MUÔN HOA TRÊN GẤM


Ăn xong cơm sáng, Minh Cẩm đang thu dọn bàn, thấy Lục Trạm sắp đi ra ngoài bèn tiễn chàng ra cửa trước đã, nắm tay lưu luyến dặn dò: "Về sớm chút."
Lục Trạm dường như muốn cười nhưng vẫn khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Minh Cẩm chậm rãi rửa bát đ ĩa trong bếp, nhưng khi quay về nhà thì thấy một bóng người cao lớn đang bận rộn lau sạch nước tắm rửa vung vãi đầy phòng tối hôm qua.
"Hết hồn!" Minh Cẩm thấy trong buồng có người giật bắn mình, nhìn ra là Lục Trạm mới vuốt ngực, "Sao chàng lại về rồi?"
"Không phải nàng lớn gan lắm à," Lục Trạm cười, "Vừa thấy ta lại bị dọa đến như vậy?"
"Em tưởng chàng đi rồi, ai ngờ lại lặng lẽ trở về." Minh Cẩm tức tối lườm chàng ta một cái rồi mới cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu hỏi Lục Trạm: "Hôm nay không bận sao?"
Hôm qua có nghe nói bữa nay Quân Nghiên định đi thi xã nên nàng không cần tới Triệu phủ, chẳng lẽ Lục Trạm cũng không cần đi theo?
"Ta còn đang suy nghĩ phải mất bao lâu nàng mới có thể phát hiện." Lục Trạm lộ ra hàm răng trắng, dường như rất có hứng thú, "Đoán thử xem."
Minh Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn thành thật lắc đầu: "Đoán không ra."
"Chốc lát chúng ta có khách," Lục Trạm chớp chớp mắt nhắc nhở, "Hôm nay có một gia đình muốn vào kinh, ta phải đi đón."
Minh Cẩm mừng như điên, vọt tới trước mặt Lục Trạm: "Hôm nay cha mẹ em tới đây rồi?" Nàng đi ra ngoài vài bước lại lui về, muốn thay bộ quần áo sạch sẽ lại sợ chậm trễ thời gian, cứ dùng dằng tại chỗ không biết tính sao.
"Nàng đừng vội, phỏng chừng qua giờ Ngọ mới có thể đến," Tay Lục Trạm vẫn thoăn thoắt dọn dẹp, sau ót giống như mọc thêm đôi mắt, "Chờ thu xếp xong xuôi thì ra cửa thành đón mọi người."
Minh Cẩm vui mừng quá đỗi, nhảy tới hôn chụt Lục Trạm một cái, sau đó chạy đến mở ngăn tủ tìm xiêm y nhanh chóng thay đổi, xong rồi mang cho Lục Trạm bộ đồ mới.
"Thật đúng lúc quá, bộ đồ này em vừa may xong hôm qua." Minh Cẩm vui rạo rực cầm quần áo ướm trên người Lục Trạm, "Mau thử xem nào."
Lục Trạm ngoan ngoãn buông việc trong tay, để tùy Minh Cẩm kéo mình tới mép giường, trong nháy mắt đã bị c ởi trần trùng trục, nhịn không được cười trêu: "Buổi tối sao không thấy động tác của nàng lưu loát như vậy?"
Minh Cẩm đỏ mặt, nguýt chàng ta một cái: "Mau thử đồ của chàng đi."

Hiệu quả của việc "dùng thân đo lường" quả nhiên khác biệt, vai, lưng, eo và hông vừa khít không sai chút nào, chỗ nên ôm thì ôm gọn, chỗ nên thẳng thì không hề nhăn, hiếm khi loại người cơ bắp như Lục Trạm mà có thể mặc bộ đồ vừa người đến vậy, nhìn tư thế oai phong bừng bừng.
Bộ này không phải loại áo dài nho nhã nàng thường may mà làm theo y phục Lục Trạm mặc hàng ngày.

Minh Cẩm chọn loại vải dày dặn khó mài mòn, đồng thời sửa đổi kiểu dáng một chút, hơi ngắn hơn so với áo dài, bên trong may thêm mấy cái túi chìm, tất cả đều dùng nút gỗ do nàng tự làm, Lục Trạm mặc vào trông càng phong độ.
"Sao nào?" Minh Cẩm sửa sửa tay áo, lại vuốt vuốt vạt áo, càng nhìn càng thấy tướng công nhà mình đẹp trai loá mắt.
"Khá tốt." Ánh mắt Lục Trạm sáng long lanh, "Sao nàng biết ta muốn mặc kiểu áo như vậy? Nếu nàng may cho ta loại áo dài giống của cha Phó, sợ là cả đời cũng chỉ diện mấy lần."
"Nhìn chàng là biết không có bộ dáng thư sinh." Minh Cẩm chun mũi, "Đâu thể may cho chàng những thứ đó."
Lục Trạm càng ngắm càng thích, Minh Cẩm cắt may thật vừa người nhưng không cảm thấy bó tay bó chân.

Anh chàng duỗi duỗi tay, sờ sờ mấy cái nút gỗ, tháo ra rồi cài lại năm lần bảy lượt mới vui vẻ tuyên bố: "Kiểu này không tệ."
Minh Cẩm cười híp mắt thành hình trăng non, gả cho một anh chàng quê mùa không biết văn chương bóng bẩy là gì cũng có chỗ lợi, một khi chàng thích sẽ sảng khoái mở miệng khen ngay, không chút quanh co lòng vòng, tuy từ ngữ chả hoa mỹ gì nhưng luôn thuần phác đáng yêu, dễ nghe vô cùng.
Lục Trạm nhìn vẻ mặt đắc ý của Minh Cẩm, nhịn không được trêu: "Nếu đã làm xong hôm qua, tại sao không thấy nàng đưa ra, chắc là để dành chờ cha mẹ nàng tới mới cho ta mặc chứ gì?"
"Chàng cho em đủ thời gian à?" Minh Cẩm thẹn quá thành giận, đây rõ ràng là ác nhân dám cáo trạng trước, "Sau này về nhà trong vòng một canh giờ không được tới gần em!"
Minh Cẩm chẳng biết những cặp vợ chồng tân hôn khác có phải như thế hay không, nhưng từ khi hai người họ đồng lòng làm lơ lời dặn dò của Sở Hoài Uyên tự mình nếm quả ngọt, dường như hết thảy đều trở nên không giống nhau.

Cứ mỗi khi hai người ở trong phòng không có ai khác, Minh Cẩm đều nhịn không được tim đập nhanh hơn, nói chưa được hai câu là ánh mắt đẩy đưa, cùng dây dưa với ánh mắt Lục Trạm.
Nàng thừa nhận chính mình có điểm cố ý, nàng biết loại ánh mắt gì sẽ thành khiêu khích nhưng cứ thích ngầm trêu chọc Lục Trạm như vậy, nàng biết nụ cười gì sẽ tràn ngập ám chỉ nhưng nàng lại nhịn không được luôn cong lên khóe môi khi chỉ có hai người bên nhau.

Lục Trạm dĩ nhiên phát giác Minh Cẩm cố ý nhưng không nói toạc.

Hai vợ chồng trẻ, trong nhà không có trưởng bối, tự nhiên mỗi đêm đều giống như lên thiên đường, chờ khi nàng nhớ tới còn có chuyện gì đó cần làm thì đã sớm kiệt sức, mơ màng muốn ngủ.
Tuy không bực bội, thậm chí còn mừng thầm, loại cảm giác này lại khiến Minh Cẩm cảm thấy có chút mất khống chế.

Nàng cực hiếm gặp phải tình huống khó có thể tự kiểm soát như vậy, kiểu như không kìm được ước mong thời gian có thể ngừng lại ở một khắc nào đó không bao giờ trôi qua, khi lý trí trở về lại ước có thể lập tức vượt qua giai đoạn bồn chồn này, sớm đạt tới trình độ tình cảm bền vững khắc cốt ghi tâm của vợ chồng già.

Hiện tại nàng lại cảm thấy có mối quan hệ không tốt với Hứa tẩu tử cũng chẳng sao, ít nhất không cần che giấu cảm xúc như cơn sóng ngầm mãnh liệt khi nói chuyện phiếm ban ngày.
Ngược lại, Lục Trạm rất bình ổn đến mức khiến Minh Cẩm cảm thấy có chút ảo não.

Anh chàng lăn lộn như vậy mà chưa bao giờ chậm trễ chuyện gì, mỗi ngày vẫn theo lệ thường dậy sớm rèn luyện thân thể mua cơm sáng, đúng giờ thay ca với Hứa đại ca, thậm chí còn hỏi thăm rõ ràng khi nào Phó gia vào kinh.
Người con rể này còn chu đáo hơn con gái ruột nàng đây, làm Minh Cẩm càng thêm lo được lo mất.
Lục Trạm nhìn biểu cảm dao động của Minh Cẩm, cười nhéo nhéo má nàng: "Thẹn quá thành giận?"
Minh Cẩm quay mặt đi, hất ra bàn tay Lục Trạm nói: "Không tệ, đã biết cách tu từ."
"Hả?" Lục Trạm chớp chớp mắt, lướt qua hai chữ "Tu từ" không quen thuộc, trực tiếp thu nhận lời khen, "Đúng đấy."
Qua một thời gian ở chung, Minh Cẩm dĩ nhiên biết Lục Trạm muốn giấu dốt cho qua nhưng cũng không nói toạc, chỉ cười nhìn chàng ta.

Một khi đề cập đến lĩnh vực của người có học thì Lục Trạm mất đi tư cách lên tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: "Hôm nay ta đổi phiên với Hứa đại ca, hai ngày sau đều phải đi làm, thuận tiện để nàng về nhà mẹ đẻ ở chơi.

Sau này khi ta không ở nhà thì nàng cứ về Phó gia, ta đỡ phải lo lắng."
"Ừ," Minh Cẩm cười gật đầu.
Mời vào ủng hộ nhà bà còm ở wattpad.

Xe ngựa Phó gia không lớn lắm, bà cụ Phó đi lại không tiện nên lần này không theo tới đây, bà cụ khăng khăng muốn ở lại giữ nhà, chờ cha Phó ổn định xong xuôi thì mới chịu đến kinh thành.

Cha Phó không còn cách nào khác, chỉ đành để lại tất cả người hầu cho bà cụ, cùng vợ con vào kinh.
Bởi vì chưa tìm được chỗ thuê tốt, hơn nữa Phó gia không có dư tiền mua nhà, họ tạm thời được an bài dọn vào ngôi viện nhỏ hẻo lánh trong Triệu phủ.

Ngôi viện tuy hơi nhỏ nhưng ở ngay trong Triệu phủ, mọi việc đều có thể chiếu ứng.
Cách đối đãi khác nhau giữa người có học và dân võ biền lập tức có thể nhìn ra.

Cho dù Triệu lão gia muốn nịnh bợ Lục Trạm nhưng cũng không để anh lấy thân phận thị vệ ở trong Triệu phủ, làm vậy là vượt qua quy củ, nhưng với cha Phó lại không giống vậy.

Ông xuất thân dòng dõi thư hương, lại là tiên sinh được mời đến dạy học, cho dù cuộc sống nghèo khổ thất thế nhưng vẫn được nhận ba lạy bái sư của Triệu thiếu gia và Triệu tiểu thư, vì thế cha Phó có thể ở Triệu gia.
Vợ chồng Minh Cẩm đón xe ngựa, đưa Phó gia vào ngôi viện sớm đã chuẩn bị sẵn sàng trong Triệu phủ.
Lúc này người phụ trách dàn xếp cho Phó gia lại là Chu quản sự và Lý thị.


Chu quản sự đương nhiên biết quan hệ của Minh Cẩm và Phó gia, càng biết người một nhà đã lâu không gặp cần không gian riêng tư, vì thế chỉ nói vài câu khách sáo, dặn họ có việc gì thì tìm Lý thị rồi cùng nhau rời đi.
Hai người họ vừa ra khỏi cổng viện thì sắc mặt Tề thị lập tức tối sầm, bà xoay người cài cửa sân, sau đó cầm cây chổi lao thẳng về phía Minh Cẩm: "Ta đánh chết ngươi cái đứa thối tha dám tự quyết định!"
Minh Cẩm kinh hãi, cuống quít trốn tránh, chạy loạn trong sân, miệng kêu to: "Mẹ làm sao thế?"
"Ngươi còn dám hỏi ta làm sao hả?" Tề thị tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, thở hổn hển truy đuổi nhưng vẫn không chịu dừng bước, vung chổi đập xuống vừa khóc vừa mắng, nhưng vì ở Triệu gia nên không dám rống lớn, giọng nói có chút mơ hồ, "Có ai làm con gái như ngươi hay không? Hôn nhân đại sự tự ngươi đưa ra quyết định, còn tìm mấy đứa con nít giúp đỡ? Ông bà già ngươi đều ăn phân rồi hả?"
Minh Cẩm nghe được câu mắng lẫn trong tiếng khóc của Tề thị, không khỏi dừng bước, biết mẹ đau lòng cho mình mới bị tức muốn hộc máu, không dám trốn tránh nhận đòn.

Tề thị hiển nhiên vô cùng tức giận, lập tức đánh cho Minh Cẩm suýt xoa, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Lục Trạm vốn thấy Minh Cẩm trốn tránh rất nhanh nhẹn, Tề thị rốt cuộc đã có tuổi không có khả năng đuổi kịp vợ mình bèn đứng sang một bên không nói gì.

Ai ngờ Minh Cẩm bỗng nhiên ngừng lại, còn đứng yên chịu đòn, lúc này anh chàng mới vội vàng tiến đến, một tay kéo Minh Cẩm ra sau lưng mình che chở, một tay chắn hết tất cả mấy nhát chổi Tề thị đập xuống.

Anh chàng không dám giành lấy cây chổi trong tay Tề thị, chỉ có thể hô: "Ngài đừng đánh nữa."
Tề thị vốn thấy Minh Cẩm bị đánh đau đến mức mếu máo tức khắc đau lòng một trận, tay cũng nhẹ xuống, tuy nhiên gặp thằng con rể thế thân còn dám chạy ra che chắn cho Minh Cẩm, vậy là lửa giận lại bốc lên.
"Còn dám làm anh hùng?" Tề thị tức muốn chết ngất, nếu không phải lúc trước hắn không mở miệng nói rõ thân phận, con gái bà sao có thể chịu tội lớn như vậy? Bà chẳng thèm đau lòng cho con trai nhà người ta, hung hăng đập thêm vài cái xuống cánh tay Lục Trạm.
Minh Cẩm thấy xót xa, muốn kéo Lục Trạm tránh ra lại phát hiện mình không cách gì khiến chàng ta nhúc nhích nửa phân, đành phải nhìn về phía cha Phó xin giúp đỡ.
Cha Phó nhận được tín hiệu của con gái, rốt cuộc lấy hết can đảm đứng ra hô to: "Đủ rồi, có gì vào trong hẵng nói!" Hô xong cũng không dám nhìn sắc mặt Tề thị, xoay người đi vào phòng.
Minh Lan và Minh Thụy đồng loạt tiến lên, một trái một phải đỡ tay Tề thị dìu vào nhà, Minh Lan còn quay đầu lại nháy mắt vài cái với Minh Cẩm..


Bình luận

Truyện đang đọc