MỤC THẦN KÝ

Đầu Tần Mục như muốn nổ tung, các suy nghĩ đan xen chồng chéo, hỗn loạn, hai tai ù ù.

Điều Thanh U sơn nhân nói ra thật đáng kinh ngạc, không những vậy, thông tin chứa đựng trong đó cũng khiến người ta chấn động.

Tiểu Ngọc Kinh, Thiên Thánh giáo và Nhân Hoàng Điện đều có cùng nguồn gốc, cùng một thời đại, do những người của cùng một nơi sáng lập, không chỉ vậy, ba tòa thánh địa này đều là mảnh vỡ của cùng một nơi.

Hắn quay đầu nhìn trưởng thôn, sắc mặt trưởng thôn bình thản như thường, tâm trạng không có chút xao động nào, như thể lời của Thanh U sơn nhân có kinh thiên động địa cũng không thể lay động tâm hồn của ông. Hoặc là nói, ông đã biết ba đại thánh địa có liên quan với nhau từ lâu, vì thế ông không hề ngạc nhiên.

Lão Như Lai và lão Đạo Chủ thì lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng là hai chủ nhân trước đây của hai đại thánh địa không biết việc này.

Lai lịch của hai đại thánh địa này cũng rất cổ xưa nhưng có một số vấn đề lịch sử không được ghi chép lại.

Thanh U sơn nhân không nhìn trưởng thôn nữa mà nhìn Tần Mục, hơi sững sờ, cười nói:

“Xem ra lão Nhân Hoàng không nói nội tình với ngươi. Ngươi cũng chưa từng tới Nhân Hoàng Điện. Nhân Hoàng trẻ tuổi, ngươi nên tới đó một chuyến, ngươi sẽ biết được nhiều điều bí mật.”

Tần Mục định thần, trầm giọng nói:

“Mong Thanh U sơn nhân nói rõ!”

Thanh U sơn nhân lại nhìn trưởng thôn, sắc mặt trưởng thôn không có bất cứ dao động nào.

Thanh U sơn nhân cười nói:

“Ngươi không nói thì hãy để ta nói thay cho ngươi. Nhân Hoàng xin đi theo ta.”

Ông đi xuống núi, Tần Mục đi theo sau, trưởng thôn cũng lặng lẽ lơ lửng đi theo sau lưng bọn họ. Hùng Tích Vũ do dự một lát, kéo Hùng Kỳ Nhi lại, lắc đầu nói:

“Việc của Trung Thổ, chúng ta không nên can dự quá sâu!”

Hùng Kỳ Nhi không hiểu lắm, Hùng Tích Vũ có những suy nghĩ của riêng mình, việc của Chân Thiên Cung Tây Thổ đã đủ khiến nàng đau đầu rồi, việc của Trung Thổ càng đáng sợ, nàng nhạy bén cảm nhận được rằng những bí mật này mình không nên biết sẽ tốt hơn.

Lão Đạo Chủ và lão Như Lai đưa mắt nhìn nhau, lão Đạo Chủ cười nói:

“Không có việc gì toàn thân nhẹ nhõm, chúng ta đã là tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh, không nên biết quá nhiều bí mật, tránh làm hỏng tâm cảnh của mình.”

Lão Như Lai nhìn ông ta, nói:

“Cuốn kim thư bảo quyển kia ghi chép pháp môn nối Thần Kiều, đạo hữu không động lòng sao?”

“Vậy thì sao chứ?”

Lão Đạo Chủ thản nhiên nói:

“Người sáng tạo ra pháp môn nối Thần Kiều nay ở đâu?”

Lão Như Lai sững sờ, cười ha ha, cũng không có ý định đi theo:

“Nhân Hoàng các đời đều thất bại, chúng ta cũng không cần xen vào chuyện này nữa!”

Long Kỳ Lân cũng không đi theo mà nằm ngủ ở một góc, tiếng ngáy như sấm.

“Sẽ bị ăn thịt.”

Hùng Kỳ Nhi ghé vào tai hắn nói một câu.

Long Kỳ Lân vội vàng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn bốn phía, thấy Tần Mục không có ở đó, liền nói với cô bé:

“Ta ngủ một lát rồi sẽ dậy tập thể dục!”

Hùng Kỳ Nhi cứ tưởng là thật.

Tần Mục đi theo Thanh U sơn nhân đi qua cây cầu treo dài, vòng qua mấy ngọn tiên sơn, tới trên một tiên sơn lơ lửng giữa trời.

Thanh U sơn nhân dẫn họ tới đại điện trên đỉnh núi, đại điện này rất xưa cũ, dường như đã nhiều năm không được sửa chữa, có vẻ tan hoang, tường bị sập, một vài cây cột không đỡ nóc điện, giống như bị hủy hoại bởi chiến hỏa.

Đại điện tên là Thanh Sử Điện, nét chữ trên biển đã có chút mờ nhạt, nhưng có thể nhìn ra người viết ba chữ này có trình độ thư pháp và họa đạo cực cao, ba chữ Thanh Sơn Điện có bề dày của lịch sử, các chữ toát lên sự thăng trầm của thời gian.

“Thời kỳ kỷ Khai Hoàng, Thanh Sử Điện là nơi rất nổi tiếng.”

Thanh U sơn nhân bước vào trong điện, trong điện không có sách, chỉ còn lại những giá sách cũ kĩ, nội điện là không gian nguyên hình, rất rộng rãi, Tần Mục nhìn các giá sách được đặt trên tường hình vòm, cần đi trên tường mới có thể tới đó xem sách.

Chỉ đáng tiếc sách ở đây đã không còn.

“Rất nhiều sách ở đây đã bị hủy hoại bởi chiến hỏa, những cuốn sách còn lại đều được chúng ta chuyển tới các đại điện khác để bảo quản. Nhóm tiên nhân xây dựng Tiểu Ngọc Kinh vốn định gỡ bỏ Thanh Sử Điện nhưng lại thấy rằng giữ lại rất có ý nghĩa vì thế không động vào tòa đại điện này.”

Thanh U sơn nhân đi lên tường, đi giữa các giá sách trống trơn, tay vuốt ve những giá sách cũ kĩ này.

Tần Mục cũng theo ông đi lên tường, lập tức sửng sốt, trên tường truyền tới nguyên lực địa từ, hút lấy người hắn khiến hắn có thể đi lại tự do trên tường.

“Những tiên nhân xây dựng Tiểu Ngọc Kinh là những người phụ trách ghi chép lịch sử ở thời kì Khai Hoàng!”

Thanh U sơn nhân nói:

“Không chỉ ghi chép lịch sử của kỷ Khai Hoàng mà còn ghi chép lịch sử các thời đại trước Khai Hoàng. Chính vì họ ghi chép lịch sử, vì thế nhìn thấy những thất bại hết lần này tới lần khác trong lịch sử, hiểu thấu nguy hiểm, vì thế sau khi kỷ Khai Hoàng hủy diệt, bọn họ chuyển Thanh Sử Điện tới đây, xây dựng lên thánh địa Tiểu Ngọc Kinh. Tiểu Ngọc Kinh rời xa trần thế, không tham gia vào những phân tranh của trần thế, chỉ lặng lẽ lơ lửng bên ngoài trần thế, ghi chép những hưng thịnh suy tàn của thế gian. Nhân Hoàng có biết Thanh Sử Điện nằm ở nơi nào của kỷ Khai Hoàng không?”

Tần Mục lắc đầu.

Thanh U sơn nhân bước tới đỉnh mái vòm, đầu hướng xuống dưới, nói:

“Vậy chắc Nhân Hoàng có biết ý nghĩa của từ Ngọc Kinh chứ?”

“Ngọc Kinh, kinh thành nơi Thiên Đế ở.”

Tần Mục nói.

Thanh U sơn nhân nói:

“Đúng vậy, kinh thành nơi Thiên Đế ở. Ngọc Kinh chính là thiên đình. Cái tên Tiểu Ngọc Kinh vốn để tưởng nhớ kinh thành nơi Thiên Đế ở. Lịch sử Thanh Sử Điện ghi chép thực ra là để Thiên Đế xem.”

Tần Mục lòng chấn động, sững sờ nhìn ông ta, lẩm bẩm nói:

“Tiểu Ngọc Kinh bắt nguồn từ Ngọc Kinh?”

“Không sai, Tiểu Ngọc Kinh chính là tới từ Ngọc Kinh!”

Thanh U sơn nhân quay người nhìn hắn và trưởng thôn, trầm giọng nói:

“Tiểu Ngọc Kinh tới từ kinh thành Ngọc Kinh của kỷ Khai Hoàng! Nhân Hoàng Điện cũng tới từ đó! Thánh Lâm cũng tới từ đó! Bọn họ đều là mảnh vỡ của Ngọc Kinh! Người sáng lập ra ba đại thánh địa, bất luận là tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh hay là Nhân Hoàng đầu tiên của Nhân Hoàng Điện, hoặc Tiều Phu thánh nhân của Thiên Thánh giáo đều tới từ Ngọc Kinh của kỷ Khai Hoàng!”

Trưởng thôn ánh mắt lấp lánh:

“Nếu đã có cùng nguồn gốc, vậy tại sao Tiểu Ngọc Kinh không thể giúp đỡ? Tần Nhân Hoàng là giáo chủ Thiên Thánh giáo, Nhân Hoàng hiện tại của Nhân Hoàng Điện, về tình về lý, Tiểu Ngọc Kinh các người đều nên dốc sức giúp đỡ!”

Thanh U sơn nhân bước xuống từ mái vòm, lắc đầu nói:

“Lão Nhân Hoàng, ngươi vẫn chưa nguôi tráng khí, cũng vẫn hồ đồ, ngoan cố như vậy. Ta thực sự rất muốn để ngươi xem lịch sử Tiểu Ngọc Kinh ghi chép, muốn cho ngươi thấy sự tàn khốc của lịch sử, đánh bại toàn bộ những tín niệm và sự cố chấp của ngươi, nhìn ngươi bò trên mặt đất khóc lóc, nhìn bộ dạng thất vọng không chút sức sống nào của ngươi.”

Ông ta thở dài, lạnh nhạt nói:

“Ta không cần làm vậy. Vì ta chỉ cần để ngươi nhìn xem những tượng đá này là đã có thể khiến ngươi suy sụp!”

Ông bước ra Thanh Sử Điện, nhìn về một ngọn tiên sơn phía xa.

Tần Mục và trưởng thôn cũng rời khỏi Thanh Sử Điện, Tần Mục đứng sau lưng ông ta, còn trưởng thôn bay bên cạnh ông ta.

Tiên sơn phía xa vân khí mờ ảo, tiên quang lan tỏa giống như màu sắc của cầu vồng, bao quanh các bức tượng đá nguy nga, những tượng đã này có muôn hình vạn trạng, không biết là nhân vật tài giỏi nào đẽo thành.

Thanh U sơn nhân bước xuống khỏi tiên sơn, men theo cầu treo đi sang bên kia.

Họ đi lên tiên sơn có các tượng đá, khóe mắt Tần Mục co giật, hắn nhìn thấy tượng đá hình dáng Tiều Phu, tay cầm một chiếc rìu đá.

Tượng đá rất cao lớn, giống như một người khổng lồ.

Tiều Phu được điêu khắc rất tinh xảo, giống như người thật, không giống tượng được đẽo bằng tay, mà giống với một người bị hóa đá.

“Vị này chính là thánh nhân mà Thiên Thánh giáo kính trọng - Tiều Phu truyền kinh trên đá truyền đạo dưới cây.”

Thanh U sơn Nhân ngước nhìn tượng đá Tiều Phu nói:

“Sau khi ông ta truyền kinh truyền đạo, tâm niệm hủy diệt liền tới Tiểu Ngọc Kinh, lựa chọn giống với tiên nhân sáng lập Tiểu Ngọc Kinh là biến thành một bức tượng đá. Ngươi xem, ánh mắt ông ta nhìn về đâu?”

Tần Mục lòng dậy sóng, giọng nói khàn khàn:

“Đại Khư.”

“Ông nhìn về Đại Khư, nơi đó từng là quê hương của ông, chỉ có điều khi đó đã biến thành một nơi hoang phế. Ông ta không thể thay đổi được gì, không làm được bất cứ việc gì.”

Lời của Thanh U giống như một lưỡi dao cứa vào tim Tần Mục, lời nói bình thản như thể hóa thành thần thông đáng sợ hủy diệt ý chí của hắn:

“Các đời giáo chủ Thiên Thánh giáo các ngươi, ai ai mà không tài năng xuất chúng, nhưng có thành tựu của ai vượt qua Tiều Phu? Ông ta là thánh nhân của các ngươi, như vậy thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn nản lòng biến thành một pho tượng đá của Tiểu Ngọc Kinh sao?”

Ông bước tới trước bức tượng đá thứ hai, bức tượng này có dáng vẻ thư sinh, ánh mắt trách trời thương dân, tay cầm một cuốn sách, mặc dù sách đang mở ra nhưng ánh mắt của ông không nhìn vào sách. Ông cũng đang nhìn về Đại Khư.

“Vị này chính là một trong những tiên nhân xây dựng Tiểu Ngọc Kinh, một trong số các sử quan phụ trách Thanh Sử Điện của thời đại Khai Hoàng.”

Thanh U sơn nhân tiếp tục đi về phía trước, tới bên bức tượng đá thứ ba:

“Vị này cũng là sử quan của Thanh Sử Điện. Còn cả ông ta, bà ta nữa!”

Ông đi qua các bức tượng, sau cùng tới bên một bức tượng cao lớn, bức tượng này có khí chất thần võ bất phàm, hai tay cầm một thanh kiếm, bảo kiếm cắm xuống đất, ánh mắt ông nhìn về nơi xa, vẫn là hướng của Đại Khư.

“Đất nước quê hương đều biến thành đống hoang tàn, cho dù ý chí mạnh mẽ, cuồn cuộn sục sôi thì cũng khó tránh tráng chí mai một!”

Thanh U sơn nhân ngẩng đầu tỏ vẻ kính ngưỡng, nói:

“Nhân vật ở thời kỳ thượng cổ, khi kỷ Khai Hoàng hủy diệt, nỗ lực cứu thế, cố gắng sinh tồn vì tộc nhân, cũng không khỏi nản lòng, hóa thành tượng đá. Lão Nhân Hoàng, thi thể Nhân Hoàng các đời của Nhân Hoàng Điện thiếu một bộ có phải không? Ông ấy ở đây.”

Thanh U sơn nhân buồn rầu, nói:

“Ông ấy ở đây…”

Trưởng thôn lòng chấn động kịch liệt, ngẩng đầu nhìn tượng đá sừng sững bất phàm.

Người sáng lập ra Nhân Hoàng Điện, Nhân Hoàng đầu tiên, cứu được vô số môn phái lớn nhỏ, để lại hạt giống văn minh cho hậu thế, được các tộc, các tông phái tôn là vua của Nhân tộc, nhân vật huyền thoại sáng lập thánh địa Nhân Hoàng Điện tới cuối cùng cũng nản lòng.

Ông tới Tiểu Ngọc Kinh để hóa thành tượng đá!

Trong tim trưởng thôn vọng tới tiếng nổ vang, đó là cảm giác mọi kiên trì nỗ lực đều sụp đổ.

Giống như trở về cái ngày ông bị chặt đứt chân tay, mọi kiên trì, mọi tín niệm đột ngột sụp đổ, ông lại biến thành một ông lão bị chém chân chém tay không chỗ bấu víu, muốn giãy giụa nhưng không có tay để nắm giữ bất cứ thứ gì, muốn đứng dậy nhưng không có chân, chỉ có thể bò trên mặt đất!

Là khi đó.

Sau khi Tần Mục tới thôn Tàn Lão, ông lại từ từ bước ra khỏi cảm giác tuyệt vọng, không nơi bấu víu.

Giờ đây, vị thần trong lòng ông bỗng nhiên sụp đổ, khiến ông lại trải nghiệm lại cảm giác tuyệt vọng, không nơi bấu víu đó.

Đôi mắt già nua của ông nhạt nhòa, muốn đưa tay ra bấu víu nhưng không bấu được bất cứ thứ gì, người ông ngã xuống đất, muốn đứng dậy cũng không đứng dậy dược. Tần Mục ôm lấy ông lão già nua đơn độc.

“Mục Nhi…”

Nhân Hoàng thời đại trước bật khóc, cầu xin:

“Chúng ta về thôn Tàn Lão thôi, về thôi, không ra ngoài nữa… Trả lại ta Ấn Nhân Hoàng, trả lại ta! Ta không thể để ngươi đi lên con đường của ta, ta sẽ mang nó xuống mồ! Ngươi không thể gánh vác được…”

Bình luận

Truyện đang đọc