châu là bảo vật của Chân Thiên Cung chúng ta, bên trong phong ấn chân hồn của thanh long, lão yêu này không thể nuốt nổi nó!”
Đột nhiên chấn động dưới lòng đất càng trở lên kịch liệt, mọi người đứng không vững, chỉ thấn mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển, không ngừng trồi lên cao, giống như có một vật khổng lồ đang chui lên khỏi mặt đất.
Bùm…
Bùn đất và đá bay loạn xạ, một luồng sáng xanh tỏa ra từ lòng đất đẩy bọn họ lên mỗi lúc một cao, Long Kỳ Lân vội vàng nhảy sang một bên, một cây đại thụ với tán cây bao phủ chu vi mấy chục mẫu trồi lên từ lòng đất, mọc bên cạnh họ.
Hai con dơi trắng bay vội lên, nghĩ tới cơ thể trần như nhộng của mình vội vàng lấy hai tay che bên dưới lại, sau đó bay xuống dưới, chui vào trong một tán cây xum xuê.
Hai con dơi trắng rất ngạc nhiên, cây đại thụ kia vẫn không ngừng lớn lên, tán cây mỗi lúc một lớn, thân cây mỗi lúc một cao, không bao lâu sau đã nhìn thấy mây trắng bay qua tán cây.
Không khí cùng càng lúc càng lạnh, mặt trời càng lúc càng chói chang, hai con dơi trắng bất giác cảm thấy hô hấp khó khăn, vội vàng bay lên, lao xuống khỏi tán cây.
Lúc này bay mới cảm thấy đường bay xa xôi, tán cây này vô cùng lớn và dầy, bọn họ có nhanh đến mấy cũng phải mất không ít thời gian mới bay được ra ngoài tán cây.
Sau khi bay ra khỏi tán cây bên dưới là bầu trời khiến người ta choáng vàng, một thân cây to vô cùng cao hơn cả những ngọn núi xung quanh.
Hai con dơi trắng vội vàng bay xuống dưới, một lúc sau mới nhìn thấy mặt đất.
Cùng lúc đó, cây đại thụ không ngừng phát ra những tiếng chấn động rầm rầm, cứ cách một đoạn lại có vô số cành cây đang lớn lên, biến thành tán cây tầng thứ hai, tán cây tầng thứ ba, tán cây tầng thứ tư.
Hai con dơi trắng vội vàng né tránh, đột nhiên giữa không trung có tiếng sấm sét đan xen, phóng xuống đì đùng, tiếp theo đó trời mưa rả rích.
Đợi khi họ xuống tới mặt đất, hai con dơi trắng vội che phần dưới, quay đầu nhìn xung quanh không thấy Tần Mục và mọi người đâu, chỉ thấy một thân cây hùng vĩ như ngọn núi chắn trước tầm mắt của họ.
Mặt đất không ngừng nứt toác, xuất hiện hàng loạt rễ cây to như những con rồng, nổ tanh tách, điên cuồng lan ra xa, thậm chí những đỉnh núi phía xa đều bị rễ cây bao bọc không kẽ hở.
Trên không trung, mặt trời cũng đã bị che kín, không còn bao nhiêu ánh sáng.
Huynh đệ Phúc gia bay lên trên thân cây, bò sát trên cây tìm kiếm đám người Tần Mục.
Đột nhiên có tiếng sột soạt từ trên tán cây thấp nhất vọng xuống, hàng loạt rễ cây rủ xuống từ trong tán lá, rễ cây đung đưa, treo đầy những nụ hoa lớn.
“Đây có lẽ là chân thân của Căn Yêu?”
Giọng nói của Tần Mục vọng tới, Phúc Vũ Thu và Phúc Ngọc Xuân vội vàng bò qua từ trên cây, nhìn thấy Tần Mục và Long Kỳ Lân mới thở phào, nhảy từ trên cây xuống, xuống tới mặt đất vội dùng cánh thịt để che người để không trần truồng.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn cây khổng lồ do Căn yêu hóa thành, trong lòng vô cùng kinh hãi, hắn bước tới tách một nụ hoa đang rũ xuống ra.
Nụ hoa bị tách ra, bên trong lập tức rũ xuống một thiếu nữ không động đậy, hai tay rũ xuống.
Thiếu nữ yếu ớt mở mắt, nhìn Tần Mục, giọng thều thào:
“Thiên Thánh giáo chủ…”
Tần Mục khép đôi mắt thiếu nữ đó lại, thiếu nữ đó lại mở mắt ra, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Tần Mục lại đi tách những bông hoa khác, bên trong đều là các cô gái đang treo ngược xuống, đây chính là những thứ kì quái mà Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh kết thành, không phải là một sinh mạng độc lập, những cô gái này chỉ là một bộ phận của Căn Yêu.
“Căn Yêu chỉ là một khối rễ cây, hấp thụ máu của thần và ma biến thành một đại yêu, nó không có thân cây, bây giờ hút năng lượng của Thanh Long Châu, mọc thành thân cây, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn nữa.”
Tần Mục vô cùng lo lắng, nói:
“Chúng ta mau rời khỏi đây!”
Hai huynh đệ dơi trắng nhìn thấy một ít lông mao của mình trên mặt đất đã không còn bị mộc hóa, không khỏi vui mừng, vội vàng lắc người thu lông mao lại.
Long Kỳ Lân ở bên cạnh cũng lắc người, thu lại những vảy rồng đã hồi phục lại như ban đầu.
Hùng Tích Vũ lắc đầu:
“Trong Thanh Long Châu là chân hồn thanh long, đại yêu này không thể hấp thu được, chắc nó bị năng lượng trong Thanh Long Châu khống chế, không thể cử động. Chỉ cần tìm được Thanh Long Châu bị nó nuốt vào, chúng ta có thể phản bại thành thắng, giết chết đám phản đồ Ngọc Bác Xuyên!”
Hùng Kỳ Nhi hiếu kì nói:
“Mẫu thân, sau khi lấy Thanh Long Châu ra, Căn yêu này có sống lại không?”
Hùng Tích Vũ rùng mình, bây giờ có Thanh Long Châu khống chế Căn Yêu, nếu như lấy Thanh Long Châu ra, Căn yêu khôi phục lại năng lực hành động, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Đột nhiên một giọng nói vọng tới:
“Thiếu chủ, Thanh Long Châu ở đây!”
Tần Mục mặt biến sắc:
“Chết rồi! Không thể để bọn chúng lấy Thanh Long Châu ra.”
Bọn họ vội vàng tìm tới nơi có tiếng nói, thấy Ngọc Bác Xuyên và các cao thủ Chân Thiên Cung đang nhìn một góc thân cây, trong thân cây có ánh sáng xanh lấp lánh giống như phỉ thủy, chiếu sáng phạm vi nhiều mẫu.
Rõ ràng, Căn Yêu Khô Tịch Lĩnh đã nuốt Thanh Long Châu, sức mạnh khủng khiếp của Thanh Long Châu lập tức mộc hóa nó, khiến rễ cây mọc thành thân cây, đè nó xuống nơi này, rễ cây cũng cứng lại, không thể cử động.
“Đừng lấy Thanh Long Châu ra, lấy ra con đại yêu tinh này sẽ khôi phục lại như ban đầu, không ai có thể sống sót!”
Ngọc Bác Xuyên nói xong liền cau mày nhìn đám người Tần Mục, đám người bên cạnh hắn lập tức cảnh giác sẵn sàng chiến đấu, bảo vệ quanh hắn.
Tần Mục mỉm cười nói:
“Xin chào các vị sư huynh. Ở nơi này thần thông Chân Thiên Cung của các ngươi có thể dùng không? Nếu không vậy thì ta chỉ có thể tiễn các vị lên đường thôi.”
Ngọc Bác Xuyên vụt biến mất tới bên ánh sáng xanh, đưa tay vào túm lấy trong thần cây, cười nhạt:
“Thiên Thánh giáo chủ, muốn chết mọi người cùng chết… Thơm quá. Mùi gì vậy?”
Hắn vừa nói tới đây đột nhiên trời đất quay cuồng, ngã gục xuống đất.
“Mùi của Thất Mê Hương.”
Tần Mục cười tít mắt.
Đám người Chân Thiên Cung lần lượt ngã gục chỉ còn lại ba cao thủ cảnh giới Thiên Nhân có thể cầm cự, mặt đỏ bừng nhưng tu vi của bọn họ đang áp chế Thất Mê Hương, pháp lực có thể dùng không nhiều.
Bỗng giọng nói của một cô gái vang lên, cười nói:
“Thất Mê Hương là một loại thuốc tê sao? Để ta ngửi xem!”
Hùng Tích Vũ mặt biến sắc, ba cao thủ cảnh giới Thiên Nhân mừng ra mặt.
“Độc sư!”
“Mộc Ánh Tuyết!”
Tần Mục nhìn về phía giọng nói, một cô gái mặc áo đen trên người đeo đầy trang sức vàng bạc, đầu đội mũ châu ngọc bước qua các cô gái đang treo trên rễ cây, những nơi nàng ta đi qua, những cô gái trong cây lập tức héo úa, biến thành tro tàn rơi xuống đất.
Tần Mục lấy ra một chiếc bình ngọc ném qua, cười nói:
“Là thuốc tê, ngươi ngửi xem!”