MUÔN HOA TRÊN GẤM


Làm sao bây giờ?
Trừ khi số mạng đẩy đưa, còn không thì ước chừng đâu có người phụ nữ nào muốn vào nhà chứa để tìm kiếm sự phát triển và lập nghiệp.
"Bán nghệ không bán thân" quả thật là chuyện cười, đi kỹ viện là hạng người nào, sao có thể đến phiên nàng đặt ra quy tắc? Mánh lới chẳng qua là mánh lới, không bán thân chẳng qua vì muốn bán cho cao giá, trong kỹ viện mà thật sự không bán thân thì chỉ tìm chết.
Tiểu nha hoàn không mau buồn ngủ như mụ tú bà, nó đi ra chốt cửa rồi rón rén về bàn ngồi, cũng móc ra của hồi môn xem xét từng món.
"Chậc chậc," Con nhỏ líu lưỡi, "Phó gia nghèo mạt mà có đồ tốt thế này."
Nó có vẻ hơi khó chịu, đi tới nhéo Minh Cẩm một cái thật mạnh, Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được, giả vờ mơ mơ màng màng trở mình, đối mặt với nó.
Con kia hoảng sợ lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng ngã bàn nhỏ bên cạnh giường.
Đầu óc Minh Cẩm lóe sáng, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế hoạch.
Tiểu nha hoàn thấy Minh Cẩm không động đậy như đã ngủ say, phỉ nhổ, "Xí, hiện tại cứ giả bộ làm tiểu thư đi, cuối cùng chẳng phải cũng thành đồ đê tiện." Nó quay lại ngắm nghía kỹ những món trang sức, hết hôn rồi cắn, ánh mắt giống như muốn nuốt hết toàn bộ trang sức vào bụng.
Minh Cẩm cố nén sự ghê tởm trong lòng, không dám cử động.
Con nhỏ kia lại không biết đủ, cầm áo cưới của Minh Cẩm khoác vào người.

Nó lùn tịt nên mặc áo cưới của Minh Cẩm phết đất, bị nó dẫm lên vài dấu chân.

Sau đó nó đeo lên vòng tay bà nội cho nàng, cắm lên đầu bộ diêu vàng của Tề thị, lắc lư đi vài bước, cầm gương tự soi say mê một hồi.

Chỉ là tuổi nó còn nhỏ, tóc thưa thớt khô vàng, mặc vào chỉ khiến người ta nực cười, không có chút mỹ cảm nào.
Minh Cẩm nhìn đồ của mình bị nó sờ tới cọ lui một cách đáng khinh như thế, ghê tởm nổi da gà đầy người.


Nàng nằm quay mặt về phía bàn, tuy có thể híp mắt nhìn trộm nhưng cũng dễ dàng bị phát hiện, vì thế Minh Cẩm không dám động đậy chút nào, cho đến khi cơ bắp vừa nhức vừa tê, làn da bắt đầu đau như kim châm.

Nàng biết nếu cứ giữ tư thế này một hồi thì cho dù có cơ hội, nàng cũng không cách gì lập tức đứng dậy rời đi, trong lòng càng thêm nôn nóng khó nhịn, tự bấm đầu ngón tay cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong phòng ánh nến dần dần mờ đi, con nhỏ kia quậy phá một hồi bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng chịu không nổi nằm gục trên bàn ngủ khò.

Minh Cẩm chăm chú nghe tiếng hít thở của nó dần dần đều đặn bèn yên tâm.
Minh Cẩm âm thầm học thuộc lòng các bước đi trong kế hoạch nàng định ra, rốt cuộc mở to mắt, cẩn thận quan sát tứ phía.

Nàng làm bộ muốn tỉnh ngủ, tạo ra chút tiếng động, con nhỏ không hay biết, tiếp tục nghiến răng ngáy ngủ.
Sau đó Minh Cẩm chậm rãi ngồi dậy xuống giường, cầm lấy cây chổi bên cạnh khẽ khàng đi qua, một tay nhanh chóng bịt miệng con nhỏ kia, khi nó mở mắt còn chưa kịp phản ứng, nàng giơ chổi hung hăng đập xuống đầu nó.
Minh Cẩm rốt cuộc chưa từng làm chuyện giết người phóng hỏa, tay đập xuống là trong lòng cảm thấy không đúng.

Quả nhiên nàng không đành lòng giết người, xuống tay quá nhẹ, con nhỏ kia lập tức giãy giụa kịch liệt.

May thay Minh Cẩm đã sớm bịt kín mũi miệng nó từ phía sau, giơ lên cây chổi phiền phức dùng sức đập xuống, một cái lại một cái...
Con nhỏ kia rốt cuộc mềm ngoặt ngã xuống, cũng không biết là bị nghẹt thở hay bị đập ngất, Minh Cẩm không thèm xem nó đã chết hay chưa, vội vàng dùng quần áo nhét chặt miệng nó, trói tay chân nó lại rồi đá nó lăn vào gầm giường.
Một loạt động tác khiến Minh Cẩm đổ mồ hôi đầy người, thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại nghỉ lấy hơi.


Nàng lục lọi trong bọc quần áo lôi ra bộ đồ vải thô nàng mặc trong nhà, đây là khi gói ghém hành lý nàng quyết định bỏ vào trong bọc, nghĩ rằng nếu đến Lục gia cần làm việc nhà, dù sao cũng phải có bộ quần áo thích hợp, không ngờ lại dùng đến ở chỗ này.

Bên trong nàng mặc thêm mấy lớp áo nữa, khiến thân hình trông có vẻ mập mạp tròn trịa.
Trên bàn còn có chút điểm tâm thừa, Minh Cẩm cẩn thận gói hết vào miếng giấy dầu.

Mấy thứ này có khả năng là đồ ăn duy nhất của nàng mấy ngày tới, ngay cả vụn bánh còn lại trên mâm điểm tâm đều được Minh Cẩm nhét vào miệng, vừa nhấm nuốt vừa xót xa.

Ngày hôm qua nàng cùng cả nhà hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, có gà có cá mà nàng còn không thiết ăn, mới cách một ngày mà bản thân đã sa sút đến nông nỗi phải ăn những thứ này, thậm chí bột áo cũng không nỡ bỏ phí.
Minh Cẩm nhìn thoáng qua hộp trang sức bên cạnh, trong lòng càng đau xót.

Vài món tốt nhất đã bị mụ tú bà cầm đi, chỉ còn lại ít ỏi mấy thứ, Minh Cẩm nghĩ đến vừa rồi chẳng biết con nhỏ kia đã bôi bao nhiêu nước miếng lên mấy món trang sức này, cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn nhanh chóng móc ra một hà bao nhét vào toàn bộ trang sức dư lại.
Nhiều của hồi môn như vậy mà không lấy đi hết được, Minh Cẩm hơi đau lòng, không phải bởi vì những thứ đó đáng giá bao nhiêu, mà chính vì Phó gia không giàu có, tất cả của hồi môn này đều là người nhà tốn rất nhiều công sức mới gom góp kịp trong vòng ba ngày, chứa đựng những hy vọng và chờ mong của cả gia đình cho cuộc sống tương lai của Minh Cẩm.
Nhưng bây giờ, toàn bộ đã bị Lục gia và con mụ tú bà huỷ hoại.
Minh Cẩm thậm chí nhận ra, cuộc đời này sợ là nàng không bao giờ có thể về nhà.
Nàng hiểu rất rõ quy luật của thời đại này, cho dù nàng không phải người làm sai, nàng chỉ là nạn nhân vô tội nhất, nhưng nàng không thể quay lại Phó gia; cho dù nàng chưa tới thanh lâu, thân thể vẫn còn trinh nguyên, chuyện của Lục gia không lộ ra ngoài, nhưng con gái đã xuất giá sẽ không bao giờ có thể quay về nhà.
Quay về chính là sỉ nhục cho gia đình, Minh Lan còn phải định hôn, Minh Thụy còn chưa cưới vợ, dù nàng mặt dày trở về, bà cụ Phó ước chừng cũng sẽ cắn răng đuổi nàng ra khỏi cửa, đến lúc đó chắc chắn Tề thị sẽ xung đột với bà cụ Phó, toàn gia không được an bình.
Đó là gia đình của nàng, thế mà rốt cuộc nàng không quay về được.
Minh Cẩm đỏ mắt, chỉ cảm thấy hận ý ngập trời nhưng không dám lơi lỏng chút nào.


Nàng vẩy nước xuống đất, cũng may khách điếm này không lót sàn, bụi đất lấy không hết dùng không cạn.

Nàng bôi bùn đất lên mặt, sau đó vén tóc, dùng bàn tay dính đầy bùn đất xoa xoa vài lần.
Nàng nghiến răng dùng khăn vải thô quấn toàn bộ mái tóc, nhưng đôi giày thêu dưới chân không giấu được, Minh Cẩm cởi giày của con nhỏ kia đi vào chân mình, lót thêm vài lớp vải ở đế giày khiến nàng trông cao hơn một chút, hơn nữa trên đầu nàng quấn khăn vải, cả người nháy mắt biến thành một bà tử to lớn thô kệch.
Minh Cẩm lén thăm dò bên ngoài qua kẹt cửa, thấy gã xa phu ngồi trước cửa ngủ gà ngủ gật, trời nóng nên thường có nhiều ruồi muỗi vo ve quấy rầy, hắn thật không ngủ ngon.
Minh Cẩm sững người tại chỗ, ngàn tính vạn tính lại không dự đoán được cảnh này, nàng không cho rằng mình có thể đánh thắng gã xa phu cao lớn kia.

Mắt thấy thời gian trôi qua từng chút, lòng bàn tay Minh Cẩm mướt mồ hôi.
Mặc kệ thế nào, nàng không thể từ bỏ bản thân, cho dù từ nay về sau cô độc một mình, nàng cũng không thể thỏa hiệp nhận mệnh ở ngay lúc này.
Nàng đi qua đi lại suy tính, vừa quay người không cẩn thận đụng phải tấm bình phong, bỗng nhiên sững sờ, vội nhào qua nhìn ngọn nến trên bàn.
Khách điếm quả nhiên để lại mồi lửa cho khách tiện đi tiểu đêm, Minh Cẩm nhìn thoáng qua bình rượu Nữ nhi hồng trong của hồi môn, nghiến răng, trong lòng âm thầm xin lỗi chưởng quầy của khách điếm.
"Cứu một mạng người còn hơn xây chùa bảy tháp, nếu tôi thật có thể nhìn thấy Phật Tổ, nhất định nói tốt vài câu giúp ông, nếu tương lai có cơ hội, nhất định sẽ bồi thường tổn thất cho ông." Minh Cẩm lẩm bẩm, "Tôi chỉ vì mạng sống mà thôi."
Làm thế nào có thể gây cháy mà không đến mức thiêu thân, đây là một việc cần có kỹ thuật.
Phóng hỏa là tội lớn, một khi bị phát hiện sẽ mất mạng, Minh Cẩm thật sự bị ép buộc không còn biện pháp nào, nàng cũng không tin vận khí của mình có thể kém như vậy.
Minh Cẩm lôi con nhỏ kia ra khỏi gầm giường, phát hiện con nhỏ sống dai hơn gián, chẳng những đã tỉnh mà còn không ngừng giãy giụa, còn muốn kêu người.
Minh Cẩm nổi giận, nàng đã gặp hoàn cảnh khốn khổ như vậy mà ông trời còn cho nàng thêm phiền, lửa giận đột nhiên dâng lên thiêu đốt ruột gan.

Nàng nhét tất cả đồ ăn đổ đi lúc nãy vào miệng con nhỏ kia, khiến nó nghẹn đến mức trợn trắng mắt, sau đó khoác áo cưới lên người nó, ai biểu vừa rồi nó thích mặc, lúc này không mặc cũng không được.

Xong xuôi nàng lôi nó lên giường, đầu hướng vô trong, một chổi đánh ngất.
Vất vả một hồi khiến tay chân Minh Cẩm rụng rời, thiếu điều quỳ rạp xuống đất.


Chuyện quan trọng nhất còn chưa làm, nàng chật vật lôi hết đồ đạc dễ cháy trong phòng chất đống trước cửa, sau đó hắt lên rượu Nữ nhi hồng,
Trù tính không giỏi thì kết cục chính là nàng bây giờ, mặc vào một đống quần áo rồi mới đi vận động khiến mồ hôi tuôn ra ướt đẫm chưa nói, còn bị vài lớp quần áo làm mệt đến mức không thể nhấc tay lên được.
Minh Cẩm nhìn một vòng bốn phía xung quanh lần cuối, cảm thấy chắc hẳn không quên điểm nào, bèn châm lửa ném vào đống đồ trước cửa.
Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, Minh Cẩm ngồi xổm bên cạnh trấn tĩnh lại, lạnh lùng nhìn ngọn lửa bốc cao, sau đó trốn sau cánh cửa cao giọng hét lên: "Hoả hoạn rồi!"
Một tiếng kêu kinh hãi khiến toàn bộ khách điếm sôi trào, tiếng mắng tức giận, tiếng thét chói tai, tiếng khóc nức nở, tất cả đồng loạt phát ra.
Gã xa phu giật mình nhảy dựng lên, đẩy cửa xem xét bên trong, suýt chút nữa khiến Minh Cẩm núp sau cửa bị ép bẹp như tờ giấy, đau đến mức nước mắt chảy ròng.

Gã vốn nghĩ chạy vào cứu người, lại phát hiện ngọn lửa chặn đường, thấy người bên trong vẫn nằm ngủ bèn thở phào nhẹ nhõm, không thèm nghĩ nhiều lập tức quay người tìm nước.
Minh Cẩm nắm chặt thời gian bám theo sau lưng gã lao ra ngoài, vừa bước qua khỏi cửa đã thấy người từ phòng bên đi ra.

Một bên là tú bà thanh lâu, vẻ mặt tức muốn hộc máu; bên kia hình như là nữ quyến không biết đến từ nơi nào, chủ nhân không ra nhưng mấy bà tử nha hoàn chạy tới xem có chuyện gì.

Minh Cẩm vội vàng xen lẫn vào đám người, thấy tú bà thanh lâu lướt qua ngay sát bên cạnh mình, nàng hồi hộp toát mồ hôi lạnh.
Những người ở trọ lần lượt di tản ra ngoài, Minh Cẩm cũng theo đám đông nhanh chóng rời khỏi khách điếm, chỉ một lát sau đã nghe tiếng rống giận của mụ tú bà.

Nàng cuống quít bước nhanh hơn, dùng sức xô vẹt đám người phía trước mở đường, đưa tới mấy câu oán giận lớn tiếng.
"Chen cái gì mà chen? Sợ chết cũng không nên như vậy."
"Muốn chết hả, vội vàng đi đầu thai à?"
Minh Cẩm len lỏi trong một tràng tiếng mắng, nhếch khóe môi, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi con phố..


Bình luận

Truyện đang đọc