MƯỜI LĂM LẦN NGÔ ĐỒNG THAY LÁ


Một tên thuộc hạ chạy đến thông báo.
- Thưa ngài, những thứ ngài cần đã được mang đến ạ.
Nhan Trạch Minh đẩy Lục Hy Quân qua một bên.

Y đưa tay áo lau sạch miệng rồi rời khỏi căn phòng tối.
- Cha...cha có sao không?
- Không sao, không sao.
Nhan Trạch Minh quay trở lại, y hôn lên trán của Lục Hy Quân rồi nhỏ nhẹ:
- Cho dù em có là ai đi nữa, tôi vẫn yêu em, và chỉ cần có em thôi.

Hahaha...tạm thời cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây, khi nào Mộc Hoàn đến thì chúng ta cùng ba mặt một lời nhé.
Lục Hy Quân phun nước bọt, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Nhan Trạch Minh đang đi ra ngoài.
...
Cố Mộc Hoàn đã gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng cả Lục Hy Quân và Mẫn Nhi đều không rõ tung tích.

Hắn ra lệnh cho Tiểu Mạnh:
- Tìm hết tất cả ngõ ngách trong thành phố này.

Đảm bảo an toàn cho Hy Quân và Mẫn Nhi.
- Vâng.
Cố Mộc Hoàn lại gọi thêm một lần nữa.

Bây giờ mới bắt đầu đổ chuông.
- Alo! Hy Quân, em...
- Chào Mộc Hoàn.

Trạch Minh đây!

- Tại sao mày lại bắt máy? Mày làm gì Hy Quân rồi?
Nhan Trạch Minh mở loa ngoài để giọng của Cố Mộc Hoàn vang đến chỗ Lục Hy Quân và Mẫn Nhi.

Y gằn giọng.
- Hy Quân và con gái anh đang ở trong tay tôi.

Muốn cứu họ thì nhanh chóng đến đây ngay.

Và nhớ đi - một - mình!
...
Sau khi cúp máy, Nhan Trạch Minh cho người dùng bao trùm kín đầu của Lục Hy Quân và Mẫn Nhi lại, rồi chuyển hai người đến một vị trí khác.

Y cẩn thận cài thật nhiều bom xung quanh căn nhà, còn cài lên người của Lục Hy Quân một quả bom nữa.
Trời đã tối, Cố Mộc Hoàn phóng xe như bay đến chỗ hẹn của Nhan Trạch Minh.

Lục Chính Hoa và Hà Mẫn Đạt trên trực thăng riêng từ từ bay đến, còn Lục Ánh Nga và Kim Vân cùng thuộc hạ đậu xe ở xa, sẵn sàng lao đến yểm trợ.
Mẫn Nhi nhìn thấy quả bom trên người của Lục Hy Quân, cô bật khóc.
- Cha...quả bom trên người của cha...
- Không xong rồi...
Lục Hy Quân thở dài.

Anh nói nhỏ vào tai cô:
- Lát nữa, cha sẽ tìm cách cứu con.
- Còn cha thì sao?
- Mặc kệ cha.

An toàn cho con trước đã.
Lục Hy Quân cố gắng lạc quan trong lúc này.

Anh mỉm cười.
- Nếu như lát nữa...nổ rồi mà không thấy cha thì...con phải sống thật tốt đó...
- Không! Cha!
Nhan Trạch Minh bắt đầu đưa Mẫn Nhi và Lục Hy Quân mỗi người đến một căn phòng riêng.
Khi Cố Mộc Hoàn rời khỏi xe, hắn căn dặn Tiểu Mạnh khi nào có ám hiệu mới được chạy vào.
Tên thuộc hạ đứng canh ngoài cổng chĩa súng vào Cố Mộc Hoàn.
- Mời ngài giao nộp vũ khí cho chúng tôi!
Còn chưa kịp nhìn kĩ, tên thuộc hạ đã ăn phát đạn từ nòng súng của Cố Mộc Hoàn.
Nhan Trạch Minh nhẹ nhàng tận hưởng tách cà phê trên tay.

Cố Mộc Hoàn bước vào, không cần mời cũng tự động ngồi vào ghế sofa đối diện với y.
- Ngài đã hạ gục hết lính canh trước cổng rồi à?
Nhưng Cố Mộc Hoàn không trả lời.
- Tốt lắm! Đúng là Cố tổng.

Nhìn ngài nôn nóng như vậy, chắc là muốn cứu Mẫn Nhi và Hy Quân lắm đúng không?
Không dài dòng, Cố Mộc Hoàn đi thẳng vào vấn đề:
- Tao không muốn nói nhiều! Hy Quân và Mẫn Nhi đâu?
- Cứ từ từ đã! Tôi chưa đụng vào sợi tóc nào của họ hết.
- Mày dám?

Nhan Trạch Minh mở màn hình tivi lên.

Mẫn Nhi được giam trong căn phòng có cửa sổ, còn Lục Hy Quân thì trong căn phòng kín, chỉ có đèn và bốn vách tường.

Khi nhìn thấy quả bom cài trên người Lục Hy Quân, Cố Mộc Hoàn đứng bật dậy khỏi ghế.

Nhan Trạch Minh biết, hắn sắp điên đến nơi rồi.
- Tại sao mày cài bom lên người Hy Quân?!
- Dù gì cũng chết, chi bằng chúng ta chết cùng nhau.
Cố Mộc Hoàn bắt đầu dùng ám hiệu, hắn nhấn nhẹ vào nút bấm trong túi quần.

Ở bên kia, Tiểu Mạnh đang nghe trực tiếp cuộc đối thoại giữa hai người.
- Nơi này, có lẽ người của tao không thể vào được rồi.
- Tất nhiên.
Cố Mộc Hoàn nhìn chăm chú vào cửa sổ nơi giam giữ Mẫn Nhi.

Từ nơi con bé ngồi có thể nhìn thấy dòng sông.
- Mày đúng là thơ mộng.

Giam giữ Mẫn Nhi, mà còn chọn cửa sổ có thể thấy được dòng sông nữa.

Đèn của cây cầu bắc qua sông đúng là nhiều màu.
- Tôi rất thích nhìn ra sông, đó là nơi tôi hay làm việc.
Ở bên ngoài, Tiểu Bạch nóng ruột kêu lên:
- Hai người này điên hết rồi, đang dầu sôi lửa bỏng còn nói chuyện phiếm với nhau nữa.
Tiểu Mạnh phản bác:
- Đồ ngốc! Ngài Cố đang miêu tả chỗ giam giữ đó!
Tiểu Mạnh mở bộ đàm lên nói với Hà Mẫn Đạt:
- Thư ký Hà, anh xem có cửa sổ nào có thể nhìn thấy một dòng sông, cây cầu có đèn rất nhiều màu không.
- Được rồi, đợi một chút.
Ở phía Lục Ánh Nga, cô đang lái xe tìm vị trí mà Tiểu Mạnh đang nói.
- Tiểu Mạnh, tôi tìm được dòng sông rồi.

Nhưng căn nhà này quá nhiều cửa sổ, tôi chưa nhìn thấy con tin.
Hà Mẫn Đạt chen vào:

- Để cho anh!
Lục Chính Hoa dùng ống nhòm để nhìn.

Phải phóng to rất nhiều lần, mới nhìn thấy Mẫn Nhi bị trói trên ghế.
- Ánh Nga! Chính là chiếc cửa sổ có màu vàng nhạt.
- Cháu thấy rồi!
Hà Mẫn Đạt bắt đầu hack vào hệ thống camera của căn nhà để tiện theo dõi.
- Căn phòng này chỉ có Mẫn Nhi.

Còn anh Hy Quân bị giam ở căn phòng kín.

Căn phòng này có cảm biến, chỉ cần người lạ xâm nhập thì bom sẽ phát nổ.
- Có phá được cảm biến không?
- Không được.

Hệ thống camera cũng rất chặt chẽ, phải khó khăn lắm mới hack được.
- Thôi thì...giải cứu Mẫn Nhi trước đã...
Hà Mẫn Đạt liền ấn nút, tất cả camera đều bị mất hình ảnh...
...
Nhan Trạch Minh nhìn thấy camera bị hack, liền nở một nụ cười.
- Haizz, ngài đúng là toan tính.

Nhưng xúi quẩy quá, khi họ bước vào căn phòng giam Mẫn Nhi để đưa nó đi, vô tình kích hoạt cảm biến mất rồi.
- Cái gì?
Ở bên ngoài, tất cả mọi người hét vào bộ đàm:
- CÁI GÌ!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc