MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Viên Tiêu đã chuẩn bị bữa sáng từ 9 giờ hơn, chỉ chờ Thang Viên rời giường là hai người cùng ăn.

Nhưng có lẽ vì hai ngày nay quá mệt mỏi, Thang Viên ngủ đến tận 11 giờ, Viên Tiêu đành dùng lò vi sóng hâm lại bữa sáng dùng cho bữa trưa.

Thang Viên nhìn Viên Tiêu mang đồ ăn nóng hôi hổi từ phòng bếp ra, kinh ngạc hỏi: “Anh sẽ nấu cơm à?”

Viên Tiêu ngồi xuống bên cạnh Thang Viên, nhìn cậu kinh ngạc thì mỉm cười giải thích:

“Anh du học ở nước F mười mấy năm đều là tự mình nấu ăn, tuy rằng ba có mua biệt thự, thuê người hầu chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho anh, nhưng anh ngại sống một mình trong ngôi nhà lớn quá quạnh quẽ, nên tự mình tìm căn chung cư cho sinh viên, so với căn chúng ta đang ở nhỏ hơn một chút, nhưng ấm áp hơn nhiều.”

Thang Viên ngẩng đầu, nhìn gian phòng còn khuyết thiếu trang trí, quay đầu nói với Viên Tiêu:

“Không sao hết, về sau chúng ta, chúng ta hai người ở nơi này, mua một vài đồ dùng trang trí đơn giản, lại trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, nhất định cũng có thể làm nơi này trở nên ấm áp.”

Viên Tiêu đặt một bát canh nóng trước mặt cậu, dịu dàng đáp: “Ừm, nhất định sẽ, nếu em thích, chúng ta còn có thể nuôi chó hoặc mèo nhỏ.”

Thang Viên uống canh Viên Tiêu nấu, vừa cảm thán trong lòng ngon quá vừa híp mắt cười nhìn anh gật gật đầu.

Cơm nước xong nghỉ ngơi một lát, hai người thay âu phục mà buổi sáng Viên Tiêu yêu cầu Tiểu Lý mang đến, Viên Tiêu lái xe đưa Thang Viên tới một salon gần đó để người tạo mẫu tóc giúp hai người chỉnh sửa lại một chút.

Mái tóc chải lên lộ ra cái trán cao rộng, trông Thang Viên như trở nên thành thục hơn, nhưng làn da vẫn vô cùng trắng nõn mịn màng làm cậu càng thêm giống một hoàng tử bé xinh đẹp.

Viên Tiêu từ phía sau vươn tay ôm lấy eo cậu, nhắm mắt lại chạm lên sườn mặt cậu, sau đó dùng một giọng nói quyến rũ hỏi: “Hoàng tử bé thân ái của anh, em có nguyện ý lấy kị sĩ trung thành và tận tâm với em kia không?”

Thang Viên nhìn Viên Tiêu trong gương, dáng người thon dài, khí chất lại cao quý, cậu chậm rãi quay đầu, thẹn thùng đối diện với khuôn mặt quá mức anh tuấn kia: “Em nguyện ý, quốc vương của em.”

Lúc sau hai người thuận lợi lĩnh được giấy đăng kí kết hôn, còn thu hoạch được rất nhiều lời chúc phúc cùng ca ngợi của nhân viên công tác.

Thang Viên chưa từng cảm nhận được niềm hạnh phúc mãnh liệt và thoả mãn như ngày hôm nay, trên đường về nhà, cậu cầm hai tờ giấy đăng kí nhìn đi nhìn lại, tươi cười sáng lạn trước sau chưa từng biến mất.

Viên Tiêu bị lây niềm vui sướng của Thang Viên, nhân lúc dừng đèn đỏ, đột nhiên dán sát vào, tặng cho cậu một nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm trái tin người ta tăng tốc.

Đèn xanh sáng lên, Viên Tiêu tiếp tục lái xe. Thang Viên đỏ bừng mặt oán trách anh: “Vẫn còn ở bên ngoài kìa, sao anh lại…”

Viên Tiêu bình tĩnh đáp lại: “Anh hôn vợ anh, ai quản được?”

Tuy rằng cảm thấy bộ dạng này của Viên Tiêu quá lưu manh, nhưng Thang Viên vẫn không thể không nói dù Viên Tiêu có như vậy, anh cũng vẫn quá đẹp trai, đồng thời trong lòng cậu còn kích động mà hô: A, làm sao bây giờ, cảm giác mình càng thêm thích Viên Tiêu.

Tuy rằng trước đó Viên Tiêu nói thích tin tức tố của cậu, nhưng Thang Viên lại cảm giác Viên Tiêu cũng thích hôn môi với cậu, thích cùng cậu làm một ít sự tình không thể miêu tả, hơn nữa ở mọi phương diện anh đều rất dịu dàng.

Hai ngày này giữa hai người phát sinh quá nhiều thứ ngọt ngào làm Thang Viên không nhịn được mà nghĩ nhiều, Viên Tiêu có phải đã bắt đầu thích mình rồi hay không? Nếu thật là như vậy, cậu càng phải nỗ lực, cậu muốn Viên Tiêu trở nên cực kì cực kì cực kì thích cậu.

Viên Tiêu nhìn Thang Viên đang vui vẻ không thôi đột nhiên an tĩnh lại, cho rằng lời nói của mình làm cậu không thoải mái, muốn nói xin lỗi, trong lòng lại phỏng đoán, chẳng lẽ bộ dáng cậu vừa rồi rất vui vẻ là giả sao, cậu không muốn thừa nhận chuyện trở thành vợ anh?

~Hết chương 14~

Bình luận

Truyện đang đọc