MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

Kho xưởng này vốn chỉ là một xưởng sản xuất pháo, tình trạng cũng không quá tốt nhưng những thứ bên trong thì không vấn đề gì. Không giống với bọn Lý Chí, bọn họ nghiên cứu là những vũ khí to lớn kiểu mới, còn bọn Thư Đông Ly chỉ dùng số tiền nhỏ để chế tạo vũ khí, vậy mà cũng có thể làm ra một số thứ hay ho.

Lục Nghiên mở mấy thùng hàng ra, bên trong bày la liệt các loại súng, đạn dược được đặt trong những góc khuất phát ra những tia sáng lạnh lẽo.

Thư Đông Ly cười khổ, nói: "Ban đầu ta không hề có ý niệm mở xưởng, chỉ là cảm đám người chúng ta cần sinh tồn, cần ăn uống. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn một biện pháp như vầy."

Những thứ ở đây coi như đều hoàn mỹ, đem ra ngoài bán cũng có thể chia cho cả đám. Nhiều năm như vậy, dưới sự cẩn thận của Thư Đông Ly, thật sự đã bán được một ít tiền.

Phùng Chinh Viễn cầm một cây súng, lên đạn, hướng vào ngọn đèn treo trên tường bắn một phát.

"Đùng!"

Viên đạn chuẩn xác xẹt qua bấc đèn, ngọn đèn cũng gợn từng đợt. Bấc đèn vụt tắt, còn viên đạn dính lên tường, tạo ra một tiếng vang lớn.

"Tốt đó, uy lực đủ mạnh!" Phùng Chinh Viễn gật đầu khen.

Nhìn một lượt nhà kho, Lục Nghiên thương lượng với Phùng Chinh Viễn, toàn bộ chia đôi, mỗi người họ năm phần.

Phùng Chinh Viễn sửng sốt: "Năm phần? Hào phóng như vậy?"

Lục Nghiên cười nhẹ, nói: "Dưới mí mắt ngươi làm ra chuyện như vậy, dù sao cũng phải cho các ngươi một chút gì đó. Nhìn vào giao tình của chúng ta và dựa vào cả hai đều là người nước Z, năm phần này là chính xác."

Hiện tại, điều quan trọng nhất là đuổi bọn người dám giẫm lên quốc thổ của bọn họ.

Phùng Chinh Viễn thở dài nhìn Lục Nghiên: "Nếu ta là nam nhân, làm sao còn tới lượt Cố Tử An? Ta nhất định sẽ cưới ngươi!"

Lục Nghiên bật cười.

Xử lý xong chuyện này, tiết trời đã gần chuyển sang thu. Quế hoa trong thành nở rất nhiều, trong không khí thường xuyên ngửi được hương thơm ngọt ngào, làm tâm tình người ta cũng trở nên thoải mái.

Không khí chiến sự nơi này đang vào lúc cam go. Người nước T tiến công càng ngày càng dũng mãnh. Nguyên bản, Lục Nghiên dự định xong việc sẽ về ngay, nhưng hiện tại chỉ có thể ở lại tỉnh Q.

May mắn vì lấy được số vũ khí kia, nàng đã sai bọn Liễu Ngu hộ tống về Lục Thủy Thành trước. Ít nhất, mục đích chuyến đi này đã được thực hiện. Vào thời điểm như thế nào, vũ khí là thứ quan trọng nhất.

Ngày mười hai tháng tám, trước Trung thu ba ngày, chiến tranh bùng nổ toàn nước Z. Tổng thống ở thành B bị ám sát, dân chúng khắp nơi cầm vũ khí sẵn sàng xung trận.

Trong lúc này, quân sĩ Phùng gia bị tấn công kịch liệt, ngay cả Phùng Thiếu tướng - Phùng Chinh Viễn cũng bị trọng thương, tính mạng lâm nguy.

Đêm khuya, cửa chính đột nhiên mở ra. Dạo gần đây tình thế nguy cấp, buổi tối Lục Nghiên cũng không ngủ được ngon giấc, bởi vậy khi nghe động tĩnh, nàng liền tỉnh dậy, chạy vội xuống lầu. Vừa xuống đến nơi, nàng đã thấy Phùng Chinh Viễn một thân máu chảy được nâng vào, sắc mặt liền biến đổi.

Không khí tràn đầy mùi máu tươi thật sự khiến người ta phải buồn nôn.

"Chuyện này là thế nào?" Lục Nghiên đứng cách xa, nhìn bác sĩ cầm miếng bông chặn máu trước ngực Phùng Chinh Viễn nhưng chỉ trong nháy mắt, miếng bông trắng tinh đã biến thành màu đỏ.

Phùng Chinh Viễn sắc mặt trắng bệch không chút máu nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, đến mức có thể nhìn thấy trong đó chứa một con sói cô độc, bi thương vô cùng.

Phó tướng bên cạnh Phùng Chinh Viễn vô cùng sốt ruột, giải thích sơ qua với Lục Nghiên.

Lục Nghiên bối rối đến không thể tin, nói: "Ý của ngươi, Ngọc tiên sinh là người của nước T?"

Phó tương gật đầu: "Chứ còn gì nữa. Tin tức của chúng ta tất cả đều được hắn truyền cho bọn người nước T, nếu không sao tướng quân có thể bị thương? Tội nghiệp tướng quân lại yêu thương hắn một lòng, vậy mà hắn còn dám động súng với ngài ấy!"

Hiện tại Lục Nghiên mới hiểu ra, vết thương trên người Phùng Chinh Viễn là do Ngọc tiên sinh bắn.

Ngọc tiên sinh kia năm nay chỉ mới hai mươi bốn tuổi, lúc trước Phùng Chinh Viễn đã sai người điều tra thử, hắn được sinh ra tại nước Z, lớn lên cũng ở nơi này nhưng tại sao đột nhiên lại biến thành người nước T?

Bất quá, bây giờ không phải là lúc nói những thứ này. Nhìn bác sĩ xử lý vết thương của Phùng Chinh Viễn, Lục Nghiên lên lầu lấy một miếng nhân sâm đến, đưa xuống bên miệng Phùng Chinh Viễn, nói: "Đây là nhân sâm, ngươi ngậm nhanh đi..."

Phùng Chinh Viễn bắt lấy cổ tay Lục Nghiên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, gằn nói: "Ta thề, ta sẽ giết hắn. Ta nhất định sẽ giết hắn!"

Lục Nghiên giật mình, không biết vì sao đôi mắt trở nên cay xè.

"Ta biết, ngươi nhất định sẽ giết hắn. Ta tin ngươi." Nàng nói.

Phùng Chinh Viễn nhếch miệng như muốn cười, nhưng biểu cảm so với khóc còn khó nhìn hơn.

Phùng Chinh Viễn bị thương ở ngực trái nhưng may mắn không trúng tim. Bác sĩ lấy viên đạn ra, nhanh chóng khâu miệng vết thương lại.

Nhìn viên đạn dính đầy máu trong đĩa, Lục Nghiên nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Đạn đã được lấy ra, sợ là miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, đó mới nguy hiểm tới tính mạng. Từ nửa đêm tới sáng, ta sợ sẽ bị." Bác sĩ thở dài, thần sắc không có chút thoải mái.

Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng, căn bản không có cách nào chữa trị.

Lục Nghiên hỏi: "Chẳng lẽ không có cách nào làm giảm khả năng nhiễm trùng?"

Bác sĩ nhíu mày, nói: "Có lẽ là có, nhưng hiện tại chúng ta không biết."

Nghe vậy, cả người Lục Nghiên lạnh đi.

Nửa đêm gần sáng, Phùng Chinh Viễn quả nhiên bắt đầu nóng rần, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt người. Nàng cau chặt mày, biểu cảm vô cùng khó chịu.

Lục Nghiên nhìn nàng, vô cùng khẩn trương, nhanh chóng lấy khăn lạnh đắp lên trán.

Cả đám bác sĩ chú ý đến tình trạng của Phùng Chinh Viễn. May mà vết thương của nàng bị nhiễm trùng nhưng không quá nặng. Đến hôm sau, nhiệt độ của nàng cũng giảm bớt, bắt đầu thanh tỉnh lại.

Vì Phùng Chinh Viễn bị thương nên Lục Nghiên nấu đồ ăn cho nàng khá thanh đạm. Cá sông ninh nhừ, nước canh một màu trắng tinh thì cho một ít muối rồi múc ra một chiếc bát làm từ bí đỏ. Sau đó còn lấy gan heo nấu cháo cho nàng bổ huyết.

Lần bị thương này, Phùng Chinh Viễn trở nên trầm mặc rất nhiều. Trong một đem, nàng càng trở nên trưởng thành hơn.

Khi Lục Nghiên mang đồ ăn vào, nàng đang dựa vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong lòng Lục Nghiên có chút không dễ chịu, hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười, đi tới nói: "Thân thể ngươi vẫn chưa khỏe, sao lại ngồi dậy rồi?"

Phùng Chinh Viễn nói: "Chỉ là vết thương nho nhỏ, không có gì đáng ngại. Các ngươi cứ chuyện bé xé ra to."

Lục Nghiên: "Chỉ cần sai một chút là trúng ngay tim ngươi, ngươi sẽ mất mạng, vậy mà là chuyện nhỏ?"

Phùng Chinh Viễn cười khổ, nói: "Ta không thể cứ trì hoãn ở đây. Thế công của nước T hiện tại hung hãn. Tỉnh Q cần ta, bốn tỉnh Đông Bắc đều cần ta. Mấy ca ca kia của ta đều không nên thân, muốn bọn họ ra chiến trường sợ là không còn mạng quay về."

"Nhưng thương thế của ngươi.... Không phải còn phụ thân của ngươi sao? Có Phùng tướng quân ở đó, cho dù không có ngươi chắc cũng sẽ không có chuyện gì. Lục Nghiên không đồng ý nàng gấp gáp như vậy. Nhưng không thể không thừa nhận, tỉnh Q thực sự cần Phùng Chinh Viễn.

"Cha ta..." Phùng Chinh Viễn cười khổ: "Tuổi tác ông đã cao, lão nhân gia đã 70 tuổi. Ta thật sự không dám để ông ra chiến trường."

Nhưng Phùng Chinh Viễn bị thương, căn bản không thể nhúc nhích, vị Phùng lão Tướng quân này chỉ có thể lại ra sa trường.

Phùng Chinh Viễn nói với Lục Nghiên: "Lục Nghiên, ngươi biết tên của ta có nghĩa gì không?"

"Trước kia ta tên là Phùng Uyển Châu. Cái tên Phùng Chinh Viễn này là do tự ta đặt. Chinh Viễn, Chinh Viễn... Ta không chỉ muốn mảnh đất trước mắt này, mà bất cứ nơi nào nhúng chàm tổ quốc non sông ta, đều phải chết!"

Nàng không giống những cô nương khác. Từ khi bắt đầu có ký ức, nàng đã muốn trở thành một Đại Tướng quân, vì nước Z mà diệt trừ ngoại xâm. Giờ đây, ý niệm kia, một chút nàng cũng không quên.

Thông tin liên lạc của tỉnh S và tỉnh Q chưa bị cắt đứt. Buổi tối, Lục Nghiên nói chuyện điện thoại với Cố Tứ Gia về việc này.

Cố Tứ Gia nói: "Phùng Chinh Viễn là người có bản lĩnh." Cho dù nàng là một nữ nhân, hắn cũng cực kỳ tôn trọng nàng.

Lục Nghiên hỏi: "Chuyện của Ngọc tiên sinh là sao vậy?"

Cố Tứ Gia nói: "Ta kêu lão Tôn tra xét, Ngọc tiên sinh đúng là sinh ra và lớn lên ở nước Z, nhưng phụ thân hắn lại là người nước T. Mẫu thân hắn ban đầu là con hát, thân mật với phụ thân hắn mà sinh ra hắn. Nói cách khác, hắn là gian tế do nước T an bày tới nước Z chúng ta, cho đến hiện tại không hề có ai phát hiện ra."

Lục Nghiên thở dài, nói: "Đáng tiếc, nếu hắn không phải người nước T thì tốt biết bao..."

Cố Tứ Gia nói: "Nghiên Nghiên, hiện tại phía Đông Bắc không yên ổn, Phùng Chinh Viễn thụ thương, người nước T nhất định sẽ nắm chặt cơ hội tấn công. Nàng nhất đinh phải cẩn thận. Ta đã liên lạc với một số người kác, rất nhanh sẽ có người tới đón nàng về."

Lục Nghiên ừ một cái, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hỏi: "Tứ Gia, trên chiến trường có rất nhiều người bị thương ròi nhiễm trùng chết đúng không?"

"Đúng!" Cố Tứ Gia nhíu mày, thanh âm trầm đi, nói: "Cho tới nay, có nhiều người không phải chết do bị thương mà chết vì bị nhiễm trùng, sinh ra các loại bệnh biến chứng."

"Sao đột nhiên nàng lại nhắc đến chuyện này?" Hắn hỏi.

Lục Nghiên đăm chiêu, nói: "Ta chỉ đang nghĩ, có cách nào khống chế việc nhiễm trùng sau khi bị thương hay không. Không chỉ vậy, ta còn muốn thương lượng một chút với Mã Khắc, có thể làm ăn với hắn, để hắn nghĩ cách vận chuyển một số dược đến cho chúng ta."

Cố Tứ Gia nhướn mày.

"Mã Khắc là người có thế lực ở nước D, hơn nữa nước D với nước Z chúng ta không hề xung đột lợi ích gì. Mã Khắc là thương nhân, chỉ cần có lợi ích, ta tin hắn cũng không cự tuyệt chuyện làm ăn này."

Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Lục Nghiên, Mã Khắc có đồng ý hay không còn phải hỏi hắn sau.

"Không chỉ vậy, ta muốn tuyển dụng một số người nghiên cứu xem có thuốc gì có thể khống chế việc nhiễm trùng vết thương hay không..."

Đến lúc này mới nhận ra, người tài thật sự quá thiếu!

Ta thật sự rất tội nghiệp Phùng Chinh Viễn. Bởi vậy, trên đời này dù mạnh mẽ đến đâu, làm gì có ai thoát khỏi chữ tình? Càng yêu nhiều, tới khi bị phản bội lại càng hận nhiều!

Còn nữa. Ta thấy truyện này thần tượng hóa Lục Nghiên quá nhiều rồi. Dù cho bả thông minh tài giỏi đến đâu thì tác giả cũng nên nhớ bả chỉ là người cổ xuyên kim, chứ đâu phải kim xuyên cổ mà những thứ như thuốc khống chế nhiễm trùng cũng có thể biết mà kêu người tìm hiểu.

Chỉ còn 1 chương nữa là hoàn chính văn, sau đó là 2 chương phiên ngoại. Các nàng sắp phải xa Lục Nghiên và Cố Tứ Gia ngọt như đường rồi, có buồn không? Ta thì buồn lắm hiu hiu.

Bình luận

Truyện đang đọc