MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Thư ký Tiểu Vưu dẫn anh tới Ban biên tập, giao cho Trưởng phòng Trương – trưởng ban ban biên tập tiểu thuyết tình yêu, để hắn sắp xếp công việc cho anh.

Trưởng phòng Trương thấy Viên Tiêu khí độ bất phàm, lại là người thư kí Vưu tự mình dẫn đến, nên khách khí giải thích cho anh công việc mà ban biên tập phụ trách.

Nhưng Viên Tiêu sau khi ứng phó Viên Giang Minh, chỉ một lòng muốn đi tìm Thang Viên, bộ dáng Thang Viên trưởng thành thế nào anh cũng không biết, nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngắt lời trưởng phòng Trương đang thao thao bất tuyệt, sốt ruột:

“Trưởng phòng Trương, những thứ ngài nói tôi đều đã học tập qua, ngài yên tâm, công tác về sau tôi nhất định không phạm sai lầm. Nhưng hiện tại tôi đang gặp phải một chuyện vô cùng quan trọng phải làm ngay, ngài xem có thể phê cho tôi nửa ngày nghỉ trước được hay không, ngày mai tôi sẽ bắt đầu công tác.”

Trưởng phòng Trương mới nói được một nửa lại nghe thấy Viên Tiêu nói ngày đầu tiên đi làm đãmuốn xin nghỉ thì lập tức thay đổi sắc mặt, dù cho người này khả năng có thân phận đặc thù nhưng cũng không thể vừa mới tới đã không tôn trọng công việc, như vậy sao có thể tôn trọng hắn. Điều này làm cho trưởng phòng Trương thực sự tức giận, hắn lập tức từ chối:

“Đi làm ngày đầu tiên sao lại có thể xin nghỉ, tôi mặc kệ cậu có thân phận gì, cũng mặc kệ cậu có bao nhiêu chuyện quan trọng, nếu cậu không cần tôi huấn luyện, vậy lập tức bắt đầu làm việc đi.”

Nói xong, trưởng phòng Trương giao một tập hợp đồng vào tay Viên Tiêu đồng thời mở miệng:

“Trong phòng khách có một tác giả mạng chuẩn bị kí hợp đồng, cậu tới giải thích nội dung hợp đồng, nếu không có ý kiến gì thì để cậu ta kí tên, về sau cậu ta chính là tác giả đầu tiên mà cậu phụ trách.”

Nói xong, trưởng phòng Trương trở về bận rộn với công việc của mình.

Viên Tiêu nhìn hợp đồng trong tay, biết mình hiện tại xác định là không có thời gian tự đi tìm Thang Viên. Anh ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho trợ thủ đắc lực Tiểu Lý, để cậu ta điều tra rõ hành tung của Thang Viên, mau chóng tìm ra nơi ở của cậu.

Sau đó Viên Tiêu cầm bản hợp đồng kia, trong ánh nhìn chăm chú của đám Omega, Beta, thậm chí Alpha từng bước đi tới phòng khách nằm ở một góc.

Mở cửa, Viên Tiêu nhìn thấy bên trong là một Omega nam nho nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn chỉ có 15-16 tuổi. Omega cúi đầu nhấm nháp ly nước ấm, làn da trắng mịn mang theo tia ửng hồng không thích hợp.

Trong không khí lại có hương gạo nếp nhàn nhạt, Viên Tiêu không tự giác nhíu mày rồi bước về phía Omega.

Viên Tiêu lễ phép duỗi tay muốn cùng Omega chào hỏi: “Chào cậu, tôi là biên tập phụ trách cậu, Viên Tiêu, rất vui có thể hợp tác với cậu…”

Đột nhiên phát hiện trong phòng có thêm người khác, Thang Viên vội vàng ngẩng đầu lên, một đôi mắt to bởi vì bất ngờ mà trong nháy mắt phủ kín một tầng hơi nước.

Lại nghe được người tới giới thiệu thân phận cùng tên, môi hồng vừa được nước ấm ngâm đến dễ chịu của Thang Viên chậm rãi biến thành hình chữ O, không xác định nhìn về phía người tới, hỏi: “Anh là Viên Tiêu?”

Viên Tiêu nhìn khuôn mặt của người kia, một cảm giác quen thuộc bỗng ập tới, nhưng anh không nhớ rõ bất cứ thứ gì về Thang Viên ngoại trừ là Omega nam, cho nên buông bàn tay đang duỗi ra xuống, hỏi ngược lại: “Cậu biết tôi?”

Thang Viên hơi thất vọng, Alpha trước mặt nói anh ta kêu Viên Tiêu, tuy rằng mười hai năm qua đi, bề ngoài đã thay đổi, nhưng Thang Viên vẫn là có thể xác định người tên Viên Tiêu này chính là Viên Tiêu mà cậu muốn tìm, nhưng rõ ràng anh không nhớ mình, Thang Viên chỉ có thể yên lặng cúi đầu, nói nhỏ:

“Ngại quá, có lẽ, có lẽ là tôi nhận nhầm người.”

Viên Tiêu tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hiện tại anh không có tâm tư đi truy cứu, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành công việc được giao, sau đó đi làm việc anh muốn làm.

Tuy rằng Omega nam trước mặt thoạt nhìn hơi thất thần, nhưng Viên Tiêu vẫn trực tiếp đưa hợp đồng ra, giảng giải nội dung quan trọng, bao gồm nhiệm vụ sau khi ký hợp đồng, thù lao và trách nhiệm.

Chờ Viên Tiêu nói xong, Omega vẫn không phát ra âm thanh nào, Viên Tiêu chỉ có thể nhẫn nại hỏi cậu có vẫn đề nào không hiểu hoặc là không đồng ý hay không.

Thang Viên lắc đầu, vẫn không thể thoát khỏi nỗi bi thương bị người mình thích quên mất, nếu ở lại lâu thêm, nước mắt có xu hướng như hạt châu từng giọt từng giọt rớt xuống mất.

Cho nên nghe Viên Tiêu nói không có ý kiến thì có thể ký tên, cậu lập tức viết tên của mình xuống, sau đó với lấy ba lô đặt lên ghế dựa đeo lên vai, nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị thoát khỏi nơi làm cậu đau lòng này.

Nhưng tay Thang Viên vừa muốn nắm lấy tay nắm cửa, lại nghe thấy Viên Tiêu đằng sau hô lên một câu, “Chờ một chút”.

Cảm giác tay mình bị người nắm chặt, cả người Thang Viên không khống chế được, ngã vào một vòng ôm rộng lớn lại rắn chắc.

~Hết chương 7~

Bình luận

Truyện đang đọc