MƯỜI LĂM LẦN NGÔ ĐỒNG THAY LÁ


Lục Hy Quân được đưa vào phòng để tiến hành phẫu thuật.

Qua khung cửa kính, Cố Mộc Hoàn nhìn thấy, có hàng chục ống truyền đang được ghim vào cơ thể của Lục Hy Quân.

Các bác sĩ bắt đầu vây xung quanh.

Đèn phẫu thuật trước cửa cũng phát sáng.

Tất cả mọi người đều đã đến đủ, còn Kim Vân và Lục Ánh Nga đến chùa cầu nguyện cho Lục Hy Quân.
"Hy Quân! Cố lên...anh tin em làm được mà..."
...
Trong giấc mơ, Từ Hạ Nhiên đang bước đi trên một bãi cát vàng ấm.

Hình ảnh cô gái với nét mặt dữ tợn kia lại xuất hiện.
- Đừng! Đừng đến gần!
Từ Hạ Nhiên sợ hãi đến té nhào xuống phía sau.

Nhưng khi cô gái đó tiến lại gần, thì khuôn mặt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đôi mắt u sầu, đôi môi tím tái.

Cô bước đến, đỡ Từ Hạ Nhiên đứng dậy.
- Em của chị...cuối cùng em cũng đến đây rồi...
- Chị là Mỹ Dao?
- Phải...là chị đây...
Từ Hạ Nhiên bớt được phần nào sự sợ hãi.
- Chị...sao chị lại ở đây?
- Trước đây, chị tưởng là em đã chết.

Vì hối hận, nên chị đã tự sát, chị hy vọng có thể tạ lỗi với em.


Nhưng mà...khi đến đây thì chị mới biết em vẫn còn sống...như vậy chị cũng bớt được phần nào tội lỗi...
- Chị tưởng em sống vui vẻ lắm sao? Chị tiêm cho em thứ thuốc quái ác gì đó, nên bây giờ em mới gặp chị đây.
Tiêu Mỹ Dao cúi mặt, cô trầm giọng:
- Chị biết...chị đã gây ra cho em biết bao đau khổ.

Nhưng em yên tâm, em có thể trở về, em sẽ không chết đâu.
- Thật chứ?
- Chị đã xuống đến nơi này, không lẽ chị còn nói dối em sao? Trước tiên, chị muốn đưa em gặp người này.
Tiêu Mỹ Dao và Từ Hạ Nhiên bước đi, dù ở dưới chân là cát, nhưng anh cảm thấy nhẹ tênh như đang ở trên không.
- Ba...ba không có ở đây sao?
- Ba vẫn còn sống.

Nhưng chị không rõ ông ấy ở đâu.

Mẫn Nhi vẫn khỏe mạnh chứ?
- Vẫn khỏe.

Chị cứ yên tâm.
- Hạ Nhiên...em có bằng lòng tha thứ cho chị không?
- Em...em tha thứ cho chị...
Tiêu Mỹ Dao giấu đi dòng nước mắt đang chực tuôn trào...
Vừa đi vừa trò chuyện, Tiêu Mỹ Dao dừng lại trước một vách đá.

Từ Hạ Nhiên thấy nơi này có phần quen thuộc.

Phải rồi! Đây là nơi cậu đã nhảy xuống.

Tiêu Mỹ Dao vỗ tay ba lần, một chàng trai bước ra.

Điều đáng nói, cậu ấy...giống hệt với Từ Hạ Nhiên.
- Hy Quân...cậu là Hy Quân đúng không?
- Đúng vậy, là tôi đây.

Còn đây là Tử Nguyên...
Từ Hạ Nhiên không giấu nổi cảm xúc của mình, cậu ôm mặt khóc nức nở.

Tiêu Mỹ Dao nói:
- Mọi người cứ nói chuyện, tôi chờ.
Lục Hy Quân bước đến, cậu hiền từ nắm lấy tay của Từ Hạ Nhiên an ủi:
- Đừng khóc nữa.

Thời gian qua rất cảm ơn cậu, nhờ cậu đã bên cạnh ba mẹ tôi.
- Những thứ tôi đang có, lẽ ra là của cậu mới đúng...
- Có sao đâu chứ, cậu thay tôi tiếp tục mọi thứ, ơn này tôi nhất định sẽ đền đáp.

Cậu đừng lo nghĩ gì nữa.
Từ Hạ Nhiên tiến đến chỗ Vương Tử Nguyên.

Cậu quỳ xuống chân anh.

- Tử Nguyên, em xin lỗi...vì em mà anh phải chết oan uổng, vì em mà anh đau khổ...thật không đáng mà...
Vương Tử Nguyên đỡ Từ Hạ Nhiên đứng dậy.
- Đừng tự trách mình, đó là số phận đã sắp đặt cho tôi.

Nhưng ít ra, bây giờ tôi đã có thể bên cạnh Hy Quân thật sự.
Lục Hy Quân đưa tay lên vuốt nước mắt cho Từ Hạ Nhiên.

Cậu mỉm cười thật tươi, còn trịnh trọng thông báo.
- Tôi sẽ đầu thai làm con của cậu đó.
- Thật không?
- Thật mà.

Tử Nguyên cũng đầu thai, chúng tôi sẽ là vợ chồng.
Từ Hạ Nhiên nhảy lên vì hạnh phúc.

Vương Tử Nguyên còn đùa:
- Cha vợ tương lai, mong cha nhẹ tay với con.
- Được rồi, con mà ức hiếp con trai của ta, ta cho con biết tay.
Cả ba người cười vui vẻ, họ bây giờ như một gia đình thật sự.
Tiêu Mỹ Dao bước đến.
- Cũng sắp hết giờ rồi.

Hạ Nhiên, em về đi, nếu muộn là không còn đường về đâu.
- Vâng.

Tạm biệt Hy Quân, Tử Nguyên.

Hẹn gặp lại trên trần gian nhé!
- Tạm biệt! Cha!
Tiêu Mỹ Dao rưng rưng nước mắt, có lẽ Từ Hạ Nhiên và cô sẽ không bao giờ gặp lại như vậy nữa.

Cô nhân lúc này liền căn dặn:
- Hạ Nhiên, nhớ thay chị mà chăm sóc cho Mẫn Nhi nhé.

Đừng bao giờ rời xa Mộc Hoàn, em và anh ấy phải nắm tay đi hết cuộc đời này đó!
- Em nhớ rồi...chị...em đi đây...

- Em đi đi...đi nhanh lên...vĩnh biệt...
Từ Hạ Nhiên đi, rồi dần dần biến mất.

Lục Hy Quân và Vương Tử Nguyên cũng nắm tay nhau, cậu nói:
- Em đã nợ anh một lời yêu.

Bây giờ, em sẽ nói: em yêu anh.

Chúng ta cùng đi, và viết lại từ đầu khúc ca còn dang dở nhé.
- Ừ.

Anh yêu em, Hy Quân.
Rồi cả hai người cũng biến mất, chỉ còn Tiêu Mỹ Dao ở lại một mình.
"Mình đã gây ra quá nhiều tội lỗi.

Cô đơn chính là sự trừng phạt.

Nhưng ít ra, mình cũng cảm thấy nhẹ lòng, vì chuộc được phần nào tội lỗi với Hạ Nhiên..."
Tiêu Mỹ Dao bước đi, bước đi trong vô định...
...
Tại bệnh viện, lúc này Kim Vân đã ngất xỉu, Cố Mộc Hoàn thì chỉ muốn lao vào trong phòng cấp cứu.

Tim của Lục Hy Quân đã ngừng đập, các bác sĩ đang kích tim, nhưng nhiều lần vẫn chưa có tín hiệu.
- Thử một lần cuối cùng! Một! Hai! Ba!
- Đập lại rồi! Đập lại rồi!
Nghe tiếng hét phát ra, Mẫn Nhi đứng bật dậy khỏi ghế, cô cũng la theo:
- Tim đập lại rồi! Tim đập lại rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc