MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

Cố Tứ Gia muốn mua cho Lục Nghiên thứ này thứ nọ, đáng tiếc nàng lại không có hứng thú. Vòng ngọc, kim trâm, nàng thưởng thức chứ không cảm thấy nhất định phải mua, Cố Tứ Gia chỉ có thể tiếc nuối buông tay.

"Chàng coi nè, cái nồi này được làm rất ổn, dùng để nấu cháo là tốt nhất, dẫn nhiệt chuẩn. Hơn nữa hình dạng cũng khá đẹp." Lục Nghiên ngồi xổm bên đường, cũng không ghét bỏ chân váy lết phết dưới mặt đất, cầm một cái nồi gõ gõ, nghiêm chỉnh phổ cập cùng Cố Tứ Gia.

Ánh mắt Cố Tứ Gia mờ mịt, biểu cảm trên mặt hết sức nghiêm túc. Tuy rằng không hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng việc lắng nghe của hắn.

"Diệp Tinh bụng đã lớn như vậy lại không cưới nàng vào cửa, hài tử cũng sắp sinh luôn rồi. Cố gia nhà chàng rốt cuộc tính toán thế nào a?" Mua một bộ đồ làm bếp xong, Lục Nghiên thấy hài lòng, nghĩ tới chuyện này liền mở miệng hỏi.

Cố Tứ Gia nắm tay nàng, lơ đãng nói: "Điều này còn phụ thuộc vào thái độ của Cố Thành. Hắn khiến cha ta tức giận, nhúc nhích cũng không dám thì chuyện này sao có thể thành? Nếu hắn thật sự hạ quyết tâm muốn cưới Diệp Tinh, chúng ta cũng không thể thật sự đuổi hắn ra khỏi nhà.

Lục Nghiên cười nhẹ, nói: "Trong lòng hắn do dự, nhưng Diệp Tinh lại chờ không được, nhất định sẽ buộc hắn quyết định. Chàng cứ chờ đi, không bao lâu Cố gia lại có chuyện vui."

Cố Tứ Gia nheo mắt nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: "Đúng vậy. Cố gia đúng là muốn làm hỉ sự."

Lục Nghiên vừa nghe thấy liền biết trong lòng hắn nghĩ gì, liền trừng mắt nhìn hắn một cái.

Hai người đi vòng vèo đường Bạch Hổ, sau đó sang đường Chu Tước, đến Thực Mãn Lâu ăn cơm.

Lục Thực nhìn thấy hai người bọn họ dắt tay vào, ánh mắt kinh ngạc trợn tròn, giống như nhìn thấy thần tượng mà trở nên hưng phấn, lôi Lục Nghiên vào một góc nói nhỏ cả nửa ngày.

Cơm chiều do tự tay Lục Nghiên làm. Bọn họ không ngồi ăn trong tửu lâu mà ngồi ở chiếc bàn dưới cây mơ.

Cây mơ trong sân đang bắt đầu cho trái, trên cành nặng trịch những quả mơ to hơn ngón cái. Quả chín mang theo một màu cam rất đẹp, ẩn sau lớp lá xanh, nhìn ngon vô cùng. Đương nhiên, cũng chỉ nhìn ngon mà thôi. Vị mơ khá chua, dùng để ngâm làm nước mơ sẽ phù hợp hơn.

Cố Tứ Gia đứng dưới tàng cây, nhàm chán hái một trái nếm thử, hàm răng nhanh chóng bị ê hết cả lên.

Lục Nghiên cùng Lục Thực đi ra từ trong phòng bếp, Cố Tứ Gia giật mình nhét quả mơ đã bị cắn kia vào ống tay áo, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía hai người.

Lục Thực đem thức ăn đã chuẩn bị xong đặt lên bàn, trong không khí tràn ngập hương thơn tuyệt vời của đồ ăn.

Cá ở Lăng Thủy Hà sau khi xử lý xong thì áo một lớp bột, cho vào chảo dầu thật sôi chiên giòn. Trong thời gian đó pha đường giấm chua cùng tương cho thật vừa ăn để phủ lên cá.

Cá thấm gia vị ăn chua chua ngọt ngọt, cực kỳ ngon miệng. Thịt cá tươi mới, mềm đến cực hạn, không có bất cứ mùi tanh nào.

Một bàn đồ ăn còn có thịt heo, bò, dê. Từng thớ thịt hồng hồng cắt thành từng lát cho lên miếng sắt để nướng. Mảng da từ từ trong dần, mỡ ứa ra rớt xuống than hoa kêu xèo xèo. Nướng tới khi miếng thịt hơi vàng thì cho một ít muối cùng với bột ớt, mùi bay ra vừa thơm vừa cay, ngon khỏi bàn cãi.

Nướng xong đem miếng sắt đến gần bàn, gắp miếng thịt nóng bỏng tay còn phát ra tiếng mỡ chảy cho vào đĩa. Cắn một cái, thịt nạc mỡ hoàn mỹ nên khi ăn không hề gây ngấy dầu mỡ, đầu lưỡi chạm vào phần ớt bên trên cay xuýt xoa, mùi tiêu thơm thơm càng đẩy món ăn lên đỉnh cao.

Bất kể là món nào cũng đều là mỹ vị cực hạn!

Bên kia trong chiếc nồi sứ là thịt bò nạm hầm với cà chua. Nạm bò cho vào nồi hầm ở lửa nhỏ với cà chua, chất ngọt trong cà chua tiết ra hòa với nước thịt bò làm cho từng miếng thịt mềm mại không hề khô. Nước dùng phiếm một màu đỏ cam từ cà chua, nhìn ngon kinh khủng.

Cố Tứ Gia cầm một cái chén lớn, múc vào chén một phần nạm bò hầm cà chua, lấy đũa khuấy nhẹ để món ăn dậy lên hương thơm.

Ngày hè oi ả, ai nấy đều bị trời nóng làm mất đi hứng thú, vị chua chua ngọt ngọt chính là món ăn kích thích vị giác tốt nhất.

Đồ muối chua lót dạ còn có hành tây, ăn vừa chua vừa cay nồng.

"Trứng vịt muối do tỷ tỷ làm ngon lắm. Đâm đũa vào một cái, màu lòng đỏ vàng óng ánh hiện ra, ăn với cháo là tuyệt vời nhất." Lục Thực đắc ý mở miệng nói.

Thế giới này đồ muối gần như là không có, trứng vịt muối Cố Tứ Gia lần đầu tiên nghe thấy, lúc này liền quay đầu nhìn Lục Nghiên, hai mắt hơi hơi phát quang. Nhìn giống như một con chó săn to lớn đang đợi được ăn!

Lục Nghiên nghĩ một lúc, sau đó mở miệng nói: “Để ta lấy vài cái cho chàng nếm thử.”

Cố Tứ Gia lập tức gật đầu.

Lục Nghiên ăn cơm bằng chén nhỏ, Cố Tứ Gia lại dùng chén lớn hơn nàng gấp bốn năm lần, lượng cơm ăn vào quả thật dọa người, gia đình bình thường tuyệt đối nuôi không nổi!

Lục Nghiên bắt đầu nghĩ đến tiền gửi ngân hàng của mình. Ăn như vậy, nàng có thể nuôi nổi không?

Cũng tốt, tiền lời ở xưởng đồ hộp tuy không nhiều lắm nhưng cũng không tệ, Diệp Chu Lai bọn họ quyết định mua một ít đồ hộp cùng với mấy món ăn vặt, có thể kiếm được kha khá. Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn có thể nuôi sống Cố Tứ Gia.

Lục Nghiên nhất thời yên tâm.

Lục Thực cắn một miếng thịt bò mềm mại, tan trong miệng như nước nói: "Trứng vịt muối của tỷ tỷ ăn ngon như vậy, dùng với cháo hay cơm đều rất hợp. Muối một thời gian nữa rồi đem ra ngoài bán khẳng định rất được hoan nghênh. Còn mấy món đồ muối chua kia có thể bảo quản khá lâu, đến giờ chưa có ai làm được mấy món như vậy, đưa ra thị trường nhất định sẽ thu hút rất nhiều người. Những thứ khác ta không dám bàn tới, nhưng thức ăn ngon, chỉ cần không mất vị giác, tất cả mọi người đều có thể nếm ra ngon dở. Người Z Quốc chúng ta lại thích ăn uống, ta cảm thấy bán mấy thứ này ổn hơn là bán thức ăn đóng hộp, mặc dù đồ hộp ăn cũng rất ngon."

Nghe xong, Lục Nghiên tự hỏi bản thân. Nàng phát hiện, tiền là thứ tốt, có tiền rất nhiều chuyện đều thuận tiện.

Ánh mắt dừng trên người đang ăn ‘chậu" cơm, Lục Nghiên cảm thấy áp lực hơi lớn. Muốn nuôi một tướng công ăn nhiều như vậy, nàng không cố gắng kiếm tiền thật sự không được.

"Nhưng bây giờ không thể mở tiếp một xưởng thức ăn khác. Tuy rằng đồ hộp bán đi không ít, có một ít tiền nhưng vẫn không đủ." Lục Nghiên đi lấy bàn tính đến, ngón tay gõ cộc cộc viên châu tính, cẩn thận tính toán khả năng mở xưởng thứ hai.

Phương diện tiền bạc là vấn đề rất lớn. Tiền tích trữ của nàng toàn bộ đều dồn vào xưởng đồ hộp, tuy rằng hiện tại đã có lợi nhuận nhưng hồi vốn lại không nhanh như vậy. Số tiền trong tay nàng hiện tại để tự do chi tiêu chỉ có hai ngàn đồng đại đương. Nghe thì không nhỏ nhưng nếu mở xưởng thì chỉ như lấy trứng chọi đá.

Ngoài ra nếu mở xưởng thì trứng vịt, măng, đậu khô,… cần số lượng rất lớn, nguồn cung cấp chính là vấn đề. Nếu muốn làm, có thể tưởng tượng ra Lục Nghiên sẽ có một khoảng thời gian bận rộn rất dài.

Cố Tứ Gia đối với việc kinh doanh không hiểu biết cho mấy, nhìn Lục Nghiên nhíu đôi lông mày xinh đẹp, giơ tay gắp một miếng đậu hủ mềm mềm đút vào miệng nàng.

"Mở miệng nào."

Lục Nghiên theo bản năng há miệng, lập tức cảm nhận được đậu hủ vô cùng mềm, chui vô miệng làm thay đổi tâm tình người ăn.

Lục Nghiên nhất thời sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần.

Cố Tứ Gia mặt không biến sắc, tiếp tục gắp một cục thịt bò đút cho nàng.

Mới vừa rồi không phản ứng kịp, bây giờ đã hồi thần, Lục Nghiên sao có thể há mồm, nói ngay: "Đừng, chàng không cầnbphải đút cho ta." Động tác này thật sự là quá thân mật rồi.

Đáng tiếc Cố Tứ Gia không phải người dẽ dàng buông tha,  cuối cùng Lục Nghiên đành thỏa hiệp.

Lục Thực ở một bên che miệng vui vẻ, khó thấy được tỷ tỷ yếu thế. Nói như thế nào nhỉ? Trong lòng có chút sung sướng a.

Lục Nghiên liếc mắt qua, hỏi: "Mỗi ngày lắc một trăm cái chảo, ngươi làm xong rồi?”

Biểu cảm trên mặt Lục Thực nháy mắt sụp đổ.

Nhớ ngày đó, đôi tay hắn mười ngón không dính nước, mập mạp trắng hồng. Hiện tại lòng bàn tay đều phủ một lớp chai sần, khổ vô cùng.

Không chỉ Lục Thực, tay Lục Nghiên cũng có một lớp chai sạn, may mà tay nàng thon dài nhỏ nhắn trắng tinh nên nhìn vẫn trước sau như một.

Cố Tứ Gia nhìn chằm chằm ngón tay Lục Nghiên, thật là một đôi tay xinh đẹp. Chai sần tuy mỏng thôi nhưng cũng khiến hắn đau lòng muốn chết.

*

Cố Tứ Gia về đến nhà, Cố tướng quân ngồi trên chiếc sô pha bằng da thuộc, trong tay cầm một tờ báo, nhìn vô cùng khuông phép. Đến khi mở miệng lại lộ ra bản chất bát quái.

“Đi dạo phố cùng Lục tiểu thư như thế nào? Có phải rất vui vẻ không?”

Cố Tứ Gia thẳng lưng, gật đầu, nhìn như đang báo cáo quân tình, hết sức nghiêm túc hồi đáp: "Vui vẻ."

Cố tướng quân cũng trở nên vui vẻ.

Cố phu nhân huýt nhẹ Cố tướng quân, ý bảo ông đừng đùa con trai nữa, cười nói: “Ta còn nhớ rõ vị tiểu thư Lục gia kia. Dáng người rất đẹp, tính tình..." Nghĩ đến bộ dạng của nàng ngày ấy ở Cố gia, Cố phu nhân nhịn không được bật cười. Nàng là người không thể khi dễ.

"... Tính tình, cũng tốt." Cố phu nhân bổ sung thêm. Cô nương nhi tử nhà bà xem trọng đương nhiên rất tốt.

Cố nhị thái thái nhịn không được trợn trắng mắt. Tính tình như vậy mà gọi là tốt! Nàng ta chính là ‘trầm đục pháo đốt, điểm hỏa âm thầm". Bộ dáng nhìn có vẻ dễ khi dễ, nhưng nếu đến gần sợ là sẽ bị nàng nổ cho banh xác ngay lập tức.

Cố phu nhân nhìn thấy Cố Tứ Gia đang cầm gì đó trên tay, hỏi: "Con mua gì đó à? Là gì vậy?"

Cố Tứ Gia: "Trứng vịt muối."

Hai mắt Cố tướng quân sáng lên, hỏi: "Chính là trứng vịt muối của Thực Mãn Lâu?"

Cố Tứ Gia gật đầu.

Cố tướng quân dậm chân, kêu người hầu đem đũa đến, giải thích với Cố phu nhân: "Trứng vịt muối này của Thực Mãn Lâu ngon lắm, hương vị thơm thơm, lấy đũa đâm một cái thì phần lòng đỏ bên trong liền hiện ra... Này Tử An, mau đưa trứng vịt muối tới cho ta nếm thử."

Thấy Cố Tứ Gia không động đậy, Cố tướng quân liên tục thúc giục, nói: "Thứ này tại Thực Mãn Lâu rất hiếm, cung không đủ cầu. Ai, Lục nha đầu thật đúng là tốt bụng, còn không quên đưa lễ vật cho chúng ta."

Cố Tứ Gia: "..." Không, không phải như thế. Trứng vịt là cho ta mà.

Cố Tứ Gia trong lòng ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa trứng ra.

Mấy chap trước ta có nói về cây hạnh ở Thực Mãn Lâu, hiện tại cho ta đính chính một chút, cây đó là cây mơ không phải cây hạnh nha:))) hình vẫn như vậy

Bình luận

Truyện đang đọc