MỸ NHÂN NHƯ HỌA

Editor: trang bubble ^^ 

Thẩm Họa ngâm xong tắm nước nóng, trong lòng lo lắng Dục Ca Nhi, trực tiếp về đông phòng khách, nhưng vừa lại đây thì thấy Trụy Nhi và Mộc Quỳ mở cửa đều đứng ở bên ngoài thò đầu vào trong. Hai người vẫn còn đang ríu rít thương lượng người nào đi mời Thiếu Tướng quân và biểu tiểu thư trở lại, nhưngsợ quấy rầy hai chủ tử phát triển tình cảm, cho nên Thẩm Họa đội mưa đi lâu như vậy không trở về, hai nha hoàn cũng không lo lắng cũng là có nguyên do.

Việc này là phải nói tới từ Thẩm Họa bị Tiêu Dịch ôm vào trong ngực, lúc Ngụy Tiện Uyên dẫn theo nha hoàn tiến vào, Tiêu tướng quân đang ôm chặt Tiểu Biểu Muội, trên tay kia cũng càng trở nên không đàng hoàng. Cho nên lúc nha hoàn trường ngựa Ngụy gia tới báo tin, hai người hỏi chủ tử nhà mình như thế nào? Tiểu nha hoàn này vụt cái gò má ửng lên một vệt ráng đỏ, Trụy Nhi và Mộc Quỳ liền rõ ràng trong lòng, có lẽ đây chính là cái gọi là đầu giường cãi cuối giường hoà đấy.

Thẩm Họa nghe được Trụy Nhi và Mộc Quỳ thương lượng, gò má cũng khẽ nóng lên, vốn tưởng rằng mình đã sớm da mặt dày đến thờ ơ ơ hờ, lần này bí mật nghe bàn bạc nghĩ đến không khí ngay lúc đó cũng thật sự làm cho người chịu giày vò.

Nàng vỗ nhẹ gương mặt mới bình tĩnh lại tinh thần, kêu một tiếng, đuôi lông mày hai người vừa động, giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, "Biểu tiểu thư, ngài mau dỗ dành tiểu công tử đi!"

Thẩm Họa kinh ngạc, vội vàng đi vào trong phòng, chân vừa rơi xuống đất, một con cọp vải đen thùi lùi đã lăn ngay ở bên chân, nàng nhặt lên vỗ vỗ, liếc thấy bên trong vô cùng bừa bãi giống như bị người cướp sạch vậy.

Dưới chân là các loại chén sứ và thức ăn bẩn thỉu, còn có các loại con rối và binh khí nhỏ mà Dục Ca Nhi mang tới, chuyện này...... Không phải là một mình Tiểu Kỳ Lân làm chứ?

Lúc ở Hầu phủ, người khác đều nói tiểu chủ nhân của Kỳ Lân cư là một Hỗn Thế Ma Vương, Thẩm Họa thấy Dục Ca Nhi cũng là khéo léo làm người hài lòng, thường thường cọ xát đầu nhào vào trong ngực người giống với sói con háu sữa làm cho người thích, nên nhất thời quên mất lần đầu gặp cậu thì đường cao đầy đất cũng là kiệt tác của cậu.

"Dục Ca Nhi." Ở cửa ra vào, nàng dò xét nhẹ nhàng gọi đứa nhỏ một tiếng.

Tiếng chạy ma sát bịch bịch bịch quen thuộc vang lên, đó là tiếng bước chândồn dập thường xuyên vang lên khi đứa nhỏ nhào tới trong ngực của nàng ở Kỳ Lân cư. Nhưng lúc này Thẩm Họa lại vẫn không thấy bóng dáng đứa nhỏ xuất hiện, trên mặt nàng nhếch lên nụ cười rực rỡ chợt phai nhạt, vẻ mặt khó nén mất mác, ngay sau đó trong phòng lại là giọng nói ồm ồm gào thét: "Tiểu mẫu thân và phụ thân xấu xa?"

Trong lòng Thẩm Họa sốt ruột, đang muốn vòng qua những chướng ngại vật kia tiến lên, một bóng lưng cao lớn quen thuộc đã ngăn ở trước người của nàng, cũng kéo nàng, cầm bàn tay trắng nõn của nàng dẫn nàng đi vào chung. Tiêu Dịch đá mảnh sứ mảnh sành vỡ ở trước mặt mới bằng lòng để Tiểu Biểu Muội đi tới.

Thẩm Họa nhìn chân hơi khập khiểng dưới cẩm bào kia, lại nhìn một chút bàn tay to nắm mình, loại che chở không nói gì ở đêm khuya này đặc biệt làm người ta xao động. Thẩm Họa do dự một chút, vốn bàn tay năm ngón trắng nõn không có phản ứng lại nắm lại. Tiêu Dịch rõ ràng cảm nhận được, hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng. Thẩm Họa chỉ cười cười thật giống không biết xảy ra cái gì như bình thường, "Sao vậy? Biểu ca cẩn thận đường phía trước."

Tiêu Dịch không lên tiếng nở nụ cười, tâm tình rõ ràng rất tốt, hai người đi vòng qua tới bên giường. Dục Ca Nhi che chăn cuộn mình thành một cái bọc phồng lên. Thẩm Họa ý bảo biểu ca buông tay ra, nhưng Tiêu tướng quân cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác đó lại sít chặt mấy phần sức lực. Chỉ là lúc này Thẩm Họa cũng không vội vã rút ra giống như ở xe ngựa vậy, hình như bị nắm lấy như vậy trong lòng nàng cũng không chán ghét giống như trước, chỉ khẽ trợn mắt nhìn tới Tiêu Dịch, duỗi ra một tay để không khác vuốt ve cái bao phồng lên, "Dục Ca Nhi, con ra ngoài đi?"

"Không cần, dù sao phụ thân và tiểu mẫu thân không cần Dục Ca Nhi rồi, Dục Ca Nhi cũng không cần thấy các ngươi."

"Dục Ca Nhi hiểu lầm rồi, là bởi vì lúc ta ra ngoài bị ngã xuống ở trong mưa, phụ thân con phải bảo vệ ta mới đến chậm. Ta và phụ thân là yêu Dục Ca Nhi, đúng không, biểu ca?"

Tiêu tướng quân ừ một tiếng, hỏi cậu, "Bây giờ con có muốn trải qua sinh nhật hay không?"

"Muốn." Trong bọc phồng lên lập tức truyền ra âm thanh non nớt mà kiên trì.

Thẩm Họa vội vàng phụ họa nói: "Con mau ra đây, ta và phụ thân con làm sinh nhật cho Dục Ca Nhi."

"Vậy phụ thân và tiểu mẫu thân đồng ý với Dục Ca Nhi ngày mai sẽ theo con ăn heo sữa nhỏ nướng, Dục Ca Nhi mới ra ngoài."

Tiêu Dịch cách chăn mỏng vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu, "Lại nói điều kiện với phụ thân, ngày mai không được, chúng ta phải về nhà, lần tới đi."

"Không được, phụ thân đã đồng ý Dục Ca Nhi nhiều lần, mỗi lần đều nuốt lời nói lần tới, Dục Ca Nhi chỉ muốn ăn heo sữa nhỏ nướng."

"Được được được, ta bảo đảm với Dục Ca Nhi trở về nhất định có thể ăn heo sữa nhỏ nướng, ta bảo Hồng Ngọc làm cho Dục Ca Nhi được không? Hồng Ngọc làm heo sữa nhỏ nướng giỏi nhất, còn có thể thoa mật ong con thích, nướng dầu thêm thơm ngát, cắn một cái đều là loại giòn chảy mỡ đó."

"Oa, chắc là heo sữa nhỏ nướng ăn ngon nhất!" Rốt cuộc Dục Ca Nhi thò đầu ra từ từ ủi đến trong ngực tiểu mẫu thân, lại giống như sói con háu sữa kia, "Tiểu mẫu thân ngã có đau không? Dục Ca Nhi thổi một chút cho ngươi."

"Không đau." Tiêu tướng quân chắc khá là đau, ánh mắt nàng chuyển sang người bên cạnh.

Lúc này, Tiêu Dịch lại là gương mặt hung dữ, nhìn khắp nơi bừa bộn ở dưới đất, "Những thứ này đều là con ném?"

Dục Ca Nhi biết sai rồi bình thường không lên tiếng, chỉ là ủn ủn đầu trong ngực tiểu mẫu thân, ngay sau đó thừa nhận gật đầu một cái. Thẩm Họa rủ mắt nhìn trên từng chiếc lông mi đen rõ ràng còn vươn giọt nước của đứa nhỏ, thật là đau lòng.

Cái tay bị Tiêu tướng quân nắm kia quơ quơ, lại hạ giọng nói trong trẻo, đại ý chính là bảo Tiêu tướng quân đừng khiển trách Dục Ca Nhi nữa. Nếu không phải là hai người bọn họ trì hoãn sinh nhật của Tiểu Kỳ Lân, làm sao cậu lại giở trò xấu tính, xét đến cùng là hai người có lỗi trước.

Tiêu Dịch cũng là kề sát Tiểu Biểu Muội nhẹ giọng giải thích, "Nó là nam nhi, cũng không thể nuông chìu như nữ nhi thế."

"Nhưng nó cũng là đứa bé."

"Mẹ nuông chiều thì con hư."

Tiểu Biểu Muội cũng không thích nghe lời này, lần nữa trừng lớn mắt, liền không vui muốn rút tay. Tiêu Dịch không hề phòng bị, nhất thời để tay thon mềm trơn như cá thoát khỏi khống chế. Có điều, Thẩm Họa nhanh hơn nữa, cũng không ngăn nổi độ nhanh nhẹn của loại người tập võ của Tiêu tướng quân.

Hắn kịp thời đặt mu bàn tay của nàng ở trên đệm, bởi vì lúc Tiểu Kỳ Lân vén chăn mỏng lên đi ra đúng lúc bao trùm ở trên tay của hai người đang lôi kéo, không thấy được cảnh bàn tay lớn kia càng thêm không chút kiêng kỵ, có chút ý trừng phạt, không buông ra còn chưa tính, ngược lại vuốt ve qua lại mỗi một ngón tay của nàng, còn đàng hoàng trịnh trọng trầm giọng, "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Nghe tới lại nói Tiểu Kỳ Lân, nhưng Thẩm Họa lại cứ có cảm giác trong lời nói kia phảng phất như đang nói nàng vậy, không cho phép nàng ngỗ nghịch ý của hắn. Hôm nay, Thẩm Họa luôn cảm giác thiếu hai cha con này, nhưng làm sao cũng không có ý định muốn khuấy động đầu lưỡi linh hoạt.

Yên lặng không có một tiếng, mà trừng phạt mới vừa rồi của Tiêu Dịch cũng chỉ bởi vì cảm giác Tiểu Biểu Muội muốn xa cách lần nữa, hắn muốn cắt đứt ý nghĩ này của nàng.

Cả phòng đều là một mùi vị thức ăn lẫn vào bụi bặm, Tiêu Dịch gọi nha hoàn dặn dò bọn họ thu dọn căn phòng này sạch sẽ, dieenddafnleequysddoon Tiểu Kỳ Lân ôm cổ mẫu thân hoàn toàn là bộ dáng nhóc đáng thương.

Trong lòng Thẩm Họa suy nghĩ nếu lại sai người đi làm cơm, sợ có chút ý quấy rầy, hơn nữa đã muộn như vậy, lại ăn vào những thứ ngọt cay đầy dầu mỡ kia cũng không tốt lắm với dạ dày, chợt ý tưởng lóe lên, cười nói: "Dục Ca Nhi có muốn biết người nhà nghèo là trải qua sinh nhật như thế nào hay không?"

"Hả?" Vừa dứt lời, thêm bụng của người cũng không chịu cô đơn kêu lên "Ùng ục", Tiểu Kỳ Lân hiếm khi xấu hổ che mắt, Tiêu Dịch nhìn Tiểu Kỳ Lân cười, "Lúc này con ta lại không có ăn vụng."

"Dục Ca Nhi chưa bao giờ ăn vụng."

Thẩm Họa sờ sờ đầu đứa nhỏ đang phản bác với phụ thân cậu, đặt Tiểu Kỳ Lân dưới đất, "Kia có cái ghế đá, Dục Ca Nhi ngoan cùng phụ thân con ở trong sân chờ một lát."

Tiêu Dịch không yên lòng, "Ta và muội cùng nhau."

"Không cần, muội bảo Mộc Quỳ theo cùng muội, trên đùi huynh không tiện."

Lúc Thẩm Họa trở lại, Tiểu Kỳ Lân đói bụng đến mức đã nửa người nằm nhoài ở trên bàn đá. Nguyên do bởi vì mới vừa có mưa, trong sân không khô nóng chút nào, ngược lại từng luồng gió mát làm cho người ta vừa lòng. Thẩm Họa tự mình xách theo hộp đựng thức ăn tới đây, Mộc Quỳ đã sớm bày xong bát đũa, cũng treo vài chiếc đèn lồng trên đỉnh, đã lui ra rất sớm.

Giờ phút này trong sân yên tĩnh chỉ có trùng kêu ếch gọi, thỉnh thoảng còn có cái bụng đứa nhỏ kêu ục ục, hỏi thăm phụ thân làm sao tiểu mẫu thân còn chưa trở lại.

"Tới rồi." Thẩm Họa đi thẳng qua, lấy ra chén sứ trong hộp đựng thức ăn. Tiểu Kỳ Lân không thể chờ đợi muốn đưa tay mở nắp, Thẩm Họa khẽ mỉm cười, nhắc nhở Tiểu Kỳ Lân, "Đừng đụng, phỏng tay."

Nói rồi, Thẩm Họa bèn lấy một cái khăn bông dự bị trong hộp đựng thức ăn, đặt lên trên nắp hộp muốn mở nó ra. Lúc này, Tiêu Dịch lại không nói tiếng nào cản lại, trực tiếp mở nắp lên, "Muội cũng đừng đụng, loại chuyện nhỏ này vẫn là để ta làm."

Đôi tay da mịn thịt mềm kia của Tiểu Biểu Muội cũng không nên sờ loại đồ phỏng tay này, sau này thì ngay cả phòng bếp kia cũng nên ít đi mới phải.

Ngay sau đó, một mùi thơm toát mũi đã đập vào mặt hai cha con, trong bồn sứ trắng này là một tô mì nóng hôi hổi. Hành lá vừa xanh vừa trắng, cắt nhỏ tỉ mỉ tinh xảo rắc vào giữa chén, món ăn vàng rực rỡ xèo xèo mùi thơm mờ mịt, bên trong mì sợi thật dài còn nằm lẳng lặng một cái trứng trần tròn vo.

"Mỳ trường thọ, con nhà nghèo ăn không nổi sơn trân hải vị, chỉ biết làm một chén mì trường thọ như vậy, người một nhà vây quanh ăn."

Tiểu Kỳ Lân vỗ tay hoan hô, "A, Dục Ca Nhi và phụ thân, tiểu mẫu thân trải qua sinh nhật đi."

Thẩm Họa nhìn đứa nhỏ vui mừng nhiệt tình, bèn múc chén nhỏ đưa trước đến trước mặt Tiểu Kỳ Lân, dĩ nhiên Tiêu tướng quân cũng có phần. Tiểu Kỳ Lân huơ tay múa chân dùng đũa ngọc chọc chọc trứng trần trắng noãn kia, không biết phát huy trí tưởng tượng gì chợt hỏi phụ thân, "Giống tiểu mẫu thân hay không?"

Tiêu tướng quân híp híp mắt phượng, ánh mắt tỉnh rụi rơi xuống nơi nào đó lồi lên của Thẩm Họa từ từ phun ra một chữ, "Giống."

Thẩm Họa hồn nhiên không biết, dở khóc dở cười thầm nghĩ nơi nào giống?

Tiểu Kỳ Lân vụng về cầm đũa ngọc, gắp hai ba lần rốt cuộc kẹp lại, đang muốn ăn một miếng. Tiêu Dịch lại chặn ngang một cước, đưa đũa ngọc tới dùng sức kẹp lấy, trứng trần đã trở thành hai nửa, "Con trai ta cũng không thể ăn một mình."

"Tại sao? Rõ ràng là Dục Ca Nhi trải qua sinh nhật mà. Hôm nay, Dục Ca Nhi lớn nhất." Tiểu Kỳ Lân lẽ thẳng khí hùng hỏi phụ thân.

"Dù sao sau này chỉ có thể là phụ thân ăn."

Thẩm Họa chưa từng thấy hành vi Tiêu tướng quân bắt nạt nhi tử của mình, bèn lên tiếng nói: "Dục Ca Nhi mau ăn." Cuối cùng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, vẫn là vỗ về một chút người giành ăn với đứa nhỏ này đi, tránh cho mặt lại âm trầm, tiện đà bồi thêm một câu, "Người một nhà ăn chung!"

Tiêu Dịch nhướng nhướng đuôi lông mày, từ từ nhếch khóe miệng, thưởng thức sự ấm áp của người một nhà này ăn chung, "Ừ, người một nhà chúng ta trải qua sinh nhật, sau này hàng năm cũng phải làm sinh nhật cho Dục Ca. Họa Nhi, muội nói được không?"

Sau cơn mưa trời lại sáng, mặt trăng dần dần lộ ra chút ánh sáng từ trong một mảnh mây mù tăm tối, tôn lên đèn lồng mông lung chiếu rọi ở trên gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Dịch, vết thương bị nàng quẹt tổn thương kia dường như cũng không thấy, đứa nhỏ bên cạnh hút mì sợi trơn, nhếch miệng cười về phía tiểu mẫu thân.

Môi nàng kéo kéo, chẳng qua là muốn dùng nụ cười không nói ứng phó qua loa, bởi vì nàng không cách nào cam kết những thứ này. Nhưng ai biết cuối cùng nhìn hai cha con này, lại Quỷ Phá Thần Sai mở miệng, chậm rãi nói ra một chữ "Được"!

Bình luận

Truyện đang đọc