MƯỜI LĂM LẦN NGÔ ĐỒNG THAY LÁ


Mấy ngày sau, Cố Mộc Hoàn thức dậy thì Lục Hy Quân đã thức từ lâu.

Anh đang cầm bàn là để là bộ quần áo cho hôm nay.
- Hôm nay em cũng đi làm à?
- Đúng vậy, không được sao? Anh định giam ở nhà đến già?
- Nhưng ba sẽ không đồng ý...
Lục Hy Quân mang bộ âu phục màu đen đặt xuống cho Cố Mộc Hoàn.
- Tôi xin phép ba rồi.

Hôm nay chúng ta phải thật lộng lẫy.
Cố Mộc Hoàn tiến đến chỗ Lục Hy Quân, rồi vòng tay ôm lấy eo của anh.

Đặt một nụ hôn lên cổ rồi mỉm cười nói:
- Cảm ơn vợ đã chuẩn bị đồ.
- Vợ cái con khỉ khô nhà anh! Chúng ta chưa kết hôn đâu nhé!
Lục Hy Quân vừa bĩu môi, vừa búng tay lên trán của Cố Mộc Hoàn.

Những biểu cảm đó của anh làm hắn thấy dễ thương vô cùng.

Không chỉ chuẩn bị quần áo, Lục Hy Quân còn chu đáo chuẩn bị cả bữa sáng cho hắn và Mẫn Nhi.

Sắp tới chắc là không cần người giúp việc nữa.
...
Hà Mẫn Đạt hôm nay vừa làm việc, vừa huýt sáo có vẻ rất vui.
- Hôm nay cậu làm gì vui vậy?

- Anh không nhớ à, sắp đến ngày em và Ánh Nga đám cưới rồi.
Lục Hy Quân vỗ tay lên trán.

Chết thật, vậy mà lâu nay quên mất.
- Anh cứ yên tâm, bây giờ còn kịp để anh chuẩn bị giúp bọn em một tay.
- Tất nhiên rồi! Chọn được nhẫn chưa?
Hà Mẫn Đạt lấy chiếc hộp nhỏ màu xanh ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn.
- Đây là chiếc nhẫn mà em sẽ trao cho Ánh Nga.

Viên đá này cũng rất đặc biệt, cô ấy sẽ rất thích cho mà xem.
Lục Hy Quân nhìn qua chiếc nhẫn một lượt, rồi gật đầu.
- Mắt cậu cũng rất có thẩm mỹ đó.
- Vậy à, hihi.
Lục Hy Quân nhìn lên tin tức.
"Vị cựu chủ tịch của Nhan gia qua đời."
"Đó không phải là ba của Nhan Trạch Minh sao? Nhưng ông ấy vẫn còn rất khỏe mạnh kia mà? Mà Nhan Trạch Minh cũng không đến tìm mình? Không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa..."
Chiều hôm đó.

Lục Hy Quân đến tham dự tiệc rượu của đối tác.

Vô tình gặp lại Nhan Trạch Minh đang uống rượu một mình.
Việc ba của Nhan Trạch Minh qua đời cũng là một tổn thất không hề nhỏ.

Tuy ông đã rút khỏi thương trường, nhưng vẫn là hậu phương vững chắc, đưa ra chiến lược giúp đỡ Nhan Trạch Minh.

Lúc trước, Phi Khiêm bỏ ra đi, giờ đến lượt ba qua đời, nỗi đau dồn dập không biết y còn chống chọi được bao lâu.

Đã vậy, nội bộ công ty còn xảy ra lục đục.

Nay mai Nhan gia chắc sẽ sụp đổ.
Nhìn thấy Lục Hy Quân, ánh mắt của Nhan Trạch Minh đang tuyệt vọng bổng trở nên có một chút hy vọng.
- Hy Quân.

Cuối cùng cũng được gặp cậu.
- Trạch Minh, anh ổn chứ?
Nhan Trạch Minh lắc đầu.
- Tôi không trụ được nữa rồi.
- Anh đừng bi quan.

Nếu cần, em sẽ giúp anh.
Nhan Trạch Minh nhìn Lục Hy Quân đầy chua xót.


Y nắm lấy tay của anh.
- Nghe nói vừa rồi cậu bị bệnh nặng...
- Vâng, em đã vượt qua được.

Anh cũng vậy, khó khăn rồi sẽ qua được thôi.

Em cũng từng tuyệt vọng, ngỡ là mình không còn đường sống.

Nhưng bây giờ anh thấy đó...
Nhan Trạch Minh lấy được một chút hy vọng.
- Tôi sẽ vượt qua được...tôi sẽ vượt qua được...nhưng Hy Quân, cậu bằng lòng giúp tôi chứ?
- Vâng.
...
Lục Hy Quân trở về sau buổi tiệc rượu.

Vừa bước đến cửa, đã nhìn thấy Cố Mộc Hoàn ngồi xem tivi, ánh mắt có phần hơi giận dữ.
- Từ chiều đến giờ em đi đâu?
- Tôi dự tiệc rượu của đối tác.

Mẫn Đạt không nói với anh?
Cố Mộc Hoàn lắc đầu, hắn nghiêm giọng:
- Anh đã dặn rồi sao? Em không được rời khỏi tầm mắt của anh.
- Anh ghen à? Mà anh nói không được rời khỏi tầm mắt, anh theo dõi tôi à?
Cố Mộc Hoàn gật đầu, tiện tay tắt luôn tivi.
- Em biết hình phạt nếu như không nghe lời rồi chứ?
Lục Hy Quân hiểu ra, sẵn tiện có men rượu trong người, anh cởi chiếc áo ngoài ra quăng lên ghế.
- Phạt à? Tiếp chiêu!
Lục Hy Quân trực tiếp ngồi lên người của Cố Mộc Hoàn.

Hắn bồng anh lên phòng ngủ rồi đặt xuống giường...
- A! Nhẹ tay thôi!
- Được massage miễn phí còn than thở, ra ngoài tìm ả nào mềm mỏng mà nhờ.

Ngồi cả ngày trong phòng làm việc, Cố Mộc Hoàn bắt Lục Hy Quân massage cho mình.
- Nhưng anh thích ở nhà hơn.
- Xía! Mà có thấy thoải mái không?
Cố Mộc Hoàn gật đầu lia lịa.

Lục Hy Quân nói:
- Mà anh có nghe tin gì chưa? Ba của Nhan Trạch Minh qua đời rồi.
- Hả?
Cố Mộc Hoàn bất ngờ hỏi làm Lục Hy Quân cũng giật mình.
- Lão già đó, đáng lẽ ra nên chết sớm hơn một chút.
- Nghiệp quá! Anh không định tích đức à?
Cố Mộc Hoàn bật cười.

Lục Hy Quân đứng dậy, một lát sau mang đến một ly sữa nóng.
- Em làm cho anh hả?
- Không thích hả? Vậy để tôi uống.
- Ấy ấy! Anh uống mà.
Mặc dù miệng luôn nói lời khó chịu, nhưng trong thâm tâm Lục Hy Quân vẫn quan tâm đến Cố Mộc Hoàn.

Từ khi sống cùng nhau, cả hai đều tròn trịa, hồng hào lên trông thấy.
Khi nằm ngủ, Lục Hy Quân kéo chăn lên đắp cho Cố Mộc Hoàn đỡ lạnh, còn giả vờ nằm sát lại gần vào lòng hắn.

Cố Mộc Hoàn mở mắt ra nhìn.
"Hy Quân, em vẫn luôn quan tâm đến anh mà...".


Bình luận

Truyện đang đọc