MUÔN HOA TRÊN GẤM


Lục Trạm tới đón Minh Cẩm lúc chạng vạng, sắc mặt không tốt lắm.

Minh Cẩm thấy vậy nghĩ thầm coi bộ đã xảy ra chuyện gì, không hề nấn ná lập tức tạm biệt Minh Lan.
Minh Lan có vẻ không muốn chia tay, cứ nhất định giữ lại, nhưng cũng biết chị mình không thể tùy tiện như khi chưa kết hôn, trong nhà còn em bé cần chăm sóc, đành phải lưu luyến tiễn nàng ra tận cửa.
Đoàn người ra đến cửa vừa lúc gặp Giang Du từ bên ngoài về, thấy hai vợ chồng Minh Cẩm có vẻ thật vui mừng, luôn miệng mời mọc ở lại dùng cơm chiều rồi hẵng về.
Tuy Lục Trạm không nói lời nào nhưng vẻ mặt rất kiên quyết chối từ.

Minh Cẩm sống với chàng thời gian dài như vậy, đương nhiên chỉ liếc mắt là có thể biết trong lòng chàng ta đang khó chịu, vì thế nhất định không nhận lời.
Minh Lan và Giang Du không còn cách nào, chuẩn bị bao quà lớn kiên quyết muốn Minh Cẩm mang về nhà, còn nói là cho Lục Phi, tương lai đến thăm bé sẽ bổ sung quà gặp mặt sau.

Minh Cẩm từ chối một hồi nhưng hai người đều nói, cho dù là cha mẹ của Lục Phi cũng không thể cự tuyệt thay bé.
Lục Trạm dường như không thoải mái, đứng bên cạnh cúi đầu không nói một câu.


Minh Cẩm đưa mắt nhìn chàng ta vài cái nhưng cũng không được đáp lại, chỉ đành tự chủ trương nhận quà.
Một đồng xu làm khó trang anh hùng.
Hiện tại Đông Viên ở trong tình trạng thiếu tiền, mà trong nhà Giang Du lại không thiếu những thứ này, cứ coi như là "Cướp phú tế bần" thôi, Minh Cẩm nghĩ như vậy.
Lục Trạm giúp người trong thôn mua đồ cũng đã chất đầy xe ngựa, đã vậy Giang Du đưa thêm bọc lớn bọc nhỏ, không còn đủ chỗ nhét lên chiếc xe ngựa nhỏ của bọn họ.
Giang Du thấy thế lại nhiệt tình giúp bọn họ đổi sang xe ngựa to của Giang gia, thấy Lục Trạm không mấy nguyện ý bèn sai một gã xa phu đi theo bọn họ, giúp đỡ đánh xe.
Cứ dùng dằng như vậy nên tốn không ít thời gian, đến khi bọn họ thật sự khởi hành thì trời đã về chiều.
Hai người lên xe ngựa, Minh Cẩm nhẹ nhàng thở phào, ngả người dựa ra phía sau.
“Mệt không?” Lục Trạm vươn tay đỡ lấy Minh Cẩm, thuận thể ôm nàng vào lòng.
“Hơi chút.” Minh Cẩm gật đầu, uể oải nói: “Hồi lâu không tới kinh thành, thật không quen với cuộc sống như thế này.”
Ở trong thôn chỉ cần lo những chuyện đơn giản nhất như ăn mặc ngủ, ngay cả cư dân đều thuần phác đôn hậu, không ai rỗi hơi nảy sinh ý xấu ngoại trừ Tiểu Văn hiện giờ còn ở kinh thành trị chân.
Trong khi ở kinh thành lại khác hoàn toàn, Minh Lan nói mấy câu là đã chỉ ra cuộc sống của các quý phu nhân, mỗi ngày phải nghiền ngẫm tâm tư của đủ hạng người -- người trên thì phòng bị người dưới gây rối, người dưới thì muốn suy đoán tâm ý của người trên.

Cuộc sống lúc nào cũng giống như phải đối phó với cơn sóng ngầm mãnh liệt, một khi không cẩn thận sẽ bị cuốn vào vực sâu vạn trượng.
Lục Trạm không phát biểu ý kiến, chỉ trầm mặc như đang suy tư gì đó.
“Chàng sao vậy?” Minh Cẩm nhỏm dậy, quay sang nhìn Lục Trạm.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Lục Trạm có vẻ mặt này, cho dù tình huống có tồi tệ đến đâu đều chưa từng làm khó anh chàng, nhưng sự im lặng bất ngờ hôm nay khiến Minh Cẩm hơi bất an.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi?” Minh Cẩm giơ tay khẽ chạm vào mặt chồng, “Hay là nhóm lão gia trong kinh thành lại làm khó dễ chàng?”
Lục Trạm cầm tay Minh Cẩm ép vào ngực mình, cho nàng nụ cười miễn cưỡng: “Không có việc gì.”
“Nhìn dáng vẻ chàng đâu giống như không có việc gì.” Minh Cẩm lắc đầu, trong lòng càng thêm nghi hoặc, “Rốt cuộc xảy ra chuyện rồi phải không?”
Lục Trạm suy nghĩ trong chốc lát, như thể cuối cùng hạ quyết tâm, ôm Minh Cẩm áp đầu nàng dựa vào ngực không cho nàng nhìn vẻ mặt mình: “Ta quên phong thư ở chỗ nàng.”
“Hả?” Minh Cẩm vẫn chưa hiểu ra, chớp chớp mắt, chợt nhớ tới buổi sáng Lục Trạm giao cho mình giữ hộ một phong thư, nói là sẽ cần nó khi vào kinh, nhưng đến giờ bọn họ đi về, bức thư kia vẫn còn trong tay nàng.
“Ta quay lại một chuyến,” Lục Trạm có chút không được tự nhiên, “Nghe được câu chuyện của hai tỷ muội.”
“Ồ,” Minh Cẩm vẫn chưa phản ứng kịp, nhíu mày nói, “Ý chàng là vụ Quân Nghiên đấy à? Chuyện này thật ra hơi rắc rối, nhưng đâu liên quan gì đến chúng ta.”
Lục Trạm dường như có chút bất đắc dĩ, nhìn Minh Cẩm hồi lâu mới nói: “Ta không biết Quân Nghiên xảy ra chuyện gì, nhưng ta nghe được Minh Lan bất bình cho nàng.”
Minh Cẩm giật mình ngẩn ra một lúc, tức khắc hiểu ra Lục Trạm đang nhắc đến vấn đề gì.


Lúc ban đầu Minh Lan quả thật có nói vài câu riêng tư tế nhị, bây giờ nàng cẩn thận hồi tưởng lại, hình như mấy câu đó đều là Lục Trạm không xứng với nàng linh tinh gì đó.
“Chàng đừng nghe nó nói bừa.” Minh Cẩm hơi hoảng, muốn nhấc đầu ra khỏi vòm ng ực Lục Trạm nhưng lại bị anh chàng đ è xuống không buông, đáng thương hề hề phân trần, "Minh Lan vẫn còn tính trẻ con, cái gì tốt đều nghĩ dành phần cho em, nhưng em không hề thích cuộc sống như vậy...”
Lục Trạm chợt dùng sức ôm chặt Minh Cẩm, làm nàng không nói được nữa.
Minh Cẩm cảm thấy mình sắp ngạt thở, sau đó gương mặt nàng được một bàn tay to rộng vuốt v e rồi nâng lên.

Đôi môi lành lạnh mềm mại của Lục Trạm phủ kín môi nàng, trằn trọc m*t vào, gần như muốn hút hết toàn bộ không khí còn sót lại trong phổi nàng.
Mãi đến khi Minh Cẩm cảm giác trời đất quay cuồng, Lục Trạm mới buông nàng ra, môi lưỡi lại di chuyển xuống dưới.
Minh Cẩm thở hổn hển, không tự chủ được ngưỡng mặt lên, lộ ra cần cổ mềm mại mà trí mạng đối với Lục Trạm.

Lục Trạm cúi đầu ngậm lấy cổ Minh Cẩm, môi lưỡi kết hợp m*t thật mạnh.
Minh Cẩm tức khắc r3n rỉ thành tiếng, giống như thống khổ nhưng cũng giống như khát khao.

Trên người Lục Trạm có mùi mồ hôi nhàn nhạt quấn quýt với hương cỏ xanh bao trùm quanh thân Minh Cẩm, khiến nàng đầu váng mắt hoa.
Lục Trạm chợt đẩy Minh Cẩm ra khỏi người mình, nhưng lại luyến tiếc nhiệt độ cơ thể nàng, do dự một chút rồi vẫn kéo nàng kề sát.
“Đừng nhúc nhích.” Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, ánh mắt lấp lánh, “Nghe ta nói này.”
Minh Cẩm mới vừa lấy hơi, tự biết lúc này mình đã mất đi tất cả kỹ năng suy nghĩ và ngôn ngữ, ngoan ngoãn gật đầu.

“Nàng có hối hận cũng không còn kịp rồi.”
Lục Trạm tuyên bố với khí thế bức người, vẻ mặt kiên định, giống như chỉ cần Minh Cẩm mở miệng là sẽ lập tức áp xuống: “Nàng đã gả cho ta, bé con cũng đã sinh rồi, đời này ta sẽ không buông tay, nàng hãy chấp nhận số mệnh đi!”
“Hả?” Minh Cẩm há hốc mồm nhìn Lục Trạm.

Anh chàng đen mặt, nhíu chặt hàng mày, nhưng trên trán lấm tấm mồ hôi chứng tỏ anh chàng cũng không quá tự tin như biểu hiện, khiến Minh Cẩm vừa buồn cười vừa vui sướng trong lòng.
“Tuy nhiên ta sẽ đối với nàng rất tốt.” Lục Trạm nghĩ nghĩ rồi bổ sung, như để chứng minh điều đó, anh chàng thật cẩn thận ôm nàng vào lòng, không dám dùng sức.
Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được phì cười, xụi lơ nằm trong lòng Lục Trạm.
Lục Trạm trợn mắt ngó Minh Cẩm lom lom, giống như nếu nàng nói một chữ không thì sẽ nuốt sống nàng
“Sao em có thể rời xa chàng.” Minh Cẩm vòng tay ôm cổ Lục Trạm, ghé sát bên tai chàng dịu dàng nói, “Đừng suy nghĩ miên man, trước nay em chưa từng hối hận bao giờ.

Tuy em lấy một anh chàng đại quê mùa, nhưng em vẫn rất thích anh ta.”
Lục Trạm không động đậy một hồi lâu, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, sau đó ép sát Minh Cẩm vào người, vẻ mặt hung thần ác sát đe: “Tốt nhất nàng nên nhớ kỹ lời nói hôm nay!”
Minh Cẩm cười duyên, bám vào cánh tay Lục Trạm không thể bò dậy được..


Bình luận

Truyện đang đọc