MUỐN ĐI HẢ? DẮT EM THEO ĐÃ

Vài ngày sau, sau một ngày đi chơi với Nhi thì đến tối Em bỗng có một cuộc điện thoại gọi tới. Em bắt máy lên nghe một lúc rồi quay qua tôi làm bộ mặt nũng nịu xin xỏ:
- Anh!... hìhì…
- Sao Nhi? – tôi hỏi lại.
- Bé Hanako rủ em đi trung tâm thương mại…
- Vậy àh? Ừ, vậy Nhi đi đi… anh qua chỗ thằng Duy chơi…
- Dạ… hihi. Mà không được nhậu đâu á nhé!
- Haha… biết rồi!
- Hì… nhớ đó… giờ chở em về chỗ chị Simon đi…
- OK…
Tôi cua xe cho chạy về hướng tòa nhà Hurricane, trong đầu thầm nghĩ: “Làm tốt lắm con gái!... hàhà…”. Thực ra việc Hanako rủ Nhi đi shopping đều nằm cả trong kế hoạch đã định sẵn của tôi. Nhiệm vụ của Hanako là làm sao phải câu giờ cho tôi có đủ thời gian thực hiện kế hoạch tấn công Heracrov. Như vậy vừa có thể giữ an toàn cho 2 ẻm, vừa có thể tạm thời trốn khỏi Nhi một lúc, dễ dàng hành sự…
Để năn nỉ con nhỏ Hanako tôi phải tốn biết bao nhiêu chầu ăn, nịnh hót này nọ chứ không tài nào lừa nó ở nhà được, con nhỏ khôn như quỷ. Lúc đầu Hanako một mực đòi đi theo cho bằng được, chỉ đến khi tôi phải dở hết bài năn nỉ nó đánh lạc hướng Nhi giùm thì mới ép được nó phải ở nhà… Nhiệm vụ này hết sức nguy hiểm, tôi không thể để cho ai khác dính líu vào được, có khi còn thêm vướng chân vướng tay nữa…
Vừa chở Nhi tới nơi thì nhỏ Hanako đã đợi sẵn ngoài đường với chiếc mô tô của mình. Nhi xuống xe rồi vẫy tay chào tôi, bước lên phía sau xe Hanako. Tôi cũng vẫy tay chào đến khi 2 ẻm đi khuất. Và đó là lúc nhiệm vụ bắt đầu…
Tôi phi hết tốc lực về lại gara để thay đồ và lấy những dụng cụ, đồ nghề cần thiết. Sau khi khoác lên mình bộ đồ đen quen thuộc, tôi bước ra ngoài tìm kiếm chiếc ba lô mà tôi đã nhờ Hanako chuẩn bị từ trước. Nhưng ngay lúc vừa bước ra thì tôi đã trông thấy thằng Duy đang ngồi trên ghế, gác chân lên bàn mà săm soi chiếc ba lô của tôi.
Thấy tôi, nó lên tiếng:
- CÓ TRỘM!
- Ấy ấy! là tao… tao đây! – Tôi kéo khăn bịt mặt xuống.
- Bố biết rồi!

- Biết rồi thì mày la lên làm gì thằng chó!
- Haha… mà mày tính đi một mình àh?
- Hả? đi đâu là đi đâu – Tôi giả bộ ngơ ngác.
- Haha… đừng có giả nai nữa… tao biết mày định làm gì…
- …
- Cho tao tham gia với!
- Cái gì? Không… không được…
- Không phải tao tốt lành gì với mày đâu con chó! Đây là lệnh của sếp đó!
- Hả? sếp á?
- Ừ… Nói cho tao biết kế hoạch đi… nếu không thì đừng mong rời khỏi đây…!
- Haiz…
Tôi đành thở dài rồi ngồi xuống thuật lại cho nó nghe mọi chuyện. Thằng Duy trầm ngâm suy tư một lúc thì lên tiếng:
- Kế hoạch của mày có vẻ ổn đấy!
- Chuyện! mấy ngày trời tìm hiểu thông tin của Hanako mà ra đấy!
- Đmm! Bóc lột em nó vừa phải thôi…
- Haha… bất đắc dĩ mà…
- Nhưng nếu như mày nói thì thằng Hê Ra Cờ Lỏi này vừa mạnh vừa nhanh, tốc độ không thua gì mày, lại thêm cái xác như trâu nước nữa… đm! Có phải mày đang tả con người không vậy?

- Thật! tao đụng với lão 2 lần rồi! giờ vẫn còn thấy lạnh xương sống!
- Thế thì mày định solo kiểu gì đây? cho dù có đánh du kích thì chẳng lẽ cái thằng Ặc Tơ Ặc Lỏi gì gì đó nó để yên cho mày đánh àh?
- …
- Đổi đổi hết! kế hoạch phải đổi hết!
- Đ… đổi như thế nào?
- Nghe cho kĩ đây!
Thằng Duy nhanh chóng nói cho tôi kế hoạch mới của nó một cách ngắn gọn. Tôi nghe xong thì thấy kế hoạch này cũng có lý, an toàn hơn kế hoạch cũ rất nhiều nhưng phải có cả nó cùng thực hiện. Trông thấy vẻ quyết tâm của nó như vậy, lại thêm cả việc boss tỷ cố tình cho nó hỗ trợ tôi nên tôi không nghe theo không được, đành phải gật đầu đồng ý.
Tôi đeo ba lô trên lưng, cùng thằng Duy đi đến nơi kế hoạch đã định sẵn. Theo kết quả theo dõi của Hanako mấy ngày qua cho biết rằng, Heracrov tạm thời đang ráo riết tìm hiểu xem thử “thằng du kích” lúc trước tấn công hắn làm việc cho ai nên để yên cho tôi một thời gian. Quả thật đúng là thằng cha này nhiều kẻ địch đến nỗi không thể đoán ra ai muốn giết hắn luôn. Điều đó lại càng thể hiện cái mạng hắn đáng giá cỡ nào.
Heracrov hiện tại không ở Bar mà đang ở trên một cánh rừng sát cạnh thành phố. Nơi đây là một biệt thự mới xây, nghe nói của một quý bà nào đó tên Nguyệt. Con đường gạch dẫn vào khuôn viên biệt thự dài khoảng 200m. Ôm trọn lấy khuôn viên là một rừng thông và phía sau biệt thự là một con suốt nhỏ.
Theo đúng như kế hoạch, tôi sẽ sử dụng cước thép giăng bẫy khắp con đường vào trong biệt thự, vừa để cản trở kẻ địch gọi thêm người từ ngoài vào, vừa để không cho một tên nào có thể lọt ra ngoài. Sợi cước thép trông thì có vẻ mỏng manh nhưng sức bền thì cực kì kinh khủng. Mỗi một sợi cước như vậy có thể chịu được khối lượng lên đến 60kg, gần bằng trung bình một người. Cước được chăng khắp lối đi, chỉ cần một kẻ nào đó hốt hoảng chạy mắc vào sợi dây chết người ấy sẽ đứt cổ ngay lập tức.
Tiếp sau đó, tôi sẽ núp trong bóng tối, thủ sẵn phi tiêu để yểm trợ cho thằng Duy tấn công trực diện thẳng vào bên trong. Nó sử dụng một chiếc rìu nhỏ để chặt đứt dây điện của hàng rào rồi tung chân đạp thật mạnh mở toang cánh cổng. Ngay lúc ấy, cả đám chó giữ nhà chạy ra tấn công nó inh ỏi.
Tôi núp bên trong đang định rút phi tiêu ra hỗ trợ thằng Duy thì bỗng nó bắn ra hàng chục dây điện tua tủa, trong nháy mắt đám chó đã ăng ẳng nằm co giật dưới đất. Nó thu dây về ngay sau đó và một vài tên mặc đồ đen xuất hiện tấn công có. Ngay lúc này, tôi mới sử dụng phi tiêu để hạ gục những tên ấy giúp nó dễ dàng tiến vào trong nhà.
Vừa bước đến cửa thì cánh cửa bỗng bật mở, thằng Duy giật mình nhảy lùi xa lại đằng sau quan sát. Xuất hiện phía sau cánh cửa là một cô gái tóc vàng, mắt xanh trông cực kì xinh xắn. Trông thấy thằng Duy, con nhỏ mỉm cười rồi đứng né sang một bên, một bóng dáng quen thuộc bước ra đằng sau con nhỏ và lên tiếng:
- Sophie… em vào nhà nhanh đi! Để anh hai đuổi thằng này đi! – Là Artor.
- Người Tây, tóc vàng xoăn, kiếm hiệp sĩ dạng lớn… ông anh chắc là Ặc Lỏi nhỉ…

- Ặc Lỏi? Là cái gì vậy?
- Haha… Hê ra cờ lỏi đang ở đây đúng không? – Thằng Duy hỏi.
- Ý chú là Heracrov àh?
- Ầy… cờ rốp cờ lỏi gì chả được… Mau tránh ra giùm cái!
Dứt câu, thằng Duy kích hoạt công tắc đỏ ở thắt lưng, điện ở cả 2 găng tay và đôi giầy của nó phóng ra “tanh tách” như 4 khẩu súng điện. Nó lao thẳng vào Artor tấn công thì bị hắn vung kiếm tới đuổi ra. Thằng Duy cúi đầu xuống né được thanh kiếm thì bị Artor xoay người đá một cú bật ngửa ra sau. Tôi nhanh chóng lao vào. Artor giơ kiếm định chém xuống thằng Duy thì tôi xuất hiện ngay trước mặt đỡ lấy nhát chém.
Artor bất ngờ, lên tiếng:
- Oh! Haha… lâu rồi không gặp!
- Nhận ra rồi àh? haha.. – Tôi cười.
- Hừm… Thế nào rồi? tính giữ lời hứa chứ?
- Haha… Được thôi! – Tôi tra kiếm vào trong bao.
Quay qua thằng Duy, tôi lên tiếng: “Rồi, mày vào trước đi!”. Thằng Duy gật đầu rồi đứng dậy chạy vòng sang một bên rồi tiến vào trong biệt thự. Artor né ra cho thằng Duy đi rồi nhìn tôi mỉm cười lên tiếng:
- Tôi đợi câu lâu lắm rồi đấy Ryu! Mà sao biết được chỗ này hay vậy?
- Cái đó ông không cần biết! mà ông để cho bạn tôi đi như vậy không sợ gì àh?
- Sợ gì là sợ gì? Haha… tôi chỉ cần đánh một trận cho ra trò với cậu thôi… để xem thử thiếu gia đến từ nước Anh của EOS thắng hay hậu duệ của Sanryu sẽ thắng…
- Vậy àh… được thôi! – Tôi đưa tay nắm chặt lấy thanh Ryuken.
- Hở? không dùng Gekkeju àh?
- Haha… Chỉ có Date Ryu mới dùng Gekkeju thôi… nhớ cho kĩ… Người ông đang đấu là Độc Nhãn Long…
- … - Artor im lặng ngạc nhiên một lát rồi mỉm cười – Hiểu rồi! haha…
Dứt câu, tôi rút kiếm lao vào tấn công với tốc độ tối đa có thể. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng hết sức của mình vào tốc độ để tấn công với Artor nhưng tất nhiên, điều đó vẫn chưa đủ để hạ hắn.

Sau khi đánh bật tôi ra bằng một đòn vung kiếm thật mạnh, Artor cười cợt:
- Biết bao giờ mới thấm đây! Haha… tốc độ tôi không thua gì cậu, sức mạnh lại vượt trội thì làm sao câu thắng được bằng mấy chiêu cũ rích đó hả?
- Ừ nhỉ! haha – Tôi nhếch mép.
Tra kiếm vào vỏ, tôi cởi ba lô đặt xuống đất rồi lấy ra 3 khúc thép tròn. Ghép 3 khúc thép ấy lại, tôi được một cây gậy dài 1m7m, đường kính 5-6cm bằng sắt đặc. Artor thấy vậy thì ngạc nhiên:
- Ủa? đổi vũ khí àh?
- Coi thường tôi quá đấy! haha…
- … - Artor khẽ nghiêm mặt lại, hắn bắt đầu tỏ ra nghiêm túc.
- Đánh vũ khí nặng chứ gì? Chuyện nhỏ thôi đại ca…
Dứt câu, tôi đá thật mạnh vào đốc gậy chống dưới đất rồi theo đà xoay của cây gậy, tôi lang gậy xoáy vù vù như quạt máy, gió bụi thổi vù vù khiến Artor tròn mắt kinh hoàng.
Lao vào tấn công Artor, lần này tốc độ đánh của tôi đã được tăng lên một cách kinh khủng nhờ tốc độ lang gậy, sức nặng từ mỗi cú đánh cũng được gia tăng nên Artor chống đỡ rất chật vật chứ đừng nói là có thời gian mà nghĩ đến chuyện tấn công lại. “Thanh kiếm cắt thép gì gì chứ? chỉ được cái bền thôi, làm quái gì có thằng nào dùng cái kiếm đó cắt được thép thật!” – Tôi cười thầm. Vì hắn cứ luôn mồm khoe khoang cái thứ thép tuyệt vời kia nên tôi quyết định sử dụng loại thép “cùi bắp” ở đâu cũng có để đấu lại với loại thép huyền thoại gì gì đó xem sao, coi ai hơn…
Khi đã thấm mệt cũng là lúc Artor để lộ sơ hở, tôi lang gập ra sau lưng rồi bất ngờ quất ngang gậy xà mặt đất đốn ngã một nhát cả 2 chân của thằng hotboy tóc vàng xoăn ấy. Artor bị trúng đòn thì chỉ kịp xoay tư thế cho khỏi bị gãy chân chứ không né trọn được. Đòn quất mạnh đến nỗi khiến hắn bật ngửa santo luôn một vòng trước khi ập mặt xuống đất, thanh kiếm của hắn văng sang một bên.
Lúc này tôi mới tiến đến chỉ chống cây gậy xuống đất rồi lên tiếng:
- Không hề chơi kĩ xảo nhé! tôi thắng rồi!
- … - Artor tròn mắt nhìn tôi rồi chỉ biết im lặng, buồn bã cúi mặt xuống thừa nhận…
Con nhỏ Sophie vừa nãy hốt hoảng chạy lại ôm lấy Artor, ngước đôi mắt rơm rớm lên nhìn tôi cầu xin:
- Haiz… em là em gái của Artor àh?
- … - Con nhỏ gật đầu, nước mắt rưng rưng.
- Haiz… yên tâm đi! anh không làm gì anh em nữa đâu!...
- …


Bình luận

Truyện đang đọc