MỸ NHÂN NHƯ HỌA

Editor: trang bubble ^^ 

Tiêu lão phu nhân gọi Thẩm Họa và Tiêu Dịch vào bên trong phòng, bà dựa vào trên gối mềm nhắm mắt một lát, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi không thể tả, vuốt vuốt ấn đường, mới mở mắt ra nói: "Nếu hai đứa nhỏ các con là thật lòng thích, năm sau hãy chuẩn bị hôn sự đi!"

Sỡ dĩ Tiêu lão phu nhân nói ra, thứ nhất là chuyện Mặc Lan đã đả kích bà quá mức, từ đầu đến cuối nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc là đứa nhỏ Thẩm Họa này thật lòng đối với Dục Ca Nhi. Thứ hai, hiện tại Thẩm Họa được phu nhân Tây Bắc hầu và hoàng hậu nương nương thích, lại được Tây Bắc hầu nhận làm con gái nuôi, thân phận nghiễm nhiên khác biệt với trước kia.

Lại thêm ngày hôm nay, tôn tử vốn nên chỉnh đốn quân vụ ở trại lính, lại không để ý hoàng mệnh trở lại vào cung đi thỉnh cầu bức chân dung. Lão phu nhân nghe cũng cảm thấy kinh hãi, may mà đến bây giờ hoàng thượng cũng không trách tội xuống. Về phần Thụy Nhi, bà có khả năng dằn vặt mẫu thân hắn, đại khái cũng có thể phân chia một nửa tinh lực của thế tử. Sau đó lại bảo Thẩm Họa chú ý tránh chút là được, thời gian dài chỉ mong Thế tử có thể nghĩ thông suốt. Tiêu lão phu nhân vừa âm thầm bật cười, bộ xương già như bà đã sắp vào hoàng tuyền, giằng co một vòng lại vẫn là kết quả này, mệt mỏi, già rồi mắt mờ, không quản được người khác.

"Tạ tổ mẫu thành toàn!" Tiêu Dịch lời nói vang vang, giọng nói lại không che giấu được lộ chút xúc động vui sướng.

Ở bên cạnh, Thẩm Họa đỏ mặt cũng xấu hổ cảm ơn ngoại tổ mẫu một tiếng.

Hai người đều đắm chìm ở trong vui mừng, đâu nghĩ đến trong lòng Tiêu lão phu nhân trăm chuyển ngàn xoay và một ít cảm khái già không còn dùng được.

Hai đứa bé cũng không có ý kiến, bà cũng gắng gượng thân thể từ ái cười một tiếng với hai người bọn họ, kéo Thẩm Họa đến bên cạnh. Vào giờ phút này tỏ rõ là thật lòng thật dạ muốn nói lời xin lỗi với đứa nhỏ này, vì vậy trước tiên đuổi tôn tử đi, chỉ nói có vài lời riêng tư muốn nói với Thẩm nha đầu một chút. Lúc đầu, Tiêu Dịch không chịu đi ra bên ngoài, vẫn là Thẩm Họa trách hắn một chút, Tiêu Dịch đành chịu mới đứng dậy rời đi, lần này đến phiên hắn đợi nàng ở núi giả.

Nhưng lòng của hai người lại đều là ngọt ngào.

Đợi lúc Thẩm Họa đi ra, mặc dù thời tiết bên ngoài rét lạnh, nàng nhìn bầu trời đen tối mưa lất phất, còn có nam tử to lớn vững vàng lại bước vội tới, giống như tất cả đều trở nên không chân thật.

Nàng sắp gả cho hắn, lúc này là lão tổ tông đồng ý, đầu mùa xuân năm sau thì nàng sẽ trở thành thê tử của Tiêu Dịch.

Từ lúc đầu gặp gỡ đến Tiêu Dịch bắt đầu hôm đó cũng đã trôi qua nửa năm, không, chính xác mà nói duyên phận của hai người từ lúc nàng chọn đồ vật đoán tương lai ở Tạ gia đã bắt đầu rồi. Mỗi lần chung đụng, mỗi lần ôm hôn, Thẩm Họa đều nhớ rõ ràng.

Mới vào Hậu phủ hắn cợt nhã, bóng dáng hắn mạnh mẽ thuần phục ngựa ở trường ngựa Ngụy gia, còn có cánh tay rộng rãi ấm áp lúc bị bắt cóc kia. Rồi đến Giang Nam, hắn có lòng săn sóc khắp nơi, tới đủ loại hoang mang đau lòng rơi lệ tức giận và khổ sở ở Kinh Thành, nhưng bây giờ đều biến thành ngọt ngào, bởi vì có đủ loại khổ trước đó, bây giờ mới biết có bao nhiêu ngọt. Nàng từng hiểu lầm hắn, hắn từng "bắt nạt" nàng, gập ghềnh trắc trở, vui vui mừng mừng, cuối cùng có đoàn viên ngày hôm nay.

Thẩm Họa đạp cục đá trên đường nhỏ, giầy thêu vừa đẹp vừa sáng, phía trên khâu trân châu lớn giống như là trộm ánh sáng của trăng nhỏ xuống. Tiểu cô nương đạp "Trăng sáng", đôi má mềm mại, đôi khuyên tai châu thủy tinh hình hoa trên vành tai trắng mịn kia bởi vì bước chân nhanh nhẹn loáng qua một cái loáng lại một cái, phát ra ánh sáng trơn bóng trong suốt ở dưới ánh sáng đèn lồng hiu hiu.

Tiêu Dịch trực tiếp mở rộng cánh tay đón nàng tới đây, Thẩm Họa lại cười không chịu lại, "Muội cũng không phải là đứa bé."

"Phải phải, muội là phu nhân Tướng quân."

Thẩm Họa liếc núi giả đen như mực kia một cái, trên mặt đỏ ửng không giảm, "Huynh đi trước, muội sẽ đi theo ở đằng sau."

"Họa Nhi tới đây trước!"

"Huynh đi trước, muội sẽ đi qua." Nàng vẫn kiên trì câu nói kia.

Tiêu tướng quân bị chọc giận mà cười lên, thật vất vả thấy nàng một lần, làm sao cũng không thể bỏ qua cho cơ hội thật tốt này. Không đợi nàng nói gì nữa, hắn lại trực tiếp ba hai bước tiến lên, một phen kềm chắt cổ tay của tiểu cô nương, kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu bèn đặt lên môi anh đào nhung nhớ nhiều ngày này. Ở ngày đông giá rét, hai người ma sát cánh môi, hôn đến cả người đổ mồ hôi, trong lòng Tiêu Dịch càng nóng bỏng giống như dội dầu sôi vậy.

Thấm thoát vẫn là sau khi hôn vào núi giả, hình ảnh tương tự tái diễn lần nữa, lúc này Thẩm Họa lại đổi một cái tay. Lúc Mộc Quỳ bôi hương cao cho biểu tiểu thư lại đang kinh ngạc, "Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao Tướng quân chúng ta đưa ngài trở lại, tay của ngài lại như vậy? Lần trước là tay phải, lúc này lại biến thành tay trái. Đúng là dị ứng đối với vật gì trên người Tướng quân rồi? Lại kiểm tra tỉ mỉ một chút, để Tướng quân chúng ta chú ý chút mới đúng." Gương mặt Mộc Quỳ đau lòng, nói cực kỳ nghiêm túc.

Trong lòng Thẩm Họa dở khóc dở cười, cũng không thể nói với Mộc Quỳ là dị ứng với cái trên người Tướng quân của các ngươi, cũng bởi vì cái này lại sẽ hại cổ tay nàng nhức mỏi mấy ngày rồi.

Thánh thượng cũng không giận dữ khi Tiêu Dịch tự tiện về kinh, chỉ là phạt nửa năm bổng lộc lại ngây ngô ở trại lính đến giao thừa mới có thể trở về. Ngày hôm sau, Mặc Lan bị đưa đến trong cung thì không nghe được tin tức của nàng ta nữa. Sau đó vẫn là Tiêu Tĩnh Nhu nhiều chuyện được Mặc Lan nhận dạy dỗ trong cung, trang@dđlqđ@bubble editor người cũng không đàng hoàng đi quyến rũ thái tử điện hạ. Cũng may không có xảy ra cái gì, chỉ là bị thái tử phi tháo xuống móng tay mười ngón để răn đe. Nếu không phải thân phận dắng thiếp của nàng ta, thái tử phi tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho loại tâm thuật bất chính bò giường này......  Đồ dụ dỗ kia, đâu vẻn vẹn chỉ là rút mất móng tay đơn giản như vậy.

Lại là không lâu sau đó, đại tướng quân Tây Bắc hầu dẫn theo phu nhân đến Tiêu phủ bái phỏng, đi tới đi về nghi thức nhận Thẩm Họa làm con gái nuôi. Bởi vì được hoàng thượng cho phép, năm nay Tây Bắc hầu sẽ ở Kinh Thành ăn tết. Phu nhân Tây Bắc hầu không có con gái, là thật sự thương yêu Thẩm Họa, sủng ái như là con gái ruột thịt.

Phu nhân Tây Bắc hầu hỏi nàng muốn đến trong phủ nghĩa phụ ăn tết hay không? So với Hầu phủ Tiêu thị luôn coi nàng như là người ngoài, Thẩm Họa tình nguyện đến Tây Bắc hầu phủ ăn chung cơm tất niên với nghĩa phụ nghĩa mẫu. Vì vậy gật đầu, phu nhân Tây Bắc hầu ôm con gái mới, vui mừng cảm khái mãi, ông trời thật là ban cho bà một viên Minh Châu. Tây Bắc hầu thấy phu nhân khó được vui mừng như thế, lời nói càng thêm cứng rắn muốn dẫn nghĩa nữ trở về phủ trạch của mình.

Tiêu lão phu nhân thật là lúng túng, nhưng nghĩ đến trước đó mình đã đối đãi đứa nhỏ này như thế nào lập tức cũng cảm thấy không còn mặt mũi khiển trách. Ngẫm lại, đoạn thời gian kia Thẩm Họa chân thành ninh canh cho mình mỗi khi sáng sớm, là ngoại tổ mẫu như bà đẩy đứa bé ra xa. Trong lòng tràn đầy hối tiếc, bà nhận thức không rõ đấy!

Dục Ca Nhi biết tiểu mẫu thân muốn đến bên ngoài ăn tết, cũng khóc rống muốn đi theo. Nhưng, dù sao Thẩm Họa và Tiêu Dịch còn chưa thành thân, dẫn theo một đứa bé cũng không hợp tình lý. Tiêu lão phu nhân còn có chút không bỏ được, có điều trong lòng càng lộ vẻ thê lương. Sau đó, Hải ma ma còn an ủi Tiêu lão phu nhân, Dục Nhi là một đứa bé, bé cần một mẫu thân, chính là ai cũng không thay thế được. Làm sao Tiêu lão phu nhân lại không hiểu cái lý này, buồn bực mấy ngày rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, bèn dặn dò Hải ma ma bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho tôn tử sớm một chút, qua hết năm chọn một ngày may mắn sẽ để cho hai người thành thân.

Phủ đệ của Tây Bắc hầu cách phủ đệ của Tiêu Dịch không tính là quá xa, bởi vì vào Kinh Thành mới tạm thời thu dọn ra. Phu nhân Tây Bắc hầu sắp xếp cho Thẩm Họa Tiểu Uyển vừa phải vắng vẻ. Nghe nói, nơi đó có một vị quý nhân ở, là không cho phép nha hoàn gã sai vặt tùy ý đến nơi đó. Lúc đầu, Thẩm Họa còn có chút nghi ngờ, nếu là quý nhân ở, sao có thể quấy rầy thanh tịnh của quý nhân, để cho nàng cũng vào ở bên trong.

Đợi phu nhân Tây Bắc hầu để Thẩm Họa và quý nhân kia gặp nhau, mới biết quý nhân chính là A tỷ của nàng, Tạ Uyển.

Thẩm Họa lần nữa nhìn thấy người không nghĩ tới kia, sững sờ chốc lát, phu nhân Tây Bắc hầu lặng lẽ kéo Trăn Trăn đi ra ngoài, chừa lại không gian ở chung cho hai tỷ muội. Hai người đều là mừng đến phát khóc, tuy rằng chưa từng chung đụng nhiều, cũng chưa từng nhiều lời, nhưng mặt đối mặt nhìn dung mạo tương tự lẫn nhau, máu mủ thân tình tuôn trào, nhiều hơn nữa đều thành lệ nóng nhớ nhung. Khóc đủ rồi, Tạ Uyển xoa xoa giọt nước mắt trên gương mặt cho muội muội.

"A tỷ, tỷ ở nơi này trôi qua như thế nào?"

Tạ Uyển cười nhạt, "Cả nhà Hầu Gia đối đãi tỷ và Trăn Trăn rất tốt, tuy vẫn không được tự do, cuối cùng cũng coi như là có hy vọng."

"Những năm này tỷ tỷ chịu khổ rồi."

"Tỷ muội chúng ta có thể gặp lại đã tốt hơn bất cứ điều gì khác rồi. Muội muội ngoan của ta, Nịnh Nhi ở bên ngoài mới thật sự chịu khổ rồi." 

Thẩm Họa mím môi lắc đầu một cái, cổ họng lại chợt nghẹn ngào, không nhịn được nhào vào trong ngực A tỷ, lại nức nở khóc một lúc lâu. Thẩm Họa vẫn cảm thấy mình rất kiên cường, hôm nay nhìn thấy người thân mới phát hiện mình thích khóc nhè giống như bé gái vậy.

Tạ Uyển ôm muội muội, vỗ nhẹ lưng của nàng, cảm giác giống như là nhớ lại lúc hồi còn nhỏ. Lúc hương hoa hòe, nàng dỗ muội muội ngủ, có điều khi đó hai người ở chung một chỗ chỉ có tiếng cười vang ở trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc