NAM CHÍNH KHÔNG THAY NGƯỜI

Edit: Gin’s

“Thật ra anh không phải Quan An, là Quan Thừa Phong.” Quan Thừa Phong lập lại một lần nữa, hơi chút ngượng ngùng.

Hắn ngủ với người ta xong mới dám thẳng thắn… Có hiềm nghi lừa hôn.

Không, cũng không thể nói là lừa hôn, từ đầu đến cuối người Tân Duyên thích đều là hắn, không phải Quan An.

Nhưng dù vậy… Hắn vẫn có chút chột dạ.

Trong lòng Tân Duyên nổi lên sóng to gió lớn.

Quan An nói hắn… Là Quan Thừa Phong?!

Ánh mắt Tân Duyên lom lom nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong.

Mới vừa rời giường Quan Thừa Phong không mặc quần áo, thân thể cường tráng hoàn toàn phô bày trước mặt y, còn có gương mặt kia cũng vô cùng đẹp trai, không hề nhìn ra dấu vết phẫu thuật.

Nhưng nếu người trước mắt là Quan Thừa Phong, nhất định hắn đã phẫu thuật thay da… hẳn là rất đau!

Đương nhiên đây không phải mấu chốt, mấu chốt là… Y nhớ Quan Thừa Phong đã bốn mươi, đàn ông qua tuổi bốn mươi sẽ không quá mạnh, cuộc sống về đem sau này của họ…

Chờ chút, hình như y nghĩ hơi xa rồi?

Còn nữa, chỉ cần là người trước mắt này dù cho phải yêu đương kiểu Plato y cũng nguyện ý.

Tân Duyên ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Quan Thừa Phong hồi lâu.

Quan Thừa Phong bị y nhìn càng thêm chột dạ.

Lúc này, cuối cùng Tân Duyên cũng mở miệng: “Anh làm đại phẫu như vậy có bị di chứng gì không?”

“Phẫu thuật?” Quan Thừa Phong không hiểu tại sao bỗng nhiên Tân Duyên nhắc đến chuyện phẫu thuật.

Tân Duyên nói: “Da mặt anh thay đổi toàn bộ luôn!”

Quan Thừa Phong: “…”

Quan Thừa Phong hít sâu một hơi, nói: “Em ngồi đi, anh kể lại đầu đuôi sự việc cho em.”

Tân Duyên lập tức ngồi ngay ngắn, hai chân khoanh lại.

Quan Thừa Phong che mũi của mình, không nhìn tới Tân Duyên —— hắn không mặc quần áo, Tân Duyên cũng không mặc.

Bằng vào sự tự chủ mạnh mẽ Quan Thừa Phong nói rõ tình huống của mình.

“Không ngờ trên thế giới này thật sự có chuyện sống lại!” Tân Duyên nghe xong còn rất hưng phấn, bắt đầu truy hỏi cảm thụ của Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong: “…” Này không giống hắn tưởng tượng.

Nhưng Tân Duyên muốn biết… Hắn biết gì nói nấy bao nhiêu cũng được.

Tân Duyên hỏi rất nhiều, cuối cùng lại nói: “Không trách anh lại thẳng như vậy, thì ra…” Thì ra người trước mắt này không phải Quan An, là Quan Thừa Phong!

Y hiểu rất rõ cuộc đời của Quan Thừa Phong, người này vội vàng giết dị thú chưa bao giờ yêu đương, độc thân cả đời.

Nhất là tuổi lại lớn…

Khó trách lại không hiểu phong tình như vậy!

“Thì ra cái gì?” Quan Thừa Phong hỏi.

“Không có gì.” Tân Duyên nói, “Quan An đi đâu rồi?”

“Anh không biết.” Quan Thừa Phong nói.

“Anh không cần hổ thẹn, hắn không phải là người tốt, không còn nữa mới có ích lợi cho xã hội!” Tân Duyên an ủi Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong có chút buồn cười, trước đây Tân Duyên vẫn luôn nói cho người ta Quan An là người tốt, hiện tại trực tiếp nói Quan An không phải người tốt…

“May là anh đến nếu không có thể ngày đó em đã mất mạng rồi!” Tân Duyên lại nói, sau khi  từ chỗ Quan Thừa Phong biết được Quan An là người như thế nào trong lòng y vẫn còn sợ hãi.

“Anh cũng rất vui mừng.” Quan Thừa Phong cười rộ lên, sờ soạng đầu Tân Duyên một chút: “Anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, em có ngại không?”

“Có gì mà để ý chứ.” Tân Duyên đáp, “Chỉ cần có tình yêu, giới tính tuổi tác đều không thành vấn đề!”

Quan Thừa Phong yên lòng, lại có chút muốn cười.

Lúc này Tân Duyên lại nói: “Nhưng anh ở với em là trâu già gặm cỏ non đúng không? Em còn non như vậy có phải anh cần đối tốt với em thêm chút nữa không?”

“Đúng là phải tốt với em thêm một chút.” Quan Thừa Phong đáp, “Em muốn anh tốt với em thế nào?”

Tân Duyên suy nghĩ một chút… Không nghĩ ra được.

Y muốn bảo Quan Thừa Phong lúc huấn luyện đừng nghiêm khắc với mình như vậy, nhưng như vậy lại không có chỗ nào tốt với y, y muốn trở nên mạnh mẽ!

Mà cái khác… Những phương diện khác Quan Thừa Phong vẫn rất tốt cũng rất bao dung với y, y không đưa ra được yêu cầu gì.

Không, vẫn có thể yêu cầu.

Tân Duyên nói: “Cứ như vậy đi! Sau này nếu anh huấn luyện em mệt quá thì anh phải xoa xoa hôn nhẹ an ủi em.”

“Được.” Quan Thừa Phong đồng ý, quyết định sau này nhất định phải nghe theo.

Tân Duyên lại nói: “Còn nữa, em muốn cái gì anh đều phải mua cho em!”

Quan Thừa Phong lại nói: “Anh không có tiền, tiền của anh… Đều ở chỗ em.”

Cũng thật là! Tân Duyên đột nhiên nghĩ đến việc Quan Thừa Phong để lại cho mình một số tài sản lớn: “Sao lúc đó anh lại để cho em nhiều tài sản vậy? Anh… Không phải từ sớm anh đã thích em đấy chứ?”

Quan Thừa Phong: “… Anh không có hứng thú với trẻ con.”

Vẻ mặt Quan Thừa Phong có chút xoắn xuýt, Tân Duyên không nhịn được nói: “Quan Thừa Phong, có phải thích em anh khó xử lắm không? Em còn nhỏ như vậy!”

Quan Thừa Phong chấp nhận.

Lúc nói chuyện Tân Duyên cười híp mắt, nhưng thật ra là đang nói đùa, nhưng thấy Quan Thừa Phong ngầm thừa nhận lại không vui: “Anh dám chê em nhỏ! Hơi quá đáng!”

Y vừa nói vừa áp lên người Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong hít sâu một hơi: “Anh không chê em nhỏ…”

Hắn đã nhịn rất lâu, hiện tại rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Áo mưa hôm qua mua vẫn còn rất nhiều, mặc quần áo cho thằng em xong hắn lại vất vả cày cuốc!

Vài ngày trước đó hôm nào Tân Duyên cũng theo Quan Thừa Phong huấn luyện, đêm qua còn cả sáng sớm hôm nay chút cường độ “công tác” này vời y cũng chỉ là muỗi.

Sau khi làm xong y vẫn nhảy nhót tưng bừng.

Mà những lúc thế này vẫn muốn làm nũng! Tân Duyên dán lên trên giường không đứng lên, rầm rì chuyên tâm đóng vai một cậu bé yếu đuổi.

Quan Thừa Phong đã kiểm tra thân thể cho Tân Duyên đương nhiên biết Tân Duyên không có chuyện gì, nhưng vẫn thỏa mãn các loại yêu cầu của Tân Duyên kiểu như bóp eo cho Tân Duyên gì gì đó.

Tân Duyên thật sự rất đáng yêu, hắn nghĩ…

Khi Quan Thừa Phong thẳng thắn thật ra hắn có chút bận tâm, sợ Tân Duyên không chấp nhận nhưng không ngờ cuối cùng dĩ nhiên lại như vậy.

Thật sự rất tốt.

“Anh bóp eo hơi mạnh rồi đó!” Tân Duyên nằm lỳ ở trên giường trở mình: “Bên trái em hơi đau, anh bóp chỗ chính diện đi!”

Quan Thừa Phong: “…” Đây là ám chỉ à? Tuyệt đối là ám chỉ đúng không?

Nhưng hắn mới vừa nghĩ như vậy, Tân Duyên đã nhanh chóng chui vào ổ chăn bên cạnh, sau đó ôm chăn nhảy xuống giường chạy mất.

Quan Thừa Phong: “…” Thật có sức sống!

Quan Thừa Phong và Tân Duyên trải qua thế giới hai người vô cùng vui vẻ.

Bọn họ cả ngày không ra ngoài mãi cho đến buổi tối mới quyết định đi ra ngoài ăn cơm.

Ngày hôm nay vui vẻ như vậy nhất định phải ăn món ngon chúc mừng một phen!

“Chú ơi, chú muốn đưa em đi ăn gì thế?” Ra cửa Tân Duyên cười híp mắt nhìn Quan Thừa Phong.

Quan Thừa Phong vươn tay vò loạn tóc Tân Duyên.

“Anh buông tay!” Tân Duyên nói.

“Đừng gọi lung tung.” Quan Thừa Phong nói.

“Tình thú, đây là tình thú anh có biết không!” Tân Duyên ôm đầu mình: “Chú chú chú chú chú chú!”

Thôi vậy… Đều đã trâu già gặm cỏ non rồi, bị gọi vài tiếng chú cũng là phải.

Buổi tối còn có thể tiến hành giáo dục thằng cháu bằng gậy gộc.

Ban đầu Quan Thừa Phong còn để ý tuổi tác hai người, nhưng Tân Duyên quậy như vậy hắn cũng không thèm để ý nữa: “Duyên Duyên ngoan, nghe chú nói này, buổi tối chú cho em ăn kẹo que.”

Tân Duyên: “…” Đồ đàn ông già ghê gớm!

Hai người tìm một nhà hàng lẩu, ăn canh suông.

Thân thể hiện tại của Tân Duyên không ăn được cay, cũng chỉ có thể ăn cái này.

Trong quán lẩu nhiều người nhưng bọn họ chọn vị trí ở trong góc cũng không ai quấy rối.

Tân Duyên ăn ăn ăn, đột nhiên hỏi Quan Thừa Phong: “Quan… Thừa Phong, trước đây anh đã yêu đương chưa?”

“Chưa.” Quan Thừa Phong nói.

“Chẳng trách hoàn toàn không có kinh nghiệm!” Tân Duyên thở dài, thực ra thằng nhỏ trong lòng đang vui hết nấc.

Từ khi Quan Thừa Phong bắt đầu thẳng thắn y vẫn luôn rất vui.

Người mình thích thế mà lại là Quan Thừa Phong, Quan Thừa Phong còn thích mình… Đây là chuyện tốt biết bao!

Y chỉ hận không thể khoe khoang cho cả thiên hạ đều biết!

Đặc biệt là, trước đây Quan Thừa Phong chưa từng yêu đương…

Y cảm thấy mình nhất định là con ruột của ông trời, nếu không… sao y có thể tìm được một đối tượng tốt như vậy?

Trước đây y cũng ảo tưởng về nửa kia của mình như bao người khác, nghĩ tốt đẹp mấy cũng không dám cue đến Quan Thừa Phong!

“Anh sẽ học tập.” Quan Thừa Phong nói, Tân Duyên đặc biệt nhắc đến điều này, có phải vì cảm thấy hắn biểu hiện chưa đủ tốt?

Tân Duyên: “… Em học với anh!”

Tối hôm đó hai người cùng học tập một phen.

Học tập xong tiến vào thời gian hiền giả, cả người Tân Duyên mới hoàn toàn tỉnh lại.

Trước đoạn thời gian đó y quá mức hưng phấn, đầu óc vẫn luôn nằm trong trạng thái sung sướng cực độ, có hơi lú lẫn, ngoại trừ Quan Thừa Phong thì không nghĩ được gì khác.

Bây giờ thân tâm hoàn toàn được thỏa mãn y mới nghĩ đến một vài chuyện khác.

Nói ví dụ như… tình huống của Túc Giang Nham có khi nào cũng giống Quan Thừa Phong.

Có hai năm y là người gần gũi với Túc Giang Nham nhất, Túc Giang Nham này… quả thật có chút quái lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc