MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

Vừa tỉnh dậy, ký ức trống rỗng, Lục Nghiên nhìn chằm chằm bức tường, suy nghĩ.

Xuân Hạnh lấy quần áo đặt vào lò xông hương, cười nói: “Tiểu thư quên rồi sao? Đêm qua ngài đã tặng bức họa đó cho Cố Tứ Gia.”

Lục Nghiên: “…”

Hình như có một chút ấn tượng.

Nàng xoa xoa mi tâm, quyết định lần sau phải uống ít rượu thôi. Cơ thể này trước kia chưa từng uống rượu, thể chất cơ bản là dễ say.

Bên kia, Cố Tứ Gia rất mỹ mãn ôm bức họa, suy nghĩ về sau có cơ hội sẽ cho Tứ nãi nãi của mình nhấm nháp mấy chén. Tiểu cô nương khi say rượu thật là ngọt ngào đáng yêu.

Lục Nghiên không hề biết Cố Tứ Gia đang nghĩ gì, đi thay đổi xiêm y rồi xuống bếp làm điểm tâm.

Gạo tẻ vo sạch, đổ nước, đặt vào nồi sứ nấu lửa nhỏ, đến khi tất cả hạt gạo bung nở thì bắt xuống.

Cháo nấu chín bốc mùi thơm ngọt của hạt gạo, bên trên nổi một tầng váng dầu, rắc vài cọng hành màu xanh lên.

Bên cạnh đó còn có rong biển trộn với ớt, cho thêm vài giọt dầu mè, mùi thơm xộc vào mũi thực sự rất kích thích.

Trứng vịt muối cắt ra làm đôi cho vài đĩa. Lòng đỏ trứng ở giữa ứa ra một ít dầu, phần lòng trắng thì nhìn không có chút tì vết nào, hai màu sắc đỏ trắng nhìn quá mê người.

“Đây chính là trứng vịt muối trong lời nói của ngươi?” Mã Khắc cầm đũa đâm vào giữa cái trứng, lớp váng dầu từ tròng đỏ chảy ra hết sức thần kỳ.

Lòng đỏ trứng hơi mặn nhưng khi ăn lại không thể ngừng lại, cảm giác mềm mịn tan trên đầu lưỡi, một chút cũng không ngán.

Mã Khắc ăn xong, cảm thán: “Thức ăn ở Z Quốc quả là thần kỳ, người ở đây quá giỏi, một loại nguyên liệu mà có thể nấu ra đủ thứ đồ ăn mỹ vị.”

Lần này Mã Khắc theo Lục Nghiên đến Lục Thủy Thành, một mặt vì du ngoạn, nguyên nhân chính vẫn là đến tham quan nhà máy của Lục Nghiên. Thịt hộp, trứng vịt muối, chân gà ngâm,… tất cả hắn đều hứng thú.

Mỹ thực lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng thỏa mãn. Tuy rằng không cùng biên giới, thậm chí thói quen ăn uống cũng khác nhau nhưng hương vị thức ăn ngon sẽ luôn có người thích.

Có những nguyên liệu từ phương Tây Lục Nghiên chưa biết đến, ví dụ như kem. Lục Nghiên có một sự si mê vô tận với nguyên liệu nấu nướng. Nàng còn nhớ kiếp trước, sư phụ dạy nấu ăn cho nàng có nói, trời sinh nàng là để nấu ăn.

Lần đầu tiên Lục Nghiên thử làm bánh ngọt nhưng nàng lại có thể làm cho nó sắc hương vị đều hoàn mỹ.

Vỏ bánh mang một màu vàng ruộm, rất đẹp, bên ngoài phủ lớp kem trắng muốt. Có thể bắt kem thành nhiều hình dạng khác nhau, nhìn thật sự ngon, không thể nhận ra đó là lần đầu nàng làm.

Hương vị cũng không khác gì món được làm từ các đầu bếp phương Tây. Bánh mềm mịn, kem lại hơi ngọt, cho vào miệng liền lập tức tan ra. Hai thứ này hòa quyện với nhau tạo nên một cảm giác ngọt ngào khó tả, rất thích hợp với phụ nữ và trẻ em. Lục Xu và Lục phu nhân vô cùng thích món này, nhưng Lục Thực lại không hề hứng thú, hắn cảm thấy nó quá ngọt.

Lục Nghiên nếm thử cũng thấy hơi ngọt. Những món bánh ngọt như vậy mới ăn thì cảm thấy thích nhưng ăn nhiều lại mau ngán. Có lẽ nên thay đổi một chút, tìm thứ làm trung hòa được vị ngọt ngán của kem.

Lục Nghiên mê mẩn với nấu nướng đến mức đáng sợ. Bánh ngọt vào tay nàng làm ra tư vị phi thường ngon miệng. Có điều, bánh ngọt phương Tây này ngày đầu tiên ăn thì rất thích, ngày thứ hai cũng là mỹ vị nhưng kéo dài một tuần, Lục Thực không thể nào chịu nổi.

“Lại nếm thử cái này xem. Lần này ta cho thêm trà xanh, ăn vào hẳn sẽ càng nhẹ nhàng hơn.”

Trên đĩa sứ trắng đặt một phần điểm tâm nhỏ như lòng bàn tay, màu lục bích, nhìn vào tinh xảo khéo léo, không có cảm giác ngán.

Lục Thực có chút do dự. Không thể phủ nhận tay nghề Lục Nghiên rất tốt nhưng cho dù thế nào thì liên tục ăn một kiểu, ai mà lại không ngán.

Lục Xu chạy lại ôm lấy chân Lục Nghiên, ngửa đầu nói: “Tỷ tỷ, cho ta nếm thử.”

Lục Xu là một người hâm mộ trung thành với điểm tâm, cũng là người duy nhất có thể duy trì ăn bánh ngọt do Lục Nghiên làm suốt một tuần. Mặt tiểu nha đầu này đã tròn lên khá nhiều nhưng cũng không hề có chút chán ngán.

“Ngon quá, thật ngọt. Ta siêu thích, có thể ăn hết cả năm cái!” Đầu ngón tay mập mạp giơ lên, khen ngợi.

Loại điểm tâm phương Tây này ăn vào mềm mịn tan trong miệng, quả là ngon vô cùng.

“Đúng vậy, ngon vô cùng!” Mã Khắc phụ họa.

Trong một tuần này, hắn và Lục Xu đã trở thành bằng hữu thân thiết. Hai người đều yêu thích đồ ngọt, phối hợp cực kỳ nhịp nhàng với nhau. Đối với sự nhiệt tình làm bánh ngọt đến phát rồ của Lục Nghiên, bọn họ đều giơ hai tay tán thành, mỗi ngày đều có điểm tâm ngon để ăn thật sự khiến bọn họ hỏng rồi.

“Tiểu Xu, mau lại đây. Hôm nay ta có pha một bình hồng trà, đây chính là loại trà ở D Quốc chuyên dùng cho vương thất. Uống trà chiều kết hợp với điểm tâm là hợp nhất!” Mã Khắc ngồi cạnh cửa sổ, pha một bình hồng trà nhiệt tình mời Lục Xu.

D Quốc bọn họ vốn có thói quen uống trà chiều, một ly hồng trà thuần hậu cùng một đĩa điểm tâm thơm ngọt mỹ vị, quả thực là hưởng thụ tối đa.

Chủ yếu nhất vẫn là điểm tâm đặc biệt ngon, ngon đến mức khiến nhân tâm phải thay đổi!

Mỗi ngày đến thời gian trà chiều là lúc mà Mã Khắc và Lục Xu chờ mong nhất. Mã Khắc và Lục Xu ngồi trên ghế, nhìn Lục Nghiên với vẻ mặt vô cùng nhu thuận.

Lục Nghiên bật cười, đem điểm tâm trong khay đưa cho bọn họ.

Lục Nghiên rất thích dùng đĩa sứ để bày điểm tâm. Đĩa sứ thuần một màu trắng có thể làm cho “sắc” của điểm tâm bộc lộ đến mức tận cùng.

Giữa chiếc đĩa sứ trắng muốt là một phần điểm tâm hình tam giác màu xanh biếc, bột trà xanh được rắc lên trên, nhìn qua thập phần nhẹ nhàng tươi mới, khiến cho hai mắt người ta sáng lên, rất thèm ăn. Cho dù người ngán điểm tâm như Lục Thực cũng không nhịn được có chút động tâm.

Dao nhỏ cắt xuống, mùi hương từ điểm tâm bay ra. Cầm một khối điểm tâm cho vào miệng, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái tan trên đầu lưỡi.

“Hương vị thật độc đáo…” Hai mắt Mã Khắc sáng lên. Món ăn này so với tưởng tượng của hắn còn ngon hơn.

Điểm tâm cho vào trong miệng lập tức thay đổi, vị trà trong miệng có chút đắng nhẹ, làm mất đi vị ngán của bánh ngọt, thập phần ngon miệng.

“Ngon quá!” Lục Thực không thích đồ ngọt nhưng cũng không thể không thừa nhận món này hết sức dễ ăn, thơm ngọt ngon miệng. Tuy rằng hơi đắng nhưng vừa đủ đắng làm nó ngon hơn.

Lục Nghiên thử một ít, khẽ gật đầu nói: “Mùi vị đúng là không tệ, ngọt nhưng không ngán, còn có vị trà. Lục Thực, ngươi lấy trà ở đâu ra vậy?” Hương thơm của trà xông vào mũi, thập phần ngon miệng.

Lục Thực ăn hai miếng, lại uống một hớp hồng trà, thuận miệng đáp: “Phụ thân có một hộp trong thư phòng a.”

Lục Nghiên: “…” Đặt trong thư phòng, mỗi ngày chỉ uống được một ít. Nàng có thể tưởng tượng được, khi Lục lão gia phát hiện ra mất trà sẽ có biểu cảm gì.

“Điểm tâm này đưa cho lão gia và lão phu nhân mỗi người một phần!” Lục Nghiên phân phó Xuân Hạnh, chỉ hy vọng khi Lục lão gia nếm được thức ăn ngon, có thể bớt tức giận.

Lục Nghiên về phòng thay quần áo. Hai ngày nay, cả ngày nàng chui đầu vào bếp, cả người bị ám mùi than củi.

“Đây là cái gì?” Trong rương trang sức có một chiếc hộp màu hồng. Lục Nghiên mở ra, phát hiện bên trong có một bộ trang sức phỉ thúy xanh như nước, vừa nhìn liền biết giá trị rất lớn.

“Oa, thật là xinh đẹp!” Hòa Hương sợ hãi kêu lên.

Xuân Hạnh ồ một cái, nói: “Ta nhớ rõ cái này do Cố Tứ Gia đem đến, nói là Cố phu nhân tặng.”

Hòa Hương nói: “Lễ vật quý giá như vậy… Không phải chính là chứng minh Cố phu nhân rất thích tiểu thư sao.”

Lục Nghiên từ chối cho ý kiến.

“Cố phu nhân là người Giản gia, danh môn khuê tú, hiểu biết lễ tiết đương nhiên sẽ không để người khác bàn tán về bà.” Lục Nghiên nhàn nhạt nói. Chỉ dựa vào một phần trang sức, nàng không xác định được Cố phu nhân có thích nàng hay không.

Bất quá cầm ra món lễ vật quý trọng như vậy, ít nhất sẽ không chán ghét đi.

Có qua có lại, Cố phu nhân đối tốt với nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ đáp lại như thế.

“Xuân Hạnh, ngươi sai người đem điểm tâm vừa làm đưa một phần đến Cố phủ, tặng cho Cố phu nhân.” Nàng phân phó.

Món điểm tâm này chắc là Cố phu nhân sẽ thích.

Nhìn phỉ thúy trong hộp, Lục Nghiên khẽ nhíu mày. Phỉ thúy cực phẩm như vậy giá trị không thấp, thật sự khó có được. Cố phu nhân cứ như vậy đưa cho nàng, những người khác ở Cố gia cũng không có ý kiến gì sao?

Trên thực tế, đúng như suy nghĩ của Lục Nghiên, hai vị nãi nãi ở Cố gia biết Cố phu nhân tặng bộ trang sức phỉ thúy cực phẩm như vậy, tức giận đến mức cắn môi chảy máu.

“Còn chưa vào cửa, mẫu thân đã thiên vị với nàng. Chờ nàng qua cửa còn chỗ nào cho chị em dâu chúng ta dung thân nữa?” Cố Nhị nãi nãi lột vỏ quýt. Quýt nhìn vàng ruộm ngon lành, ăn vào lại quá chua: “Phi phi phi. Quýt này sao lại chua như vậy?”

Nàng không ăn nữa, vứt qua một bên.

Trong lòng Cố Đại nãi nãi lại có chút phức tạp. Người thiếu chút nữa trở thành con dâu của bà giờ lại sắp trở thành chị em dâu, cùng thế hệ với mình, ngươi nói coi đây là tình huống gì? Sau này thấy Lục Nghiên không biết sẽ lúng túng đến mức nào.

Cố Nhị nãi nãi liếc mắt nhìn bà, hỏi: “Trong lòng đại tẩu không có ý gì sao? Bộ trang sức phỉ thúy kia là đồ gia truyền của mẫu thân, lúc ta và tẩu được gả đến cũng không được mẫu thân tặng cho a.”

Quan trọng nhất vẫn là bộ trang sức đó giá cả xa xỉ, bán được rất nhiều tiền đó.

Gia đình bên mẹ của Cố Nhị nãi nãi làm kinh doanh, coi như có chút của cải nhưng bà vẫn rất thích tiền. Không biết được nuôi dạy thế nào mà có thể dưỡng ra tính tình thích làm bậy, lòng dạ lại hẹp hòi như vậy.

Cố Đại nãi nãi hừ cười, nói: “Bất kể như thế nào, hiện tại ta chỉ cần nhìn thấy đứa cháu bảo bối đã đủ hài lòng.”

Cố Đại nãi nãi hiện tại đã có cháu nội rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc