MY LOVE

Lúc cậu biết chính xác chuyện gì đang xãy ra cũng là lúc cậu không thể làm gì được. Matsuki, hắn đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cậu. Cậu đã lầm khi tin tưởng hắn, một người mang khuôn mặt của Tô Gia Thành. Cậu nằm đó, trong đầu đang thầm nguyền rủa Thượng Đế vì đã ban cho Matsuki gương mặt đó. Hắn qua lại nhìn cậu và cười:

- Sao vậy? Cậu thấy tức giận à?

Cậu ước có thể dùng chính đôi tay mình để giết hắn, để rạch nát đôi mắt hiền hòa, nụ cười thân quen ấy. Nhưng không được. Tay cậu đang bị trói chặt vào thành giường. Cậu ngoài việc trao cho hắn cái nhìn căm phẫn ra thì không biết phải làm thế nào nữa. Hắn tiến lại gần với ly rượu trên tay:

- Bất ngờ không? Kể ra thì tôi cũng là một diễn viên thượng hạng ấy chứ, phải không? Có ai ngờ được một điệp viên CIA như tôi lại nhập vai một anh chàng yêu đuối một cách hoàn hảo như vậy. Tôi bị Thần Long Đảng truy sát vì họ phát hiện ra thân phận thực sự của tôi, và cũng vì tôi đã lấy cắp một thứ rất quan trọng với họ, chiếc đĩa mềm chứa thông tin cuộc làm ăn của họ trong năm nay. Cái này mà tới tay sở nội vụ, đảm bảo chưa đầy 1 giờ đồng hồ, Thần Long Đảng sẽ tan rã.

Hắn cúi xuống, để mặt mình sát mặt cậu:

- Cậu là một phần của kế hoạch, Tô Ngọc Lâm ạ. Cám ơn cậu đã bảo vệ tôi. Cậu thật dễ thương.

Cậu quay mặt đi chỗ khác. Hơi rượu trong hơi thở của hắn khiến cậu kinh tởm.

- Hãy nhìn tôi này!

Bàn tay hắn ghì chặt lấy cằm cậu:

- Cậu thù tôi đến độ không dám nhìn thẳng vào mặt tôi à? Khuôn mặt này làm cậu chán ghét sao?

Cậu cố gắng chống cự, nhưng dường như vô vọng. Ở tư thế này thì cậu không làm gì được hết. Cậu ghét bản thân mình vì đã tin hắn. Giá mà cậu chấp nhận sự thật, rằng Tô Gia Thành đã chết...

- Uống một chút với tôi nhé! Ăn mừng sự thắng lợi.

Cậu mím môi lại. Hắn nốc một ít, rồi ép chặt môi hắn vào môi cậu. Một thứ chất lỏng đăng đắng, cay nồng chảy vào cổ họng, cậu vùng vẫy. Đôi tay mạnh bạo đè cậu xuống giường.

"Nếu như có một lúc nào đó, một lúc thôi...em nghĩ đến sự tồn tại của anh trong cuộc đời của em, như vậy với anh là quá đủ. Hạnh phúc...nó giống như một tia nắng, vụt thoáng qua và tan biến rất nhanh. Nếu có thể, anh muốn mình là gió, như thế thì anh mới có thể xua tan mây trời và giữ nắng cho em. Anh sẽ luôn luôn bên cạnh em. Anh yêu em, Tô Ngọc Lâm."

- Ahhhh....

Hắn rời khỏi cậu với một đôi môi chảy máu. Cậu trao cho hắn ánh mắt như sẵn sàng giết hắn nếu cậu thoát khỏi cái giây trói chết tiệt trên đầu.

- Một hành d0ộng mơi dễ thương làm sao. Tôi không giận cậu đâu. Vì cậu là một con tin rất có giá trị trong cuộc trao đổi ngày mai. Giờ thì ngủ đi, Tô Ngọc Lâm.

Hắn bước ra khỏi phòng, để lại đằng sau là cánh cửa vừa đóng lại trong cơn giận của con người. Cậu thở mạnh. Cậu bất giác thấy Tô Gia Thành vừa mới ở bên cậu và che chở co cậu, y như ngày nào...

Cậu nhắm mắt lại.

- Khu rừng phía Tây! Cứ chờ tôi ở đó, và nhớ rõ giao ước của chúng ta đó! Nếu không, tôi không dám chắc là Long Đế của mấy người bình yên trờ về đâu.

Matsuki đặt điện thoại xuống.

- Tới giờ chúng ta phải đi rồi, Ngọc Lâm yêu quý.

Hắn xốc mạnh tay cậu kéo đi. Cậu đang tự hỏi, hắn muốn làm gì đây.

Cũng không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem hắn sẽ làm gì, vì cậu đã nhìn thấy một cô gái bước tới sau hàng cây cỗ thụ. Cô gái mặc Kimono màu vàng tươi có thêu hình hoa Bách Hợp màu đỏ. Mái tóc dài đen óng buông xõa sau lưng. Cô gái cứ thế tiến lên, trên mặt không biểu hiện gì, kể cả sự sợ sệt.

- Hoan nghênh, công chúa...

Bình luận

Truyện đang đọc