MỸ THỰC TẠI DÂN QUỐC

Phùng Chinh Viễn cũng không ở một mình. Lục Nghiên lên lầu, nhìn thấy bên cạnh nàng có nam nhân, nhịn không được ngẩn người.

Ngọc Tiên sinh nổi tiếng đã lâu, trong khoảng thời gian này Phùng Chinh Viễn bày tỏ tình yêu, khiến danh tiếng Ngọc Tiên sinh càng lan truyền lớn hơn. Mọi người cảm thấy tò mò. Đến tột cùng, vị Ngọc Tiên Sinh này làm cách nào khiến Phùng thiếu tướng yêu thích như thế?

Có điều, đây là lần đầu tiên Lục Nghiên nhìn thấy hắn, nói đúng hơn là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của hắn. So với tưởng tượng của nàng không khác lắm, nhưng có chút không đúng.

Ngọc Tiên Sinh ngũ quan tuấn tú nhưng cũng không quá xuất sắc. Bộ dạng hắn sạch sẽ, đôi mắt cũng rất đẹp, đôi mắt hơi cong lên, rõ ràng không cười nhưng lại như đang cười. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, khí tức toát ra nho nhã mê người. 

Nhìn hắn không giống con hát mà giống với một đại thiếu gia đọc nhiều thi thư. 

Trong lòng Lục Nghiên không khỏi đánh giá, đi đến bên cạnh Phùng Chinh Viễn ngồi xuống, cười nói: "Vị Ngọc Tiên sinh này quả là long chương phượng tư (*), làm người ta động lòng."

Ngọc Sinh Yên cười, rót trà cho Lục Nghiên, nói: "Lục tiểu thư quá lời rồi. Trăm nghe không bằng một thấy, khí độ quả thực bất phàm, trách không được có thể quản lý Thực Mãn Lâu xuất sắc như vậy."

Hắn cười lên, cả khuôn mặt cũng sáng lên. Rõ ràng không quá xuất sắc nhưng lại không thể rời mắt. Giọng nói lại trong trẻo động lòng, giống như suối chảy ngày hè, không giống như âm trầm của nam nhân khác.

Phùng Chinh Viễn cười hừ hừ hai tiếng, nói: "Hai người các ngươi đừng có khen qua khen lại như vậy. Nhìn thật là giả tạo."

Lục Nghiên và Ngọc Sinh Yên nhìn nhau, không nhịn được bất đắc dĩ mỉm cười. Bị Phùng Chinh Viễn ngắt lời, không khí giữa hai người hòa hợp hơn rất nhiều.

Phùng Chinh Viễn cầm lấy cành hoa Lục Nghiên đặt trên bàn, ngắt lấy đóa hoa cài lên tai, đùa nghịch hỏi: "Trời nóng như vậy tại sao ngươi lại đi ra ngoài, không sợ nắng sao. Da này mềm mại như vậy nếu phơi hỏng, Cố Tứ Gia sẽ đau lòng chết."

Nói xong nhịn không được giễu cợt Lục Nghiên.

Lục Nghiên quay đầu sang nhìn nàng, nói: "Ta tới bàn chuyện làm ăn..."

Nàng hơi nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Phùng Chinh Viễn: "Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn tìm Phùng thiếu tướng."

"Tìm ta?" Phùng Chinh Viễn kinh ngạc, cài hoa lên tai Lục Nghiên, ánh mắt thưởng thức nhìn chằm chằm nàng.

Đóa hoa trắng nõn dừng bên tai Lục Nghiên càng khiến gương mặt nàng kiều diễm mê người hơn.

Lục Nghiên gật đầu, nói: "Ta muốn cùng Phùng thiếu tướng bàn luận chuyện làm ăn. Ta nghe Tứ Gia nói, ngài không vừa lòng đồ hộp cung cấp cho quân sĩ. Không biết ngài có muốn đổi một nhà cung cấp khác hay không?"

Ánh mắt Phùng Chinh Viễn chớp động. Nàng đích xác đối với nhà cung cấp đồ hộp hiện tại không hài lòng. Đó là người của nước D, keo kiệt vô cùng, còn thường xuyên đưa hàng kém chất lượng khiến nàng khó chịu. Chỉ là hiện tại, nhà máy trong nước không nhiều, muốn tìm nhà máy sản xuất đồ hộp không hề dễ dàng.

Lục Nghiên mỉm cười nói: "Ngài thấy đồ hộp của Lục gia chúng ta như thế nào?"

Phùng Chinh Viễn nhìn về phía nàng, Lục Nghiên nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta, nói: "Ta có thể cam đoan đồ hộp của Lục gia tuyệt đối vừa miệng hơn so với thứ trên thị trường. Chủ yếu, ta là người Z Quốc, đồ hộp của chúng ta là sản phẩm trong nước." Tuy rằng kỹ thuật bảo quản vẫn phải nhờ vào Kim.

Phùng Chinh Viễn nói: "Thủ nghệ của ngươi, ta đương nhiên tin tưởng. Ta đã sớm nghe nói Đại tiểu thư Lục gia làm thức ăn ngon đến mức muốn nuốt đầu lưỡi. Hương vị nhất định rất tốt."

Thịt hộp là thứ hang hóa rất hút, giá cả lại cao. Hiện tại quân sĩ Z Quốc không có mấy nhà có thể chi trả. Cho dù thủ hạ của Phùng Chinh Viễn cũng không phải toàn bộ đều được ăn, chỉ có thể thắng trận, được chia chiến lợi phẩm thì binh lính mới được một bữa ngon

Đồ hộp nhà máy của Lục Nghiên sản xuất giá thấp hơn rất nhiều, hương vị lại ngon hơn đồ ngoại quốc làm. Nói đến thức ăn, người Z Quốc nhất định là tốt nhất.

Phùng Chinh Viễn không có lý do gì từ chối việc làm ăn này. Quan trọng đều là người Z Quốc, không ủng hộ hàng của mình, chẳng lẽ còn tiện nghi cho những người tây kia?

"Đồ hộp chúng ta muốn cũng không nhiều, ngươi bán chẳng được bao nhiêu. Không bằng ngươi nhờ Cố Tứ Gia tạo quan hệ cho ngươi ở trên chiến trường." Phùng Chinh Viễn đưa chủ ý cho Lục Nghiên.

Nghe vậy, đôi mắt Lục Nghiên khẽ động, bất kể như thế nào, cung ứng cho quân sĩ cũng là tốt nhất. Lục Nghiên không phải không nghĩ tới việc này, chỉ là tỉnh S cách thành B khá xa, nàng muốn kéo quan hệ với người trên chiến trường cũng không thể.

Lúc bọn họ nói chuyện, Ngọc Sinh Yên một câu cũng không xen vào. Người đàn ông này cho người ta cảm giác giống như gió xuân, hết sức thoải mái, xứng với câu ôn nhuận như ngọc.

Lục Nghiên đứng dậy, nói: "Ta đến nhà máy xem sao, không quấy rầy hai người uống trà tâm sự."

Lúc xuống lầu, Lục Nghiên gặp người quen. Người nọ vừa thấy nàng, lập tức rống lên một tiếng thật to: "Tứ nãi nãi."

Lục Nghiên: "..."

Nhớ ngày đó, ít nhiều do bọn người này mà toàn bộ người ở Lục Thủy Thành đều biết nàng là Tứ nãi nãi. Lục Nghiên không biết, khi nàng vừa rời đi, bọn người Trương Long lập tức chạy đến cáo trạng vói Cố Tứ Gia.

"Tứ Gia, ngài không biết thôi. Tên kia cài hoa cho Tứ nãi não. Khoan hãy nói cái gì khác, Tứ nãi nãi cài hoa đúng là đẹp, cùng với tiên trên trời..."

Người bên cạnh chọt vào hông của hắn. Ngươi nói lan man đi nơi nào rồi.

Trương Long phục hồi tinh thần, vội vàng quay về đề tài, nói: "Ta thấy, tên mặt trắng kia chính là muốn khiêu góc tường của ngài."

Cố Tứ Gia không nói gì, mặt không thay đổi ngồi đó, không biết đang nghĩ cái gì. Tới buổi tối, người Lục gia liền thấy Cố Tứ Gia đến nhà.

Trong khoảng thời gian này, hai nhà Lục Cố đã bắt đầu thương nghị việc hôn nhân. Hôm hôn lễ của Cố Tứ tiểu thư, Cố Thái thái cảm thấy rất hài lòng với Lục Nghiên, chưa đầy mấy ngày liền gọi bà mối đến Lục gia trao đổi canh thiếp, trở thành ván đã đóng thuyền.

"Ván đóng thuyền cái gì? Hôn sự lúc trước của tỷ tỷ với tên Cố Thành kia, định thân cũng đã làm, còn không phải thất bại hay sao?" Lục Thực bĩu môi.

Nghe vậy, Lục phu nhân phi vài tiếng, nói: "Nhổ đi nói lại."

Lục lão gia trừng mắt, kéo lỗ tai Lục Thực, giận dữ nói: "Xú tiểu tử, ngươi có biết cách nói chuyện hay không? Cái gì bại hay không bại. Hôn sự này nhất định có thể thành."

Lỗ tai Lục Thực bị kéo đau đớn, luôn miệng nói: "Đau đau đau... Con chỉ nghĩ gì nói đó mà thôi."

Lục Xu đứng một bên che miệng cười trộm, nhị ca miệng thiệt là thúi.

*

Tiểu hồ giữa đình vào ban đêm thập phần xinh đẹp. Hai bên song trồng rất nhiều liễu, đom đóm bay lập lòe, xanh xanh, có con còn lướt trên mặt nước, có thể nhìn thấy hoa sen trong hồ.

Lục Nghiên ngồi dựa vào lan can, duỗi tứ chi, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì ở nhà nên nàng mặc đồ khá tùy ý - một bộ tiểu sam màu xanh. Lúc nàng duỗi người, thân hình lồi lõm khiêu khích lộ ra, cổ tay trắng nõn tinh tế mang chuỗi ngọc, phần đuôi dây tơ hồng buông xuống, trắng hồng hòa với nhau thật là đẹp.

Cố Tứ Gia dời mắt, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: "Ta nghe nói, hôm nay nàng rất bận rộn?"

Lục Nghiên gật đầu, nói: "Xưởng đã mở ra. Nhưng những món hang làm ra cũng không thể giữ khư khư, cần tìm người mua."

Nghe vậy, đôi mắt Cố Tứ Gia lóe lên một tia đau lòng.

Hắn nắm lấy tay Lục Nghiên. Đôi tay nàng mềm mại nhẵn nhụi, xinh đẹp cực kỳ, nhất là ngón tay thon dài như ngọc. Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là lòng bàn tay xuất hiện một lớp chai.

Cố Tứ Gia vô thức vuốt ve chai trong tay Lục Nghiên, nhẹ nhàng cẩn thận, như sợ làm nàng đau.

Lục Nghiên bị hắn làm cho có chút không tự nhiên, nói: "Ta là đầu bếp, nấu ăn thì bàn tay có vết chai cũng bình thường thôi."

Cố Tứ Gia nâng tay nàng hôn một cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng ta đau lòng."

Hơi thở nóng rực thổi lên lòng bàn tay, Lục Nghiên giống như bị phỏng rút tay lại, mặt nóng lên.

"A, đêm nay đom đóm thiệt là nhiều." Lục Nghiên vừa quay đầu, đã nhìn thấy đom đóm bay đầy song, điểm sáng trong bóng đêm trở nên rạng rỡ hơn nhiều. Đêm nay không có trăng, đom đóm lại nhiều, ánh sáng mờ ảo. Lục Nghiên ngửa đầu, lẩm bẩm nói: "Thật là đẹp mắt."

Ánh mắt Cố Tứ Gia lại dính vào mặt nàng mỉm cười, giống như thở dài nói: "Đúng vậy, thật là đẹp mắt."

Cố Tứ Gia nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói: "Đúng rồi, ngày mai ta muốn dẫn Phùng Chinh Viễn ra ngoài săn thú, nàng có muốn đi hay không?"

Lục Nghiên sửng sốt, suy nghĩ một chút, nói: "Chàng phải săn cho ta thật nhiều thịt rừng, tốt nhất là nai nha, buổi tối có thể nướng ăn."

Lục Thực rất vui mừng, nghĩ đến việc ngồi trong hoa viên nướng ăn, Đứa nhỏ này lúc nào cũng tham ăn như vậy. Đặc biệt, đồ nướng Lục Nghiên làm là tuyệt nhất. Sau khi Thực Mãn Lâu khai trương, nàng cũng không làm nữa, Lục Thực rất nhớ hương vị đó.

Cố Tứ Gia gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Bắt đầu suy nghĩ xem chỗ nào nai nhiều để bắt them vài con về.

Hai tay Lục Nghiên nâng cằm, ghé vào lan can, nghĩ gì đó nói: "Tứ Gia, chàng kể chuyện cho ta nghe đi."

"Ta không biết kể chuyện."

"Vậy đọc sách cho ta nghe."

"Muốn nghe sách gì?"

"Tùy tiện đi, ta chỉ muốn nghe gì đó."

Cố Tứ Gia suy nghĩ, mở miệng: " Đạo khả đạo phi thường đạo

Danh khả danh phi thường danh..." (**)

Lục Nghiên: "Chàng đọc sách gì vậy?"

"Đạo đức kinh!"

"..." 

(*) Long chương phượng tư: phong thái xuất chúng

(**)Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn

Tên có thể gọi là tên thì không là tên vĩnh viễn

Bình luận

Truyện đang đọc