Đã gần 1 tuần lễ từ sau cái ngày hôm đó, kể ra thì suốt một tuần qua, cậu đã rất yên lành sống-một cuộc-sống-bình-thường. Để đề phòng anh quay lại và đột nhập vào nhà, cậu đã cho thợ tới thay toàn bộ ổ khóa tronh nhà. Cậu tự tin rằng phải là người có thể đi xuyên qua cửa, anh mới có thể vào nhà cậu đuợc.
Cậu hít một hơi thật sâu, không khí về đêm hơi se lạnh một chút, nhưng đuợc cái là rất trong lành và yên tĩnh. Cậu thích khí trời lập đông thế này. Cậu vui vẻ đi về nhà, không hề hay biết là có một mối nguy hiễm đang rình rập sau lưng cậu. Trong bóng tối, một góc tưởng cách đó không xa, có một bóng đen đang hết sức nhẹ nhàng giơ khẩu súng lên, hắn đang nhắm vào cậu.
"ĐOÀNG!" - Cậu hoảng hồn quay ra sau lưng, có một nguời đang nằm dài trên mặt đất, bên cạnh máu và một khẩu súng. Anh ta vừa mới bị bắn. Cậu vội vàng chạy lại gần:
- Anh không sao chứ?
- Tránh xa hắn ra, Ngọc Lâm!
Có một tiếng nói đã ngăn cậu lại. Anh ta xuất hiện với một khẩu súng cón nguyên mùi khét của thuốc súng trên tay.
- Anh.....anh vừa bắn nguời này à?
- Chỉ để bảo vệ cậu thôi! Chạy khỏi đây mau.
Vừa dứt lời, anh ta đã cầm tay cậu kéo đi thật nhanh, cậu vẫn còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cậu đang bỏ chạy theo lời của anh ta. Dù sao thì cậu cũng không muốn rắc rồi với cảnh sát.
Anh ta buông người trên chiếc ghế Salong rồi thở mạnh:
- May cho cậu mà tôi tới kịp.
Cậu cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác, vẫn còn chưa hết ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại giết người?
Anh bất chợt kéo sát cậu vào người anh, nếu nói nôm na thì đó là một cái ôm xúc động.
- Cậu bình yên với tôi là một may mắn. Họ đang truy sát tôi. Họ tìm thấy cậu, họ muốn giết cậu. Tôi đã chờ cậu ờ nhà rất lâu nhưng không thấy cậu về. Tôi rất lo lắng, tôi biết là họ sẽ truy sát cậu trên đường.
Cậu không biết phản ứng thế nào với hành động này của anh. Cậu suy nghĩ một hồi rồi gỡ tay anh ra:
- Nhưng họ là ai?