MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Thang Viên nhìn chăm chú vào mắt Viên Tiêu, thân mình trong lòng anh từng chút biến mềm, khẽ cắn môi dùng giọng mũi nhẹ nhàng mà phát ra một tiếng “Dạ~”.

Ánh mắt thâm tình của Viên Tiêu dừng lại trên khuôn mặt nhỏ thật lâu mới rời đi rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu, sau đó buông ra, ngồi lại ghế lái, tâm tình sung sướng lái xe về nhà.

Về đến nhà, Thang Viên đi tưới nước cho mấy chậu hoa trong nhà, Viên Tiêu thì vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, anh đi vào thư phòng, mở máy tính, nhập địa chỉ trang web, bắt đầu tìm “Bò Sữa Nhỏ”.

Nửa giờ sau, khi Viên Tiêu trở lại phòng ngủ, Thang Viên đang ngồi trên giường xem sổ tay nuôi dưỡng cây cảnh.

Bởi vì vừa mới tắm xong, trong phòng máy sưởi cũng đủ ấm áp, cho nên Thang Viên chỉ mặc một cái quần đùi, cẳng chân trơn bóng quơ qua quơ lại.

Thấy Viên Tiêu tiến vào, Thang Viên ngẩng đầu nhìn anh, còn giơ sổ tay cho anh xem:

“Viên Tiêu anh xem, nơi này có phương pháp trồng bách hợp, chúng ta rảnh thì đến cửa hàng hoa mua hạt giống để tự mình gieo được không?”

Viên Tiêu đi đến trước tủ quần áo, vừa tìm đôi tất màu trắng dài nhất vừa trả lời ‘Được’.

Sau đó Viên Tiêu quay lưng về phía Thang Viên, ngồi xuống bên cạnh cậu, dịu dàng nắm lấy hai chân còn lộn xộn kia vào lòng.

Thang Viên nghi hoặc quay đầu nhìn, lại m thấy Viên Tiêu đang ôm chân cậu muốn giúp cậu đi tất.

Thang Viên nghiêng người hỏi Viên Tiêu: “Sắp ngủ rồi sao còn phải đi tất chứ?”

Viên Tiêu rầu rĩ trả lời: “Anh sợ em lạnh.”

Thang Viên thuận theo để Viên Tiêu đi tất giúp mình, nhưng vẫn nói: “Phòng rất ấm áp mà, em không lạnh.”

Viên Tiêu giúp Thang Viên đi tất xong, cẳng chân được bao bọc trong đôi tất trắng tinh, trong đầu anh không ngừng tái hiện hình ảnh trong tiểu thuyết:

Tiểu thụ thích giả ngây thơ tới câu dẫn tiểu công, nên cởi hết quần áo chỉ để lại chiếc quần lót màu trắng, sau đó ngay trước mặt tiểu công, đeo đôi tất dài màu trắng vào từng chút từng chút một.

……

Viên Tiêu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt to đơn thuần của Thang Viên, một bên khoé miệng hơi nhếch lên cười với cậu:

“Đêm nay chúng ta ôn tập nội dung “Bò Sữa Nhỏ” chương 9 đi.”

Thang Viên nghe thấy lời này, cúi đầu nhìn đôi tất trắng trên chân, sau vài giây rốt cuộc phản ứng lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức đỏ lự, cậu muốn rút chân ra khỏi tay anh nhưng Viên Tiêu đã nhanh chóng nắm lại.

Thang Viên ngượng ngùng không biết nói gì, mãi sau mới ấp úng ra vào từ “em… em…”

Viên Tiêu quay người đẩy Thang Viên xuống giường, vươn tay chạm vào hạt đậu nhỏ trên ngực cậu qua lớp áo ngủ, sau đó nhân lúc hô hấp của cậu còn rối loạn mà từ từ cởi nó ra.

Viên Tiêu ngồi dậy, nhìn người dưới thân chỉ mặc một cái quần đùi cùng một đôi tất trắng, khuôn mặt lại cực kì đơn thuần đáng yêu, trong mắt lại tăng thêm vài phần si mê.

Lượng lớn tin tức tố hương tuyết tùng được phóng thích, Thang Viên bị tin tức tố kích thích, làn da cũng chậm rãi biến thành màu hồng phấn.

Thang Viên không kịp phản kháng, quần đùi cũng bị cởi ra, trùng hợp hôm nay cậu tắm xong cũng mặc một chiếc quần lót thuần trắng, nhìn đến đây Viên Tiêu lập tức cảm thấy càng thêm miệng đắng lưỡi khô.

Viên Tiêu cúi xuống dán lên thân hình mềm mại của Thang Viên, tặng cậu một nụ hôn thật sâu.

Môi cùng lưỡi chiến đấu kịch liệt tạm thời giảm bớt cơn đói khát của Viên Tiêu, nhưng lại làm Thang Viên trở nên ý loạn tình mê, không khống chế được mà phóng thích tin tức tố, hương gạo nếp ngọt ngào quấn lấy hương tuyết tùng mát lạnh, thúc đẩy hai người không ngừng gia tăng hiểu biết về đối phương.

Nụ hôn sâu qua đi, Viên Tiêu chợt rời đi đôi môi ngọt ngào, dời đến bên tai cậu thở hổn hển, dùng một loại một loại thanh âm đầy từ tính nói với Thang Viên:

“Thang Viên, anh muốn biến em thành bé bò sữa.”

~Hết chương 24~

Bình luận

Truyện đang đọc