NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

Quan Thừa Phong chọn một cặp nhẫn giá cả vừa phải.

Bây giờ rất nhiều nhẫn được làm bằng vật liệu lấy xuống từ cơ thể dị thú, dị thú càng quý hiếm nhẫn sẽ càng quý giá.

Cả Quan Thừa Phong và Tân Duyên đều không cảm thấy đeo trên tay bộ phận của dị thú là chuyện đáng để khoe khoang, cuối cùng cả hai chọn một cặp nhẫn vàng thiết kế khá được.

Để nhân viên cửa hàng khắc tên lên nhẫn, sau đó…

Quan Thừa Phong trực tiếp đeo nhẫn của mình lên tay.

Tân Duyên: “…” Người này thích đàn ông thật hả? Đây cũng quá thẳng rồi!

Mua nhẫn xong thì tự đeo lên, hoàn toàn không có ý định đeo cho y!

Tân Duyên có chút không thốt nên lời, nhưng cuối cùng cũng đành tự đeo nhẫn giống Quan Thừa Phong.

Thôi, hình thức không quan trọng, quan trọng là… Người.

Quan An tốt như vậy người, giờ đã là của y rồi!

Sau này… y nhất định phải canh chừng Quan An, quyết không thể để Quan An bị người khác cướp đi!

Tân Duyên hài lòng thưởng thức nhẫn trên tay, phấn khởi đi theo Quan Thừa Phong ra khỏi cửa hàng trang sức.

“Anh muốn đi mua một vài thứ.” Quan Thừa Phong nói.

“Ừ.” Tân Duyên đáp một tiếng, suy nghĩ một chút lại đi tới nắm tay Quan Thừa Phong.

Quan An đã là bạn trai của y, sau này nắm tay và ôm ấp là không thể thiếu!

Quan Thừa Phong liếc mắt nhìn Tân Duyên chủ động, càng cảm thấy mình cần phải chủ động hơn.

Hắn dẫn theo Tân Duyên tiến vào siêu thị bên cạnh mua thứ đồ che mưa chắn gió cho cuộc sống về đêm.

Tân Duyên: “!!!” Quan An lại mua cái này… Tốc độ này có phải hơi nhanh không? Y còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

Nhưng Quan Thừa Phong đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, trước đó không quen bạn trai, nên tương đối gấp…

Không phải đây là chuyện người yêu nên làm à? Không có gì!

Thấy Quan Thừa Phong rất bình tĩnh, Tân Duyên cũng ra vẻ bình tĩnh, cứ như mua bao cao su là chuyện rất đỗi bình thường.

Quan Thừa Phong vẫn luôn quan sát Tân Duyên, thấy Tân Duyên như vậy càng cảm thấy cách làm của mình phi thường sáng suốt.

Quả nhiên Tân Duyên rất chờ mong buổi tối!

Triệu Khoa Lâm vẫn luôn nhìn trộm Quan Thừa Phong và Tân Duyên đen sì cả mặt.

Tân Duyên đời này lớn mật hơn đời trước nhiều nhưng vẫn có chút giống, đó là đều ở bên người khác.

Triệu Khoa Lâm có lòng muốn làm chút gì đó nhưng lúc này có người từ bên ngoài tiến vào: “Triệu thiếu, nhà họ Vương có động tĩnh!”

Triệu Khoa Lâm chỉ có thể tạm thời buông tha hai người này.

Cùng lúc đó, Chân Thiệu Tề luôn chú ý Triệu Khoa Lâm trong chỗ tối thầm mắng Quan Thừa Phong vài câu.

Cái tên Quan Thừa Phong không hỗ trợ hắn thì thôi đi, lại còn gây chuyện thêm việc cho hắn!

Nếu không phải lần này hắn nhanh tay giúp nhà họ Vương làm vài chuyện, có khi Triệu Khoa Lâm đã đi tìm Quan Thừa Phong gây phiền toái!

Nhưng nhìn hành động đêm nay của Quan Thừa Phong và Tân Duyên… Hai người này đến với nhau, rất tốt.

Quan Thừa Phong độc thân nhiều năm cuối cùng cũng coi như thoát ế, tiến triển còn rất nhanh.

Chân Thiệu Tề nghĩ như thế, gọi viedeo cho Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong đã về đến nhà, thấy một số lạ gọi video cho mình suy nghĩ một chút, vẫn nhận.

Trong video xuất hiện mặt Chân Thiệu Tề.

Quan Thừa Phong nói: “Sao đang ở trong thành mà ông lại gọi cho tôi?”

“Chuyện cũng sắp chấm dứt rồi, không cần sợ người khác biết.” Chân Thiệu Tề nhếch miệng với Quan Thừa Phong, đầu mày cuối mắt đều mang chút phong tình, “Hai hôm nay tôi bận lắm, tối hôm nay càng nhiều việc, ông qua giúp tôi?”

Chân Thiệu Tề rất ít khi xin người khác giúp đỡ, nghe nói như thế Quan Thừa Phong định đáp ứng nhưng bị Tân Duyên kéo lại, Tân Duyên còn lại gần từ chối Chân Thiệu Tề: “Tối nay chúng tôi có việc!”

“Có việc gì?” Chân Thiệu Tề khiêu khích nhìn Tân Duyên chắn trước mặt Quan Thừa Phong.

Tân Duyên nói: “Hôm nay chúng tôi đã xác định quan hệ, Quan An còn cầu hôn tôi, chúng tôi muốn trải qua thế giới hai người!”

Quan Thừa Phong: “…” Hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, bất kể là vẻ mặt của Chân Thiệu Tề hay phản ứng của Tân Duyên, đều không đúng lắm.

“Thế giới hai người? Bóc tem?” Chân Thiệu Tề hỏi.

“Đúng!” Tân Duyên không chút do dự đáp lại.

“Chúc hai người có một đêm vui vẻ.” Chân Thiệu Tề cười há há, “Còn nữa, cậu rất đáng yêu!”. 

Tân Duyên bỗng nhiên bị khen có chút khó hiểu, Chân Thiệu Tề là tình địch của y mà? Làm gì lại đột nhiên khen y?

Mà vào lúc này, Chân Thiệu Tề đã cúp điện thoại.

“Chuyện gì thế này?” Tân Duyên hỏi Quan Thừa Phong.

“Cũng không có gì… Chúng ta đi trải qua thế giới hai người.” Quan Thừa Phong nói, mặc kệ Chân Thiệu Tề bị gì, Tân Duyên rất muốn cùng hắn làm chút gì đó, đây là khẳng định.

Quan Thừa Phong nói xong ôm lấy Tân Duyên đi vào phòng.

Tân Duyên: “!!!” Thật sự nhanh như vậy?

Lúc nãy y tắm cũng không biết đã sạch chưa!

Miệng y còn đang sưng, không tiện hôn môi!

Còn có còn có, y cũng chưa kịp học tập cho giỏi một chút!

Tân Duyên trong nháy mắt suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng rất nhanh cái gì cũng không không nghĩ nữa.

Mà một bên khác, Chân Thiệu Tề cảm thấy mình thật sự là một người anh em tốt có một không hai.

Có hắn hỗ trợ, hẳn là đêm nay Quan Thừa Phong rất vui vẻ.

Đáng tiếc hắn cũng không vui, dù sao chuyện cần làm nhiều lắm.

Chân Thiệu Tề thở dài, tiếp tục bận rộn.

Hắn bận cả một đêm, đến cuối cùng dù có là cường giả cấp tám cũng uể oải không chịu được.

Người mệt tâm trạng sẽ không quá tốt, tính khí cũng sẽ trở nên kém… Chân Thiệu Tề có chút hối hận hành vi giúp đỡ Quan Thừa Phong trước đó của mình, hắn bên này nhiều việc như vậy dựa vào cái gì Quan Thừa Phong lại được thoải mái?

Đang có chút không cân bằng, Sở Đông Vũ tìm đến Chân Thiệu Tề.

Chân Thiệu Tề: “…” Đầu óc hắn có vấn đề mới giúp Quan Thừa Phong!

Trong lúc Chân Thiệu Tề hối hận, Quan Thừa Phong đang cảm kích hắn.

Nếu không nhờ Chân Thiệu Tề hắn khẳng định không thoát ế nhanh như vậy.

Hiện tại vấn đề duy nhất là thân thể Tân Duyên mẫn cảm quá mức, hắn rõ ràng không dùng sức nhưng trên người Tân Duyên đã hồng hồng tím tím, rất nhiều vết tích.

Trước đây lúc huấn luyện Tân Duyên, vết thương trên người Tân Duyên còn nhiều hơn, hắn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng bây giờ… Hắn thực sự đau lòng.

Quan Thừa Phong tìm thuốc chậm rãi bôi cho Tân Duyên.

Tân Duyên vẫn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có ai bên cạnh sờ tới sờ lui, theo bản năng từ chối: “Không muốn…”

Quan Thừa Phong: “…” Hắn vốn là không muốn, nhưng bây giờ thật sự có chút muốn!

Nhưng bộ dạng Tân Duyên thế này hắn thực sự không hạ thủ được… Quan Thừa Phong hôn y một miếng: “Yên tâm, anh không làm gì em đâu, đang bôi thuốc cho em.” Trên người Tân Duyên có rất nhiều máu bầm, hắn thấy quá chướng mắt.

Tân Duyên vốn đang mơ mơ màng màng, bị hôn một cái lại tỉnh táo rất nhiều, chờ Quan Thừa Phong dùng bôi thuốc đang tỏa ra hương thơm mát mẻ cho mình…

Quan An cũng dịu dàng quá rồi đó? Bôi cho y ngứa hết cả người, không nhịn được cười.

Cái kia tên Thành gì kia lại đi nói Quan An có đam mê ngược đãi… Nhất định không có chuyện như vậy!

Quan An đối xử với y cẩn thận từng li từng tí một, quả thực không dám dùng sức!

Hơn nữa… Biểu hiện trước đó của Quan An… Hắn rất không thuần thục, là lần đầu!

Đây thực sự là… Một chuyện khiến người vui vẻ.

Tân Duyên hì hì nở nụ cười, quay người duỗi cánh tay để Quan Thừa Phong bôi thuốc cho mình.

Đang bôi thuốc Tân Duyên đột nhiên nhớ lại chuyện đêm qua, không nhịn được hỏi: “Anh và Chân Thiệu Tề, đến cùng là quan hệ như thế nào?”

“Bọn anh là bạn bè bình thường.” Quan Thừa Phong nói.

“Nếu là bạn bè bình thường tại sao lúc trước hắn phải khiêu khích em? Còn biểu hiện thân mật với anh trước mặt em nữa… Không phải hắn thích anh chứ?”

Có chuyện này? Quan Thừa Phong cau mày.

“Em nói là sự thật! Đêm qua hắn còn khiêu khích em!”

“Anh và hắn thật sự chỉ là bạn bè bình thường, còn vì sao hắn lại làm như thế… Hẳn là muốn giúp đỡ.”

“Giúp cái gì?”

“Giúp chúng ta đâm thủng mối quan hệ.” Quan Thừa Phong nói, “Anh nhận ra tình cảm với em là nhờ hắn nhắc nhở… Lúc đó hắn nói em cứ như cô dâu nhỏ của anh.”

Tân Duyên nói: “Hắn thật sự không thích anh?”

“Hắn khẳng định không thích anh.” Quan Thừa Phong nói.

Tân Duyên lúc này mới yên lòng: “Cũng đúng, hắn là cường giả cấp tám, lợi hại như vậy! Người như hắn có thích ai thì cũng phải như chú của anh.”

Tân Duyên tỉ mỉ suy nghĩ một chút liền phát hiện Chân Thiệu Tề đúng là không có gì mờ ám với Quan An, không nói những cái khác, sau khi họ đến thành Hàng Hải số lần Chân Thiệu Tề tìm đến Quan An thật ra không nhiều. Mỗi lần hai người này gặp gỡ y đều có mặt. Tuy rằng không nghe được bọn họ nói gì nhưng y luôn đứng bên cạnh nhìn… Nếu Chân Thiệu Tề thật sự có ý với Quan An hà tất phải làm mấy động tác nhỏ trước mặt y?

Chân Thiệu Tề còn lớn hơn Quan An nhiều…

Người như Chân Thiệu Tề hẳn là thích kẻ mạnh như Quan Thừa Phong?

Chân Thiệu Tề quen Quan An vậy khẳng định cũng quen Quan Thừa Phong.

Tân Duyên đã biết người mình cứu khi còn bé là Quan Thừa Phong, y nhớ người đó bị hủy dung nhưng lại rất ôn hòa, cũng rất kiên nhẫn đối xử với mình…

Người như vậy sẽ rất được người khác yêu thích.

Nghĩ như thế Tân Duyên không nhịn được hỏi: “Chân tiên sinh… là bạn tốt của chú anh à? Hắn có thể hay không…”

“Bọn họ tuyệt đối không liên quan!” Quan Thừa Phong nói, vẻ mặt có chút quái lạ.

“Vậy hở… Xin lỗi, em không nên đoán mò.” Tân Duyên đáp, Quan Thừa Phong là người anh hùng, y nói lung tung như vậy cũng không hay.

“Không có chuyện gì.” Quan Thừa Phong xoa xoa mi tâm của mình, cuối cùng nói: “Tân Duyên, anh có chuyện phải nói cho em, sau khi nghe xong em đừng nóng giận.”

Quan Thừa Phong vẻ mặt nghiêm nghị, điều này khiến Tân Duyên có dự cảm xấu —— Quan An muốn nói gì với y?

Hay là muốn thẳng thắn chuyện gì?

Chuyện Quan An muốn nói có phải là rất nghiêm trọng, sẽ khiến y rất tức giận nên Quan An mới rào trước để y không giận?

“Anh không nói rõ là chuyện gì em càng không thể đảm bảo sẽ không tức giận.” Tân Duyên nói.

“Cũng phải… Duyên Duyên, chuyện này rất ít người biết, sau khi anh nói cho em, em phải hứa sẽ không trách anh, anh không thể gạt em được.” Quan Thừa Phong nói.

“Đến cùng anh muốn nói cái gì?” Tân Duyên càng sốt ruột, đồng thời trong lòng cũng suy đoán đủ loại ý nghĩ không hay —— Chẳng lẽ Quan An còn thích người khác?

Hay là thật ra Quan An đã có con?

So với những thứ đó, Quan An thật sự có ham mê đặc thù… Cũng không là gì cả!

Quan Thừa Phong nói: “Thật ra anh không phải là Quan An, anh là Quan Thừa Phong.”

“Chỉ việc này?” Tân Duyên yên lòng, Quan An không có con riêng lung ta lung tung là tốt rồi!

Chờ chút, Quan An nói cái gì? Quan An nói thật ra hắn không phải là Quan An, là Quan Thừa Phong?

Tân Duyên mờ mịt nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Em có nghe nhầm không? Anh lặp lại lần nữa?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc