NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Quan Thừa Phong nghe đến hai chữ “Thú triều” liền thay đổi sắc mặt.

Nếu như muốn hỏi Quan Thừa Phong ghét cái gì nhất… Thú triều nhất định là một trong số đó.

Cha mẹ ở thế giới này của hắn đã chết trong thú triều, những năm tháng trước đây cứ gặp được thú triều nhất định sẽ kèm theo đổ máu.

Thú triều hình thành cũng tương tự như nạn châu chấu trước Đại Tai Biến, nhưng nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Dị thú ở thế giới này bao gồm động vật có vú trước Đại Tai Biến, động vật lưỡng cư, nhưng càng nhiều hơn chính là côn trùng.

Ai cũng biết đặc tính của côn trùng là gì, đó chính là lớn nhanh, sinh sôi nảy nở nhanh.

Trước Đại Tai Biến côn trùng đều nhỏ bé, tuy rằng số lượng đông đảo nhưng sẽ không làm tổn thương đến nhân loại, cho dù là nạn châu chấu đáng sợ nhất cũng chỉ hủy diệt thảm thực vật và cây lương thực, sẽ không giết người.

Nhưng thú triều sau khi Đại Tai Biến xảy ra thì lại khác.

Côn trùng là loại dị thú lớn lên rất nhanh, sinh sôi nảy nở rất nhanh, tuy giữa chúng cũng có quan hệ chuỗi thức ăn nhưng phần lớn đều ăn thực vật, thật ra chuỗi này cũng không ổn định.

Những dị thú như vậy xác định sẽ ngày càng nhiều, dù con người có sử dụng chúng làm thức ăn, luôn săn giết chúng thì vẫn sẽ như vậy.

Sau khi dị thú dạng côn trùng trở nên nhiều chúng sẽ bắt đầu tranh đấu lẫn nhau, trong lúc tranh đấu có thể xảy ra biến dị khiến chúng càng thêm hung dữ.

Sau đó những con dị thú hung dữ sẽ kéo theo những con xung quanh cũng trở nên càng thêm hung hăng, càng nhiều dị thú hung dữ tụ lại sẽ dần kết thành đàn kéo nhau tiến về một phương hướng.

Bình thường chỉ có những loại dị thú ăn côn trùng là khá dịu ngoan, dù khi bị con người tấn công cũng sẽ phản kích nhưng không đến mức chủ động tấn công con người, nhưng khi chúng bị cuốn theo đàn dị thú táo bạo, cũng sẽ trở nên hung dữ theo, chúng tràn ngập tính tấn công, dùng hằm răng to lớn bình thường chỉ để gặm nhấm thực vật như rễ, lá cây tấn công đồng loại thậm chí ăn luôn đồng loại.

Nhưng so với đồng loại, chúng càng yêu thích tấn công con người hơn.

Những nơi thú triều đi qua thực vật sẽ bị ăn sạch, thành phố của con người cũng sẽ gặp xui xẻo —— đủ loại dị thú sẽ điên cuồng tấn công người sống trong các thành thị!

Dù cho thành phố dưới lòng đất có đóng chặt cổng, chúng cũng sẽ phá hoại, hơn nữa có vài loài dị thú còn đào móc, sau khi đào xuống được thành phố dưới lòng đất chúng sẽ bắt đầu tấn công tường vây.

Những nhân loại được sắp xếp ở ngoài thành, những thị trấn nhỏ, những chiến xa, những vườn nuôi trồng, toàn bộ sẽ bị hủy hoại chỉ trong một ngày.

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Quan Thừa Phong hỏi.

“Phía tây bắc, gần đây dị thú tập trung càng nhiều… Triệu Khoa Lâm dự định dẫn dắt những con dị thú đó hình thành thú triều.” Nhạc Hoằng nói.

Hiện tại nhìn trên bản đồ có thể thấy nơi sống của con người chia thành từng thành phố, tổng cộng có bảy thành thị.

Mỗi thành phố trung tâm sẽ được bao bọc trong một bức tường, chính là thành thị cấp một, bên ngoài thành thị cấp một có một vòng thành thị cấp hai bao quanh, bên ngoài thành thị cấp hai sẽ được phân tán dần là thành thị cấp ba, cấp bốn.

Những nơi ở bên ngoài vòng thành thị sẽ là vùng hoang dã.

Nơi đó thực vật phát triển, dị thú đa dạng.

Chuyện phía tây bắc thành Sùng An càng ngày càng có nhiều dị thú người của bọn họ sớm đã phát hiện, cũng biết có thể sẽ hình thành thú triều… Gần đây Văn Diễn đưa theo một nhóm người luôn quan sát tình huống bên kia.

Chuyện có lẽ sẽ xảy ra thú triều người của họ ai cũng biết, cũng cảnh giác, kết quả hôm nay những người rời đi cùng Triệu Khoa Lâm lại thám thính được một tin —— Triệu Khoa Lâm phái người đi dẫn động dị thú bên kia, thú triều sắp sửa phát sinh, dựa theo tình huống phát triển lần thú triều này hướng về phía thành phố của họ mà tới.

“Bên phía Văn Diễn có truyền tin tức gì tới không?” Quan Thừa Phong hỏi.

“Không có.” Nhạc Hoằng nói.

Sắc mặt Quan Thừa Phong phi thường khó coi.

Hắn vẫn luôn có thành kiến với thế giới này, không đơn thuần là vì thế gia ỷ vào tiền tài, quyền thế đời đời tích lũy chèn ép bình dân, ngăn cản bình dân tiến lên.

Phân chia chênh lệch giàu nghèo từ cổ chí kim vẫn luôn có, là bước phát triển tất yếu của xã hội, hắn không đến nỗi chỉ vì chuyện này mà có thành kiến về thế gia.

Hắn hận, là hận cách làm của một vài thế gia.

Nói ví dụ như để bảo đảm quyền lợi và giàu có của mình không bị người chia cắt, họ sẽ chèn ép chiến sĩ Phúc Năng mạnh, lại ví dụ như… Có thể tổ chức quân đội ở những nơi có nhiều dị thú hơn, sớm qua đó giết dị thú nhưng từ xưa đến nay họ không hề làm như vậy.

Thậm chí vào một số thời khắc, họ sẽ chủ động khơi ra thú triều, để đạt được một số mục đích, tiêu hao bớt dị thú thừa thãi.

Đối với họ tính mạng của những người dân bình thường cứ như vốn dĩ cũng chẳng phải là mạng.

Những người sống trong những thị trấn nhỏ ngoài thành cơm ăn không đủ no, những đứa trẻ sinh ra ở đó cũng sớm qua đời vì bệnh phóng xạ; thành phố suy tàn, những người không tìm được cơ hội rời đi sống chẳng khác gì con thú…

Người của thế gia ở đâu?

Bọn họ xây dựng những nông trường dưới lòng đất, để người hầu dùng những hạt giống không bị Phúc Xạ nuôi cấy lại những loại rau dưa trước Đại Tai Biến tự mình hưởng dụng, sống đời xa hoa.

Những người bình thường sống trong thành Sùng An cho rằng sau Đại Tai Biến động thực vật bình thường đã biến mất, nhưng hắn đã từng gặp ở thế gia những con gia súc gia cầm giống hệt trước khi Đại Tai Biến xảy ra, cũng đã từng ăn món thịt kho tàu không khác gì trước khi tận thế.

Bọn họ còn sở hữu sân golf nằm ngay trong thành thị.

Cuộc sống của thế gia hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống bình dân.

“Triệu Khoa Lâm… Đáng chết.” Quan Thừa Phong nói.

Xưa nay Quan Thừa Phong không phải người lòng dạ độc ác, hắn cũng không cảm thấy mình có thể tùy ý giết người.

Huống chi, nếu Triệu Khoa Lâm xảy ra chuyện ở thành Sùng An có thể sẽ liên lụy đến cả những người khác.

Cho nên dù cho hắn có thù oán với nhà họ Triệu, dù cho trước đây những kẻ vây giết hắn cũng có người nhà họ Triệu, hắn cũng không nghĩ tới việc giết Triệu Khoa Lâm.

Nhưng bây giờ, hắn đã động sát tâm.

Nhưng việc cấp bách trước mắt vẫn là đối phó với thú triều.

Quan Thừa Phong không còn để ý đến chuyện bái sư của Tân Duyên nữa, hắn dẫn Nhạc Hoằng vào thư phòng thương lượng những chuyện nên làm tiếp theo.

Bọn họ vừa thương lượng, vừa liên lạc với người khác, kết quả đang nói được một nửa… Lại có tin tức truyền tới, nói thú triều đã xảy ra, còn đang hướng về phía thành Sùng An.

Không chỉ có như vậy, qua hai ngày nữa thú triều sẽ đến!

“Cũng còn may… Tôi tìm Chân Thiệu Tề tới đây, ngày mai hắn sẽ đến, khi ấy chúng ta sẽ ra khỏi thành, tận lực chặn lại thú triều.” Quan Thừa Phong hít sâu một hơi, nước đã đến chân, hắn trái lại cũng đã tỉnh táo.

“Ừm.” Nhạc Hoằng chỉ chỉ, đồng thời điều khiển thiết bị liên lạc trên tay, đột nhiên cười trào phúng: “Hai thế gia ở thành Sùng An đều đang sắp xếp người rời đi.”

Người ở hai thế gia tại thành Sùng An sẽ không đi toàn bộ, bọn họ không nỡ từ bỏ thành Sùng An. Khi gặp nguy hiểm đưa những người cao tuổi trong nhà đi trước là việc bình thường.

Điều này nói lên rằng họ cũng đã nhận được tin tức.

Quan Thừa Phong mặt không cảm xúc, cũng rất vui mừng khi mình đã gọi Chân Thiệu Tề đến.

Trong ba người bạn của hắn, Chân Thiệu Tề là người tu luyện theo công pháp đời trước của hắn, là người có thực lực mạnh nhất, đã cấp tám.

Đời trước hắn không kịp nói chuyện công pháp trong “Đan điền”, để Phúc Năng trải rộng toàn thân cũng rất dễ dàng gây nên Phúc Năng bạo động.

Nhân loại chỉ như cái kim sợi chỉ, người mạnh nhất cũng chỉ được cấp tám, là vì cơ thể con người không thể chứa đựng nhiều sức mạnh như vậy, hiện tại Chân Thiệu Tề đã đạt đến cấp tám, đồng thời cũng đã trở thành người mạnh nhất Trung Hạ, nhưng thân thể nhưng cũng xảy ra vấn đề.

Quan Thừa Phong biết bạn tốt gặp tình huống này, hiện tại hắn cũng đã cải tiến công pháp đương nhiên phải giải quyết mầm họa trong cơ thể bạn tốt.

Trước đây Chân Thiệu Tề từng tới thành Sùng An nhưng hắn rất bận, gặp Quan Thừa Phong liếc mắt một cái đã rời đi, gần đây sắp xếp xong xuôi công việc trên tay mới rảnh rỗi đến gặp Quan Thừa Phong học công pháp tu luyện mới.

Ngược lại vừa vặn có thể tới thành Sùng An cứu người.

Khi Quan Thừa Phong và Nhạc Hoằng thương lượng chuyện cũng không dấu Tân Duyên.

Dù Tân Duyên có nhiều việc không hiểu thì cũng biết thú triều đáng sợ dường nào, y yên tĩnh nghe, không nói một lời.

Tâm trạng của bọn họ đều rất nặng nề, những người bình thường trong thành Sùng An lại như thường lệ, mọi người còn đang bàn luận tin tức về chuyện hôm qua.

Túc Giang Nham thật độc ác, đã vậy còn hại bạn mình!

Mà nói tới Túc Giang Nham, bọn họ không thể không nhắc đến Triệu Khoa Lâm… Hình  như vị đại thiếu gia nhà họ Triệu này có quan hệ không tệ với Túc Giang Nham, thật không biết ánh mắt của y bị làm sao.

Nghi ngờ ánh mắt của Triệu Khoa Lâm còn có những người bên cạnh Sở Đông Vũ bị Triệu Khoa Lâm đào đi.

Họ không thể hiểu nổi tại sao Triệu Khoa Lâm lại đưa cả Túc Giang Nham đi.

Nhưng Triệu Khoa Lâm khác Sở Đông Vũ, trên tay Triệu Khoa Lâm có tiền có tài nguyên, bọn họ đã nhận đồ của Triệu Khoa Lâm, nên nghe theo Triệu Khoa Lâm, có thể phản đối ư?

Trước kia họ có thể không biết lớn nhỏ trước mặt Sở Đông Vũ nói cho cùng cũng là vì Sở Đông Vũ thất thế.

Nhưng lúc này, họ thật sự rất tò mò, sau khi Sở Đông Vũ phát hiện bọn họ đều đi hết, không biết sẽ như thế nào…

Sở Đông Vũ đã bối rối.

Hôm qua hắn rời khỏi chỗ của Túc Giang Nham liền đến tìm Chu Hạ Anh là người bạn thân thiết nhất, ở nhà Chu Hạ Anh một đêm.

Rạng sáng ngày thứ hai, nghĩ đến việc khoản để dành của mình cũng đã hết hắn bèn liên lạc với những bạn bè kia, dự định ra khỏi thành đi săn.

Kết quả… những người dưới tay hắn đã đi hết, chỉ còn sót lại một mình Chu Hạ Anh!

Khi những người kia đi còn mang theo hết trang bị của họ!

Khi Sở Đông Vũ rời khỏi nhà họ Sở, trên lưng hắn cũng cõng theo món nợ rất lớn nên có một quãng thời gian thiết bị liên lạc của hắn vì thiếu nợ quá nhiều mà chỉ cần có tiền đi vào sẽ lập trức bị trừ đi trả nợ.

Nhưng sau khi những người này đến tình huống của hắn đã được cải thiện —— những người kia cho hắn chút tiền, Chu Hạ Anh lấy ra toàn bộ tài sản để cho hắn, hắn trả lại một phần tiền, còn lại trả lãi định kỳ ngân hàng.

Nếu không phải như thế trong thiết bị của hắn cũng chẳng có đến mấy trăm ngàn.

Mà bây giờ, mấy trăm ngàn đó cũng đã cho Túc Giang Nham, lúc này trên người hắn không xu dính túi thì thôi, tháng sau còn phải trả một khoản nợ lớn!

Chu Hạ Anh đâu? Chu Hạ Anh và Sở Đông Vũ có quan hệ rất tốt, cậu ta cũng thật sự trung tâm với Sở Đông Vũ, lúc trước Sở Đông Vũ cần tiền, cậu ta ngay lập tức đưa hết tiền của mình cho Sở Đông Vũ… Hiện tại trên người cậu ta cũng không có tiền!

Sở Đông Vũ và Chu Hạ Anh hai mặt nhìn nhau, trong nhất thời hai người ngay cả tiền ăn cơm cũng không bỏ ra nổi.

Về phần vay người khác… Chu Hạ Anh là nhánh phụ của một thế gia, vì theo Sở Đông Vũ cũng đã gây xích mích với người nhà!

“Bọn họ… đi theo Triệu Khoa Lâm?” Sở Đông Vũ biết những người kia sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.

“Hẳn là thế, lũ khốn nạn!” Chu Hạ Anh nghiến răng nghiến lợi mắng vài câu.

Sở Đông Vũ lại chỉ nở nụ cười khổ: “Có phải tôi rất… rất thất bại không?”

Người hắn thích có vấn đề, bạn bè của hắn cũng bỏ hắn mà đi…

Hết chương 34.

Bình luận

Truyện đang đọc