MƯỜI LĂM LẦN NGÔ ĐỒNG THAY LÁ


Lục Hy Quân đã vượt qua hết mọi nguy kịch.

Khi được chuyển qua phòng để theo dõi, cả cơ thể anh chi chít những vết thương do phẫu thuật, cộng thêm những vết do ghim ống truyền vào.
Chỉ cần kết thúc hết công việc, Cố Mộc Hoàn sẽ chạy đến bệnh viện, thức trắng cả đêm để túc trực bên Lục Hy Quân.

Mẫn Nhi vừa ngồi học bài, vừa trò chuyện với Lục Hy Quân.

Hiện tại chỉ còn vài tháng nữa là cô vào đại học, cô sẽ vào trường đại học A.

Còn Vũ Thiên, cậu và em bé đều rất khỏe mạnh.
Từng ngày trôi qua, tuy Lục Hy Quân chưa tỉnh, nhưng vết thương trên da lại lành lặn một cách thần kỳ, mà không để lại vết sẹo nào.

Thỉnh thoảng, Cố Mộc Hoàn không nhịn được, liền hôn lên má của Lục Hy Quân một cái.
Bác sĩ Lưu nhìn thấy, ông gằng giọng.

Cố Mộc Hoàn ngồi xuống, cảm thấy hơi ngượng mà đưa tay lên gãi đầu.
- Phải công nhận, Lục tổng tu mấy kiếp mới có người chồng như ngài, cưng chiều lo lắng cho vợ hết mực.

Sau chuyện này, hy vọng hai người thật sự được hạnh phúc.
- Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ dành cả đời này để yêu thương Hy Quân.

Đó là điều tôi chắc chắn nhất.
- Tôi biết mà.

Chỉ trong nay mai là tỉnh lại thôi, tình hình đã tốt hơn rất nhiều.


Tôi còn vài bệnh nhân khác, xin phép đi trước.
Nhiều ngày nằm trên giường bệnh, Lục Hy Quân càng trở nên béo tốt hơn.

Nhưng trong mắt của Cố Mộc Hoàn, anh càng trở nên hấp dẫn hơn, quyến rũ hơn.

Bao nhiêu năm mà làn da trắng như băng ngọc vẫn không chút thay đổi.
Bỗng nhiên, ngón tay của Lục Hy Quân cử động, khẽ chạm nhẹ vào bàn tay của Cố Mộc Hoàn.
- Bác sĩ! Hy Quân cử động rồi!
...
Lục Hy Quân từ từ mở mắt ra.

Sau khi giã từ Tiêu Mỹ Dao, anh không biết mình đã đi, đã chạy trong bao lâu nữa.

Chỉ thấy trước mắt là thân xác đang nằm trên giường, càng cố chạy lại càng xa ra.

Cuối cùng, Lục Hy Quân cũng trở lại được.
Mọi người đứng xung quanh nhìn thấy Lục Hy Quân tỉnh dậy, Kim Vân bước đến hỏi han:
- Con trai của mẹ, con sao rồi? Đau lắm không?
- Khặc...khặc...mẹ đè lên tay con rồi...
- Chết...mẹ xin lỗi.
Lục Chính Hoa nói:
- Bà này thật là, định ăn thịt con luôn hay sao? Hy Quân à, con có thấy khó chịu ở đâu không?
- Con ổn rồi...ổn rồi...
Từng người lần lượt trò chuyện với Lục Hy Quân.

Nhưng có một người chỉ đứng tựa vào tường, đưa mắt nhìn đến chỗ Lục Hy Quân.

Ánh mắt ấy chan chứa một cảm xúc khó tả, vừa vui mừng lại chen lẫn hạnh phúc.
...
Khi chỉ còn Cố Mộc Hoàn và Lục Hy Quân.

Hắn lân la đến gần anh.
- Hy Quân, em không định đuổi anh đi đó chứ?
- Tôi đang mệt, không đủ sức đuổi anh đâu.
Cố Mộc Hoàn châm chọc:
- Nhìn em kìa, bây giờ không khác nào xác ướp.
- Kệ tôi! Tôi xé băng ra bây giờ!
- Đừng đừng! Còn vài ngày nữa là lành rồi đó.
Cố Mộc Hoàn rót một cốc nước ấm cho Lục Hy Quân.
- Em uống đi cho thấm giọng.
- Thấm giọng để chửi anh à? Dù anh có hầu hạ...tôi cũng...cũng không tha thứ cho anh.
Lục Hy Quân nhận lấy cốc nước rồi uống.


Suốt cả buổi, Cố Mộc Hoàn không rời mắt khỏi anh làm cho anh cảm thấy bực mình.
"Phải trả đũa anh ta một chút mới được, mình đâu phải dễ dãi mà tha thứ ngay bây giờ..."
Lục Hy Quân đặt chân xuống định bước đi vào nhà vệ sinh.

Cố Mộc Hoàn liền chạy tới dìu.
- Đi vệ sinh hả? Để anh dìu em đi.
- Tôi không có bị liệt, vẫn đi đứng tốt lành kia mà.

Tránh ra một bên, phiền quá đi.
- Phiền à? Để anh làm như vậy nhé?
Cố Mộc Hoàn liền dùng tay bồng Lục Hy Quân lên.

Anh đỏ mặt vùng vẫy:
- Cái lão già này! Thả tôi xuống mau!
- Không thả!
- Làm ơn thả tôi xuống, người khác nhìn thấy thì ngại lắm...
- Anh còn định gọi cả báo chí đến đây chụp ảnh nữa đó.

Em muốn lên trang nhất không? Hay là đợi ngày xuất viện?
Lục Hy Quân đến cạn lời với cái tên này.

Anh núp vào vai của Cố Mộc Hoàn để giấu đi khuôn mặt xấu hổ.
Đến trước cửa nhà vệ sinh, hai người vẫn cứ như trẻ con.
- Anh còn định làm gì nữa! Ra ngoài đi chớ!
- Lỡ như em bị trượt ngã thì sao? Anh phải vào!
- Đồ biến thái! Định nhân cơ hội nhìn lén tôi hả?
- Chẳng phải của em anh thấy hết rồi sao? Còn ngại cái gì nữa?
Lục Hy Quân muốn lấy chiếc quần đội lên đầu, đã thấy còn la lên cho cả bệnh viện nghe hết, anh chỉ biết thầm chửi rủa Cố Mộc Hoàn trong bụng.
Hai ngày nằm trong bệnh viện, Lục Hy Quân suýt nữa là tăng huyết áp vì Cố Mộc Hoàn.

Nhưng Lục Chính Hoa nghe anh kể lể thì chỉ thấp giọng nói:

- Mộc Hoàn vì con mà mấy đêm không ngủ, con đừng ức hiếp cậu ấy tội nghiệp.

Ngoan ngoãn đi để còn xuất viện nữa.
- Ơ! Ba! Ba bán đứng cả con nữa sao...
- Bán đứng gì chứ? Con đang ức hiếp Mộc Hoàn thật mà.
Lục Chính Hoa đóng cửa lại, ông vừa đi vừa ôm bụng cười.
Cố Mộc Hoàn lấy cháo ra, cẩn thận thổi cho nguội rồi mới đút cho Lục Hy Quân.
- Ba đã nói như vậy rồi, em ngoan ngoãn ăn cháo nhé.
- Chưa gì đã gọi là ba rồi, ai thèm gả cho anh.
- Vậy thì mười mấy năm trước, ai cầm nhẫn và quỳ xuống cầu hôn anh trước?
Lục Hy Quân cứng họng.

Cố Mộc Hoàn đắc ý cười lớn.

Hắn đưa muỗng cháo đến trước miệng của anh.
- Ăn cháo ăn cháo! Lúc nào cũng ăn cháo, ngán đến tận cổ rồi!
- Đây là cháo do Mẫn Nhi nấu, em không ăn là phụ lòng con bé.

Vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, ráng chịu đựng một thời gian nữa thôi.
Lục Hy Quân thở dài, rồi cũng há miệng ra để cho Cố Mộc Hoàn đút cháo.
- Để tôi xem, anh chịu đựng được bao lâu.
Lục Hy Quân biết rõ, Cố Mộc Hoàn bao nhiêu năm không đụng tay đến công việc nhà.

Để xem hắn làm sao để phục vụ cho anh đây..


Bình luận

Truyện đang đọc