MỸ NHÂN NHƯ HỌA

Editor: trang bubble ^^  

Lần này Thẩm Họa và Dục Ca Nhi hồi kinh, đường xá xa xôi, do Cầu tướng quân tự mình đi đầu, dọc đường có thân binh hộ vệ cũng không sợ gặp trở ngại hay có Sơn Phỉ giặc cỏ kia có ý đồ với bọn họ.

Trước khi đi, Tiêu Dịch vốn là muốn hộ tống Thẩm Họa và Dục Ca Nhi rời thành, nhưng ai biết sáng sớm Hàng Châu lại xảy ra một vụ thảm án. Chính là Triệu Tri huyện kia chết chìm bỏ mình, mà cả nhà mười mấy miệng ăn cũng độc phát mà chết, không để lại một người sống.

Tiêu Dịch chỉ đành phải vội vàng đi xử lý, Thẩm Họa cũng là sau này mới biết được. Triệu Tri huyện kia là bởi vì sự tình bại lộ, chứng cớ đều giữ ở trong tay Tiêu Dịch mới định trốn chạy. Hắn và Triệu Đô đốc ở Hoài Châu cấu kết với giặc cướp, phân chia vơ vét ngân lượng không ít.

Hắn đã sớm mua xong phần đất yên thân gởi phận cho mình ở vùng khác, thân phận hộ tịch mới và điền sản. Về phần vợ con nào còn có thể quan tâm, chuyển nhà dẫn người dù sao vẫn không tiện ẩn thân, cho nên bèn thừa dịp ban đêm thu dọn đồ châu báu len lén đi đến bờ sông, chuẩn bị thuyền tháo chạy khỏi Hàng Châu.

Nhưng không ngờ, người chèo thuyền đã sớm sắp xếp kia lại vào lúc tối lửa tắt đèn, cầm không phải là mái chèo, mà là một sợi dây thừng vừa nhỏ vừa dài. Chờ lúc Triệu Tri huyện ngồi xuống nghỉ một hơi, người chèo thuyền kia lặng lẽ đi tới bên cạnh hắn, trực tiếp tròng lên cổ xiết chặt. Đầu tiên là đang sống làm nghẹt thở, mới ném xuống giữa sông, chờ Tiêu Dịch phái người đi theo định bắt Triệu Tri huyện trốn chạy trở lại thì đã chậm một bước. Thi thể của Triệu Tri huyện đã nằm ngang trên mặt sông lạnh lẽo, chết chìm bỏ mình.

Về phần cả nhà già trẻ của hắn có phải là hắn độc chết hay không, hiện tại cũng không quan trọng, đã chết không có đối chứng. Tiêu Dịch chỉ có chứng cớ, nhưng không cách nào thẩm vấn lại thâm nhập tra được bàn tay gây tội ác sau màn kia. Ngay sau đó, hắn vội vàng phái Tổng binh Hàng Châu đến Hoài Châu lùng bắt Triệu Đô đốc, nhưng Triệu Đô đốc kia lại là nhìn xa trông rộng, ngược lại ngay cả bóng người cũng không còn, cũng không biết là bị diệt khẩu hay là trốn đi đâu.

Đầu mối đứt đoạn, nhưng Tiêu Dịch lại dám khẳng định, bàn tay gây tội ác sau màn nhất định là ẩn núp ở Hàng Châu, có lẽ đang ở bên cạnh. Hắn bố trí nội ứng, lại chỉ có thái tử tự mình hỏi tới một chút. Tuy rằng Tiêu Dịch không bằng lòng thảo luận sắp xếp trừ phiến loạn với thái tử, trong lời nói vẫn tiết lộ một chút, đang định tiếp cận chờ đợi cá lớn sa lưới.

Nhưng cá lớn này cũng đủ xảo trá, lại chậm chạp không muốn nổi lên mặt nước, mà còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trừ đi Triệu Tri huyện. Tin tức để lộ chỉ có thể là bên thái tử không có năng lực, có phải nói rõ bàn tay gây tội ác sau màn có thể đã núp ở bên cạnh thái tử cũng có lẽ chính là người của thái tử hay không?

Sẽ là ai? Tiêu Dịch nghi ngờ.

Lại nói Thẩm Họa bên này, xe ngựa ước chừng đi đủ hai tháng mới tính đến Kinh Thành, trong lúc đó Dục Ca Nhi mắc một đợt bệnh, lại tốn hơn nửa tháng nghỉ ngơi. Cầu tướng quân chính là anh hùng trên đất bằng, vịt cạn trong nước, dứt khoát theo sự dặn dò của Tiêu Dịch, mặc dù xe ngựa mệt nhọc, đường núi gập ghềnh, cũng không thể đi đường thuỷ. Hắn không ở bên cạnh mẹ con bọn họ, chỉ sợ có sơ xuất, cho nên vốn đi đường thủy thì có thể rút ngắn hành trình đến Hoàng Thành. Lần này vào kinh thành cũng đã là đầu tháng mười hai, thời tiết rét lạnh, gió thổi thấu xương.

Thẩm Họa đã sớm lường trước khí hậu trong kinh, lúc tới bèn chuẩn bị tốt quần áo dày dọc đường, vừa tới phương bắc bèn tròng vào mặc trên người, không đến nỗi lạnh run co rúm thân thể lại.

Bánh xe lăn đều rốt cuộc vào thành chạy về phía Hầu phủ, bởi vì Dục Ca Nhi nhất định muốn cho tằng tổ mẫu một niềm vui bất ngờ, bèn không để cho người sớm đi Hầu phủ đưa tin tức.

Thẩm Họa quấn áo khoác da chồn màu trắng ôm Dục Ca Nhi vào trong ngực đi về phía Kỳ Lân cư. Dọc theo đường đi, Dục Ca Nhi nhe răng nhếch miệng uy hiếp đám đầy tớ không cho len lén đến Hành Vu uyển báo tin. Trong Hầu phủ nào có người dám không vâng lời Tiêu tiểu công tử dặn dò, đều là cúi người gật đầu đồng ý.

Cho nên chờ đến Kỳ Lân cư, lại cũng không có ai phát hiện bọn họ trở lại, Trụy Nhi còn rất nghi ngờ, "Ồ, sao trong viện yên tĩnh như vậy?"

Trụy Nhi vừa mới bật thốt lên lời, chỉ thấy Mộc Quỳ vội vàng đi ra, trang ## bubble biểu hiện trên mặt ảm đạm, nào còn dáng vẻ cười hì hì đáng yêu lúc bình thường, bước nhanh tới như vậy, đối diện đã thấy Thẩm Họa và Dục Ca Nhi, còn có Trụy Nhi bên cạnh.

Mộc Quỳ đầu tiên là sững sờ, dường như là không thể tin được còn dụi dụi con mắt, lại chớp chớp nhìn nghiêm túc, lúc này mới lộ ra vẻ mừng rỡ, "Biểu tiểu thư? Tiểu công tử, cuối cùng ngài cũng trở lại." 

Thẩm Họa đã sớm nhận ra được Mộc Quỳ là lạ, cái trán của nàng thấm một tầng mồ hôi thật mỏng, gian nhà sưởi ấm này tuy nóng hầm hập, cũng không đến nổi khiến Mộc Quỳ nóng thành như vậy, nên cũng không kịp thay đổi quần áo hỏi: "Kỳ Lân cư lại đã xảy ra chuyện gì?"

Mộc Quỳ cũng không muốn gạt, tuy biểu tiểu thư không hỏi, bây giờ nàng cũng phải nói, liếm liếm môi, "Mới vừa Hồng Ngọc bị Hải ma ma gọi đến Hành Vu uyển của lão phu nhân! Em tự nhiên muốn hỏi một chút xảy ra chuyện gì, Hải ma ma săn sóc chúng ta, len lén nói với em cẩn thận. Thì ra là tiểu thương đầu cơ trục lợi dược liệu, con thứ hai của Thái gia, dắt lão nương (mẹ già) tới trong phủ chúng ta đòi người."

Trụy Nhi hít vào một hơi, không cần nghĩ cũng biết đòi là ai, "Đòi Hồng Ngọc tỷ tỷ, vì sao?"

Tuy Thẩm Họa chưa từng nói, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trên mặt trầm tĩnh giống như là khúc nhạc dạo trước khi bão táp tới, "Mộc Quỳ em nói tiếp, tên muốn đòi là gì?"

"Em đây lại không biết, Mộc Cẩn đã đi tiền viện thăm dò, lại phái gã sai vặt xuất phủ thông báo đại tiểu thư. Em cũng là gấp chết đi được, ngồi không yên đang muốn đến Hành Vu uyển lại nhìn một chút tình huống, không ngờ biểu tiểu thư ngài trở về rồi."

Thẩm Họa chợt đứng lên, cởi áo khoác lông cáo ra, "Trụy Nhi, em ở lại chăm sóc tiểu công tử, hiện tại ta sẽ đi với Mộc Quỳ đến Hành Vu uyển xem một chút."

Trụy Nhi gật đầu một cái, trên đường, Thẩm Họa lại hỏi chút tình huống, "Em có biết lái buôn thuốc kia là nhà nào, Thái Nhị kia lại là ai?"

Mộc Quỳ trả lời đàng hoàng: "Em tiếp cận lão nhân thạo tin tức trong phủ dò hỏi một chút. Nghe nói, Thái gia này là nửa năm trước mới vào Kinh Thành, còn từng xảy ra một vụ án mạng. Thái gia dùng một khoản tiền tài chuộc một cô nương thanh lâu về nhà, không ngờ được chỉ nửa tháng lại chết, nhảy xuống giếng tự tử mà chết. Nghe nói là trong chi thứ hai của Thái gia kia có cổ quái, thích nhất nữ tử khổ sở rơi lệ gào thét, cưỡng ép bức chết một cô nương thanh lâu."

Thẩm Họa mím môi, đuôi lông mày cứng lại, nhất thời nghi ngờ không rõ. Mặc dù Thái Nhị kia yêu thích cô nương rơi lệ, làm sao lại có liên quan tới Hồng Ngọc, còn ầm ĩ đến tai lão phu nhân đi đòi người. Lại nói, thế nào Hồng Ngọc cũng là nha hoàn của nàng, rốt cuộc cớ đi đòi sẽ là cái gì?

Chẳng lẽ là......

Thẩm Họa nghĩ đến đây, trong lòng rét lạnh, bước càng thêm nhanh, nếu người có lòng ép Hồng Ngọc, theo tính tình không muốn chọc tới lời ong tiếng ve cho mình của Hồng Ngọc, nhất định là người khác giội tới nước đục gì đều muốn gán tới trên thân mình, đến lúc đó nàng khóc lóc rối rít còn nói không rõ, thật sự có thể để cho người đòi đi đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc