Ông nội què bực bội nói:
“Là cái gì?”
Tần Mục xoa cằm, nhổ một cọng râu mới mọc, nói:
“Con cảm thấy công pháp trong cuốn sách này có thể là pháp quyết kết nối Thần Kiều.”
Ông nội què không nghe rõ:
“Cái gì Kiều?”
“Thần Kiều.”
Tần Mục tiếp tục cúi đầu đo đạc, nói:
“Vì thần tạng không giống với kinh mạch kinh lạc trong cơ thể người, kinh mạch kinh lạc trong cơ thể người thì nằm nguyên đó, nhìn hình vận cộng một lượt là có thể thử phát động công pháp. Thần tạng là một không gian rộng lớn, nguyên khí vận hành trong không gian rộng lớn này, vận hành mỗi một phân đều cần có chiều không gian khác nhau. Vì thế cần đo chiều không gian cụ thể, trong không gian rất khó xác định tọa độ, nếu như có sơ suất sẽ xảy ra lỗi.”
Ông nội què sắc mặt đờ đẫn, thần thái có vẻ hoảng hốt, sừng sờ nhìn Tần Mục đổi thước đo, tiếp tục đo đạc hình trên kim thư.
Tần Mục lấy giấy ra ghi lại số liệu mình đo được, không ngẩng đầu nói:
“Nếu sai ở chiều không gian, sai một li đi một dặm, con cần đo đạc chính xác, tính toán ra số liệu sơ bộ. Hơn nữa, kích cỡ cơ thể của người trong tranh và cơ thể của người thật cũng không giống nhau, kích cỡ thần tạng của người trong tranh cũng không giống với thần tạng của người thật, con phải tính toán ra được số liệu cơ bản, thần tạng Thần Kiều của mỗi người cũng không giống nhau, nhưng có số liệu cơ bản sẽ có thể dựa theo tỉ lệ không gian để tu luyện, như thế sẽ có thể luyện được Thước Kiều Quyết…”
Ông nội què sững sờ:
“Cái gì Kiều?”
Tần Mục bực tức, cười nói:
“Thước Kiều đấy. Ông nội què, hình như người không tập trung. Con không nói với người nữa, đo đạc rất rắc rối, tính toán cũng rất khó khăn, cần rất nhiều thời gian…”
Đột nhiên, đầu của trưởng thôn thò ra từ trong xe, kích động hỏi:
“Cái gì Kiều?”
Tần Mục càng thêm bực bội:
“Trưởng thôn cũng không tập trung? Thước Kiều đấy!”
“Không đúng!”
Quốc sư Duyên Khang ngoảnh đầu ra sau lưng, nói nhanh:
“Không đúng! Trước Thước Kiều ngươi rõ ràng nói là Thần Kiều!”
“Không sai!”
Ông nội què vội nói:
“Ta cũng nghe thấy là Thần Kiều!”
Trưởng thôn vội gật đầu:
“Là Thần Kiều!”
Tần Mục hiểu ý, cười nói:
“Thần Kiều của người trong tranh gãy rồi, công pháp trong tranh là Thước Kiều Quyết, dùng để sửa Thần Kiều. Vừa rồi con tính toán các số liệu cần dùng trong Thước Kiều Quyết, Thước Kiều Quyết này rất khó tu luyện, quá nhiều thứ cần đo đạc…”
“Công pháp sửa Thần Kiều!”
Ba người trên xe đột ngột bạo phát khí tức, chiếc xe bảo liễn đang bay trên không trung lập tức bị khí thế khủng khiếp của họ làm vỡ vụn, hóa thành bột mịn.
Tần Mục vội vàng bay lên không, ôm chặt kim thư bảo quyển và dữ liệu mình tính toán được vào ngực, quần áo bị mực đổ loang lổ.
Quốc sư Duyên Khang, trưởng thôn và ông nội què đồng thời đưa tay túm về phía kim thư bảo quyển, thấy Tần Mục ôm kim thư trong ngực vội vàng dừng lại, thu tay về, trong lòng kích động không nói lên lời.
Tần Mục trách móc:
“May đây là kim thư, không sợ bị mực làm hỏng, nếu không tội nghiệt của mọi người sẽ rất lớn!”
Trưởng thôn vội vàng nói:
“Hạ xuống đất rồi nói tiếp!”
Bốn người hạ xuống đất, xung quanh đều là thi thể, có một số nơi đang bị lửa đốt, khói mù mịt, đó là vết tích các thần thông hệ hỏa để lại, phía trước mặt họ, đại quân Man Địch quốc hỗn loạn đang bỏ chạy về Hạ Lan Quan, tướng thủ của Hạ Lan Quan thì tử thủ cổng thành, không có ý định mở cổng thành cho họ vào, đề phòng quân Duyên Khang quốc nhân cơ hội vào thành.
Đội quân thua trận đang điên cuồng tấn công Hạ Lan thành, tường thành cao vút đã bị không ít cao thủ đánh cho sụp đổ, đất đá bay tứ tung. Cũng may tường thành đủ dầy, bọn họ chỉ đánh vỡ tường thành bên ngoài, còn có tường thành bên trong chưa bị công phá. Tướng sĩ thủ thành không phân địch ta, phát động thần thông, linh binh đánh xuống dưới thành và ngoài thành, giết chết những chiến hữu vốn cùng mình kề vai chiến đấu, dưới thành là những tiếng chửi rủa vô cùng thô tục, khó nghe, cảnh tượng vô cùng thảm khốc, thi thể dưới thành chất cao như núi.
Trước Hạ Lan Quan, Kiếm Đường đường chủ và Ngu Uyên Xuất Vân thống lĩnh hạm đội dừng cách sáu mươi dặm, không tiến công, pháo quang của Chân Nguyên Pháo bắn đi liên tục, đánh phá thành lầu và cổng thành.
Lập tức vô số binh lính bỏ chạy đổ vào thành như thủy triều.
Ban Công Thố trong thành chân tay lạnh buốt.
Cổng thành bị phá, bại quân xông vào trong thành, Hạ Lan Quan đã không thể ngăn cản đối phương tấn công, bại quân tấn công quân phòng thủ trong quan ải, quân phòng thủ cũng loạn trận thế, cùng nhau bỏ chạy. Địch nhân cơ hội xông vào chém giết, thảo nguyên chắc chắn thất bại thảm hại!
“Lập tức dẫn ta rời khỏi đây!”
Ban Công Thố tàn nhẫn quyết định, hạ lệnh cho vu vương bên cạnh, nói:
“Bỏ thành, rút khỏi Hạ Lan Quan!”
Vu vương đó vội vàng dẫn hắn đi, bay khỏi Hạ Lan Quan, Ban Công Thố thét lên:
“Hãy hạ lệnh cho đệ tử Hoàng Kim Cung rút hết khỏi chiến trường!”
Vu vương rùng mình:
“Đại tôn, nếu như đệ tử Hoàng Kim Cung của ta rút hết, quân đội các bộ tộc trên thảo nguyên sẽ không còn đường sống nữa!”
“Nhưng Hoàng Kim Cung còn đường sống!”
Ban Công Thố vô cùng bình tĩnh:
“Liều chết kháng cự chỉ khiến đệ tử của Hoàng Kim Cung ta chiến tử trong tòa thành này, cần phải bảo tồn lực lượng cho Hoàng Kim Cung. Tới thảo nguyên mới là chiến trường thật sự. Uy danh của Hoàng Kim Cung không phải do các tộc cung phụng mà có được, quốc sư Duyên Khang muốn chiếm lĩnh thảo nguyên thì phải trả đủ giá!”
Vu vương vội vàng vận nguyên khí, hóa thành một tiếng thét kinh thiên động địa truyền khắp chiến trường, hạ lệnh cho đệ tử Hoàng Kim Cung rút lui.
Ông ta ra lệnh xong, lập tức chiến trường càng thêm hỗn loạn, lòng quân sụp đổ hoàn toàn, mọi người đều muốn bỏ chạy, điên cuồng xông ra ngoài thành ở sau quan ải, mọi người chen lấn giẫm đạp lên nhau, còn có một số thần thông tu luyện phi hành thì bay trên không, sau đó liền bị Chân Nguyên Pháo bắn hạ.
Ngu Uyên Xuất Vân khống chế bầu trời, không để thần thông Man Địch quốc chạy theo đường không, Kiếm Đường đường chủ khống chế mặt đất nhưng không cản được bọn họ bỏ chạy từ sau quan ải, mà càn quét hết quân địch ở phía trước, buộc họ phải điên cuồng bỏ trốn.
Phía dưới tàu chiến, đại quân Duyên Khang quốc xông tới, quét sạch tàn dư chiến trường.
Ban Công Thố quay đầu lại nhìn, Hạ Lan Quan đã bắt đầu sụp đổ, lửa trong thành bùng cháy, khói đen nghi ngút bốc lên trời. Tướng sĩ Man Địch quốc thoát ra khỏi thành đang kinh hoàng trốn chạy, còn có vô số người không thoát ra khỏi thành được liền leo lên núi Hạ Lan, rơi từ trên núi xuống nát bét.
Rất nhiều đại vu, vu vương bay tới, tập trung bên cạnh Ban Công Thố, ai nấy cũng kinh hãi tuyệt vọng, Ban Công Thố thì càng bình tĩnh hơn, ra lệnh:
“Các ngươi lập tức phân tán ra xung quanh, hạ vu độc xuống các nguồn nước của thảo nguyên, khiến ôn dịch hoành hành. Quân đội Duyên Khang quốc tấn công thảo nguyên thì hãy để chúng chết không có chỗ chôn thây!”
“Đại tôn!”
Các đại vu, vu vương kinh hãi, một vu vương nghẹn ngào nói:
“Như vậy tộc nhân của thảo nguyên cũng bị đầu độc chết!”
Ban Công Thố lạnh nhạt nói:
“Thảo nguyên rất lớn, chỉ cần không hạ độc ở các tòa thành lớn trên thảo nguyên sẽ có thể giữ lại một bộ phận tộc dân.”
“Nhưng trên thảo nguyên phần lớn đều là những bộ lạc du mục nhỏ…”
Ban Công Thố sắc mặt vô tình:
“Đó đều là những kẻ bần tiện, bọn chúng chết cùng với thần thông Duyên Khang quốc cũng đáng. Các ngươi hãy lập tức tản ra, hạ độc, không được chậm trễ, nếu không đại quân Duyên Khang quốc tấn công tới, mục tiêu đầu tiên sẽ là Hoàng Kim Cung.”
Các đại vu, vu vương đầu óc choáng váng, tản ra bốn phương.
Ban Công Thố nhìn Hạ Lan Quan từ xa, chiến hỏa ngút trời bao trùm hùng quan sụp đổ. Hắn quay người đi về phía Hoàng Kim Cung, lẩm bẩm:
“Đã bao năm rồi, cũng tới bảy tám ngàn năm nhỉ? Nội tâm của ta đã như giếng cạn không gợn sóng. Đây là lần đầu tiên khiến ta lại có cảm giác liều mình vật lộn giống như kiếp thứ nhất… Duyên Khang quốc, quốc sư Duyên Khang, Thiên Ma giáo chủ, các ngươi khiến ta hồi phục lại đấu chí!”
Trong chiến trường, Tần Mục chuyển mấy xác chết sang một bên, mở kim thư bảo quyển ra, để quốc sư Duyên Khang, trưởng thôn và ông nội què xem nội dung bên trong.
Ba cái đầu chụm lại, căng thẳng xem những chữ và hình ít ỏi trên kim thư bảo quyển, trong lòng điên cuồng tính toán, ghi nhớ hình vẽ.
“Kì diệu, thật kì diệu! Người Vô Ưu Hương sao có thể nghĩ ra được biện pháp kì diệu thế này chứ, như vậy có thể nối được Thần Kiều sao?
“Cần công trình tính toán đồ sộ thế nào mới có thể tính ra quỹ tích chính xác tới vậy, sau đó biến chúng thành công pháp?”
Ba người không ngớt lời khen ngợi, quốc sư Duyên Khang nói:
“Hai vị, ta có thể lật trang tiếp theo được chưa? Thước Kiều chắc vẫn chưa hoàn toàn nối được Thần Kiều, trang sau chắc chắn có công pháp khác! Tuy nhiên lượng tính toán sẽ nhiều hơn, cần tính toán công pháp tiếp theo dựa trên cơ sở kết quả tính toán của Thước Kiều.”
Lật kim thư sang trang kế tiếp, mọi người lại tiếp tục kinh ngạc.
“Quả nhiên là một loại công pháp khác được tính toán dựa trên cơ sở của Thước Kiều, Huyền Dẫn Quyết thật lợi hại, gần như dựng lầu các trên không! Có thể tính toán tới bước này, tuyệt đối là thần toán!”
“Đây không phải là một người có thể tính ra được, chắc tập trung toàn bộ trí tuệ của người Vô Ưu Hương mới có thể tính toán ra được bước thứ hai!”
“Mau, mau, lật trang kế tiếp… Nhìn ta làm gì? Ta không có tay!”
…
Ba người xem được một lúc thì phía xa vọng tới tiếng nổ lớn và tiếng hoan hô, Tần Mục ngẩng đầu lên nhìn, hắng giọng một tiếng nói:
“Ba vị, Hạ Lan Quan đã bị công phá rồi!”
Ba người không nói gì, tiếp tục xem kim thư bảo quyển. Tần Mục lắc đầu, tiếp tục nhìn về xa nói:
“Chúng ta chẳng phải cần đi tiếp sao? Muộn rồi, nếu dừng ở vùng đất lưỡi vịt này, buổi tối có bóng tối xâm nhập, rất nguy hiểm, dù sao nơi này cũng là Đại Khư.”
Ba người vẫn không nói gì.
Tần Mục cảm thấy vô vị, đợi một lát, không nhịn được nữa nói:
“Mọi người xem thật kĩ càng cũng vô dụng, không tính ra số lý chứa đựng trong công pháp, liều lĩnh tu luyện sẽ tốn công vô ích thôi.”
Lúc này ba người mới ngẩng đầu, bịn rịn thu lại ánh mắt, không nhìn kim thư bảo quyển nữa. Tần Mục vội hỏi:
“Trưởng thôn gia gia, người có thể tu sửa được Thần Kiều không?”
Trưởng thôn lắc đầu nói:
“Tuổi thọ của ta không còn nhiều, có thể sửa xong Thần Kiều trước khi chết hay không thì phải xem số mệnh của ta. Từ ba loại công pháp trong cuốn sách này có thể thấy, tu sửa Thần Kiều không phải việc dễ dàng.”
Quốc sư Duyên Khang gật đầu, nói:
“Trước đó cần phải tính toán ra số lý ẩn chứa trong ba môn công pháp, điểm này rất quan trọng, cần phải xây dựng được mô hình thuật số của ba môn công pháp, như thế mới có thể phổ biến được.”
Ông nội què cười nhạt:
“Quốc sư, ngươi muốn phổ biến môn công pháp có thể thành thần thành ma này để mọi người đều có thể học sao, nhưng ngươi đã hỏi người Vô Ưu Hương chưa? Ba môn công pháp này dù sao cũng không phải của ngươi!”
Quốc sư Duyên Khang sững người, áy náy nói:
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc môn công pháp này có thể được lưu truyền ra ngoài hay không, vì thế quên mất chưa hỏi chủ nhân của nó. Tần giáo chủ…”
Tần Mục cười nói:
“Ta cũng không thích giấu làm của riêng. Ta đang nghĩ, nên truyền ra ngoài, không nên giấu giếm làm gì!”
Quốc sư Duyên Khang nhìn sâu vào đôi mắt hắn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự trong lòng hắn nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt vô cùng trong sáng của Tần Mục, ông nói:
“Lão Nhân Hoàng, cuối cùng ta đã hiểu tại sao người lại chọn hắn là người kế nhiệm rồi. Hắn đích thực có tư cách và tấm lòng để làm Nhân Hoàng. Tuy hắn còn ít tuổi nhưng tấm lòng bao la.”
Trưởng thôn thản nhiên nói:
“Mục Nhi do chúng ta dạy bảo, đương nhiên tấm lòng bao la rồi!”